Chương 4

Tôi cảm thấy trên đầu mình có một đống dấu chấm hỏi.

Mấy dấu chấm hỏi này không phải là bởi vì câu "Được" của Lương Tinh Túc.

Mà là kịch bản này của hắn.

Chỉ mới chia tay hai năm, Lương Tinh Túc đã học được loại kịch bản này như thế nào?!

Rõ ràng lúc còn yêu nhau, hắn vẫn cứ luôn là “em thích chó hay thích mèo” rất trực tiếp, làm gì đã biết đến kiểu lắc léo thế này?!

Lúc đó tôi còn bị hắn dạy dỗ “Kỳ Lận em là Con rùa đen ngốc, học mèo kêu gì chứ”.

Tôi tức giận đến nỗi không nói chuyện với hắn suốt năm phút.

Lương Tinh Túc nhéo nhéo mặt tôi.

Tôi hoàn hồn, phủi tay hắn ra.

Phủi xong, phản ứng của đầu tiên của tôi nhất định là bị hù dọa đến điên rồi, không ngờ tôi lại dám phủi tay hắn.

Phản ứng thứ hai là đáng lý ra mình không nên phủi, muốn hắn nhéo nhiều hơn một chút.

Tay Lương Tinh Túc rất ấm, rất mềm, rất tốt.

“Kỳ Lận”. Lương Tinh Túc nghiêm túc nói: “Anh thích em, làm bạn gái anh một lần nữa được không.”

Tôi không thể không nói, câu nói này đã bị giọng điệu làm nũng của Lương Tinh Túc nói ra một cách nghiêm trang.

Tôi nghe thấy mà cả tay chân lẫn trái tim cũng đều mềm nhũn.

“Đúng vậy, em thích anh”.

“Vậy thì làm bạn gái anh đi”.

Đây là câu hỏi và trả lời vào ngày lễ Độc Thân năm đó.

Hôm đó ký túc xá chỉ còn lại một mình tôi, trong lúc buồn chán sắp xếp lại ngăn tủ, phát hiện còn có mấy que pháo hoa sót lại.

Tôi ngẫm nghĩ, dường như là quà tặng cái hôm cô ba trong phòng ký túc xá chúng tôi, được bạn trai đốt pháo hoa tỏ tình còn lại.

Vì thế tôi đem hết toàn bộ đồ vật nhét vào trong ngăn tủ, rồi tung tăng mang theo lấy que pháo hoa kia đi tìm Lương Tinh Túc.

Lý do rực rỡ bên ngoài là muốn cùng nhau ăn mừng ngày lễ Độc Thân vui vẻ, ngày lễ Độc Thân vô tội, ngày lễ Độc Thân muôn năm.

Điều thần kỳ chính là Lương Tinh Túc thế mà lại đồng ý với lý do sứt sẹo của tôi, thật sự đồng ý đi ra ngoài với tôi.

Tôi kích động đến nỗi châm lửa nhiều lần vẫn không cháy.

Lương Tinh Túc đứng ở trước mặt tôi.

“Tách...” một tiếng, cháy rồi.

“Kỳ Lận”.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh lửa từ que pháo hoa khiến cho chiếc cằm của hắn đặc biệt nổi bật và dịu dàng, ngay cả ánh mắt nhìn tôi cũng rất dịu dàng.

“Có phải cậu thích tôi không?” Cảm thấy dòng điện nghiêm túc bình thường của hắn cũng trở nên rất dịu dàng.

Có thể là lúc này Lương Tinh Túc quá dịu dàng, cho nên tôi đã theo đuổi hắn ba tháng cũng không nhận được lời nói trong lòng.

“Đúng vậy, em thích anh”.

“Vậy là bạn gái anh đi”.

Que pháo hoa đã đốt hết, vẻ mặt Lương Tinh Túc vẫn còn rất dịu dàng.

Cho dù là cuối cùng tôi nhào vào trong l*иg ngực hắn hay là hắn đẩy ngã tôi ra mặt đất thì hắn cũng đã bế tôi lên, rồi hết sức dịu dàng phủi bụi trên áo cho tôi, hỏi tôi có bị thương chỗ nào không.

“Anh…” Tôi do dự mở miệng.

Hắn dùng ánh mắt cổ vũ tôi tiếp tục nói.

“Có phải là một trò đùa nào nữa không?”

Ánh mắt cổ vũ của hắn chững lại.

Không phải tôi tự luyến, cảm thấy Lương Tinh Túc sẽ vì một trò đùa nào đó muốn trêu tôi, xem tôi mừng rỡ như điên là thế nào.

Tôi cũng không sợ hắn xem, yêu nhau hai năm hắn thấy tôi mất mặt còn chưa đủ nhiều hay sao?

Tôi chỉ là không biết trả lời hắn như thế nào.

Nói về tình cảm, tôi đích thực vẫn còn thích hắn.

Nói về lý trí, lần này thuê bạn trai về nhà cũng chỉ là muốn đối phó với bạn bè thân thích trong gia đình, sau khi xong chuyện sẽ đưa tiền không hẹn gặp lại, hoàn toàn không cần phải nghĩ đến những chuyện tiếp theo.

Nhưng tôi không ngờ người cho thuê lại là Lương Tinh Túc.

Rõ ràng người giới thiệu nói với tôi rằng anh chàng kia tên là Vương Đại Đức!

Lúc đó tôi còn đắn đo rất lâu, cảm thấy cái tên này tục như vậy, cho dù có đưa người này về nhà, ba mẹ tôi cũng sẽ trực tiếp khuyên tôi chia tay, lần sau có về nhà lại đổi người thì cũng không cần lo lắng gì.

Chẳng lẽ Vương Đại Đức là tên cũ mà Lương Tinh Túc từng dùng?

Vương Đại Đức = Lương Tinh Túc.

Xong rồi, có chút buồn cười.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Tôi thật sự cười ra tiếng.

Cười xong tôi mới phát hiện có hơi xấu hổ.

“Em lại đang suy nghĩ cái gì thế? Hửm?” Lương Tinh Túc thở dài, bất đắc dĩ lại bẹo má tôi.

Tôi lắc đầu.

Nếu như bây giờ tôi nói với ra chuyện Vương Đại Đức, tôi sợ sẽ bị hắn cắn.

“Vậy em trả lời thế nào?” Lại nhéo nhéo, sau đó xoa xoa.

“… anh không bẹo má em nữa thì em sẽ nói, em sẽ đồng ý với anh”.

… tôi nhất định là bị Lương Tinh Túc ức hϊếp ra mặt đến mức để lại di chứng, đến cả đầu óc và cái miệng đều sợ hắn.

Lương Tinh Túc buông mặt tôi ra.

Sau đó hôn lên chỗ vừa bị hắn nhéo.

“Vậy đổi thành hôn nhé”. Đáy mắt Lương Tinh Túc có ý cười, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

“Cọ một chút cũng được”.

…… Được rồi, sắc đẹp là quan trọng nhất, còn cần mặt mũi, đầu óc, hay miệng mồm gì nữa.

Lương Tinh Túc cong cong khóe môi, cúi người hôn xuống.

Vì thế tôi cũng không biết xấu hổ, đổi lấy một ngôi sao đã mất rồi tìm lại được.

____________

Ngày 30 Tết, trong nhà náo nhiệt vô cùng.

Có lẽ là vì ba mẹ tôi đã mang tin tức “Con nhóc Kỳ Lận đem được anh bạn trai đặc biệt cao lớn tuấn tú về nhà” truyền đi toàn bộ nhóm WeChat gia tộc nhà chúng tôi với một tốc độ tên lửa.

Sau đó còn trải qua sự miêu tả chân thực của chú hai, cậu út và cô ba…

Nhìn một đám anh chị em họ, cháu gái cháu trai trước mặt tìm tôi ôn chuyện hỏi thăm, thậm chí còn có người hỏi cách giải bài toán học, nhưng ánh mắt thì lại dõi về phía Lương Tinh Túc bên cạnh, trong lòng tôi bất đắc dĩ thở dài.

Được rồi được rồi…

Cứ coi như là tổ tiên hiển linh cho tôi tìm được một anh bạn trai tốt vậy...

Ăn cơm tất niên xong, tôi đã uống đến mức đỏ mặt, được Lương Tinh Túc đưa ra ngoài đi tản bộ, đốt pháo hoa, trong ánh mắt lắm chuyện của người nhà.

Đường phố tràn ngập hương vị tết.

Tôi bọc khăn quàng cổ, vùi cả mũi và miệng vào bên trong.

Ngón tay đông lạnh đến mức đỏ bừng.

Cũng có khả năng vì vừa mới uống rượu.

Cho nên khi tay trái tôi bị Lương Tinh Túc nắm lấy nhét vào túi áo khoác, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.

Thậm chí còn ngu ngơ hỏi: “Còn một tay nữa thì sao”. Nói xong lại giơ tay phải lên quơ quơ, biểu hiện sự tủi thân của cánh tay này.

Lương Tinh Túc cho dù có là sinh viên xuất sắc đến mức nào cũng không có cách giải quyết vấn đề: “Làm thế nào để cất cả hai tay của đối phương vào túi mình, nhưng hai người vẫn có thể di chuyển bình thường?”

Nhưng sự thật đã chứng minh, sinh viên xuất sắc không thể, bạn trai thì có thể.

Hắn cõng tôi lên trên lưng rồi nói: “Bây giờ hai tay đều có thể”.

Tôi nhét cả hai tay vào túi hắn.

Khoảng cách và vị trí đều rất tốt.

Tôi có chút vui vẻ.

Tôi ghé vào vai hắn, nhìn sườn mặt hắn.

“Có nặng không?”

“Không nặng”.

“Anh mệt không?”

“Không mệt”.

“Anh vui không?”

“Vui”.

“Anh có thích em không?”

“Thích”.

Có thể là tôi đã say rồi.

Dọc theo đường đi, tôi đã hỏi Lương Tinh Túc rất nhiều câu ngu xuẩn.

“Lúc trước vì sao lại đòi chia tay?”

“……” Lương Tinh Túc ngừng một chút, lại tiếp tục đi: “Bởi vì anh là thằng đần ngu ngốc”.

“Không được nói tục”. Tôi đưa tay ra xoa tóc hắn.

“Ừ, không nói”. Lương Tinh Túc cười khẽ.

“Lúc đó em đã rất đau khổ, nhưng anh lại nói chúng ta chia tay trong hòa bình, em cũng không dám đeo bám anh, em sợ anh sẽ chán ghét em. Lúc đó em rất buồn rất giận, giận đến mức bạn bè của em cũng không dám nói chuyện với em. Sau đó em nhìn thấy Triệu Ngọc Lan nắm tay anh, em càng đau khổ càng tức giận, Triệu Ngọc Lan có gì tốt, Ngọc Lan có cái gì tốt, em còn là hoa Diên Vĩ này…” tôi bắt đầu lải nhải lộn xộn: “Lương Tinh Túc, có phải lúc trước anh tên là Vương Đại Đức không, vì sao em đã nhớ rằng mình thuê Vương Đại Đức, mà người đến nơi lại là Đại Tinh Tú chứ?! Vì sao anh lại đổi tên vậy, là bởi vì anh không phải là lão Vương ở cách vách thiếu đạo đức sao. Nếu như anh có đạo đức thì có thể trả tiền trà sữa uyên ương 17 đồng và ly capuchino 24 đồng cho em không, vốn dĩ những lần đó phải là anh trả tiền, nhưng mà anh đều bỏ đi trước…”

Lương Tinh Túc dường như đã không thể nhịn được nữa, hắn thả tôi xuống.

Tôi còn chưa đứng vững, hắn đã xoay người kéo lấy tôi, cắn vào môi tôi một cái.

Sau khi cắn xong vẫn cứ nhìn tôi như vậy, hơi thở quyện vào nhau.

Tôi dùng tay che miệng, uất ức: “Sao anh cứ thích cắn em…”

Sau đó mu bàn tay bị hôn một cái.

Tức khắc không uất ức nữa.

Lại được cõng lên.

Lúc đi qua cầu, trên mặt sông có hàng đoá pháo hoa rực rỡ toả ra.

Ánh lửa màu vàng cam chiếu vào thân ảnh dung hợp của chúng tôi.

Tôi nhìn sườn mặt Lương Tinh Túc, giống như nhìn thấy hắn của hôm lễ Độc Thân năm đó.

Tôi quay đầu, hôn lên má hắn.

“Năm mới vui vẻ”. Tôi nhỏ giọng nói.

“Năm mới vui vẻ”. Hắn cười nói.

- -------hoàn chính văn----------