Chương 1

Nghĩ đến chuyện Kỳ Lận tôi, năm vừa mới 24, thân cao một mét sáu mươi tám, đường đường là một thiếu nữ niên hoa, tuy không phải tốt nghiệp đại học chính quy, nhưng trước có giúp khách hàng đánh tiểu tam, sau có tắm mèo rửa chén thông bồn cầu, trầm ổn bình tĩnh đến mức động đất đến nơi mặt cũng không đổi sắc, lúc chơi còn hết mình đến mức có thể gọi điện thoại cho đám anh em đến bãi rác rước mình về, con đường mưu sinh hết sức thuận lợi xuôi gió xuôi nước.

Thì có đánh chết tôi cũng không hiểu, loại cốt truyện máu chó kiểu rõ ràng chỉ là thuê một anh bạn trai về nhà ứng phó gia đình ăn Tết, kết quả lại thuê nhầm bạn trai cũ này, vì sao lại xảy ra trên đầu tôi?!

___________

Chỗ hẹn gặp là một quán cà phê.

Phong cách cổ điển, tiếng nhạc còn là được phát ra từ chiếc máy quay đĩa cũ kỹ kêu kẽo kẹt, cũng không biết ông chủ đào ở đâu ra, mà lại dễ nghe như vậy, hôm nào tôi cũng đi đào một cái?!

Nhưng hiện tại, tôi đang không có tâm trạng để ý đến nó, chỉ nhìn chằm chằm ly Cappuccino trước mặt mà thất thần.

Người đối diện lại càng lơ đãng hơn cả tôi, dùng muỗng khuấy nước sôi để nguội.

Rất nhiều lần tôi muốn mở miệng hỏi hắn, một ly nước sôi để nguội có cái gì mà phải khuấy, nhưng ngẫm nghĩ, lại cảm thấy mình không có tư cách hỏi.

Tuy rằng hắn là bạn trai do tôi lên mạng tìm thuê, tuy rằng hắn còn là bạn trai cũ của tôi, tuy rằng chúng tôi chỉ mới chia tay hai năm, tuy rằng…

Không chờ tôi tuy rằng nữa, hắn mở miệng ngắt dòng suy nghĩ của tôi: “Về lúc nào?”

Thẳng thắn, y như năm đó.

“Đi xe lửa vào lúc 2 giờ chiều thứ 7”. Tôi rầu rĩ trả lời.

“Nếu vậy, gặp ở nhà ga xe lửa”. Hắn nói xong, lại tạm dừng một chút, nhấn mạnh, “Trước cửa”.

“Ờ”. Tôi tiếp tục rầu rĩ mà trả lời.

Tôi cảm thấy ánh mắt hắn xoay mấy vòng trên đỉnh đầu tôi, cuối cùng dường như thở dài, uống cạn ly nước sôi để nguội rồi đứng dậy bỏ đi mất.

Nhìn theo bóng hắn đi xa ở bên ngoài cửa sổ, tôi có chút khó chịu.

Bởi vì hắn không có thanh toán tiền cho tôi.

Giống như lần đầu tiên chúng tôi đi ăn cơm vậy, hắn giới thiệu mình xong, lại ngồi im lặng 1 phút, cũng không có trả tiền thì đi mất.

Làm hại tôi lục tung hết tất cả các túi mới tìm được một đồng, đủ bù mười bảy đồng trả tiền cho ly trà sữa uyên ương.

__________

Ba ngày trước khi xuất phát, tôi mở hết tất cả các vali hành lý và ngăn tủ ở trong căn hộ cho thuê của mình mà phát ngốc.

Con boss mèo nhà tôi khí định thần nhàn ngồi bên cạnh nhìn tôi, thỉnh thoảng lại dùng đuôi quất nhẹ lên sàn nhà, lại chốc chốc đi đến bên chân tôi, dùng đầu cọ cọ cẳng chân, kêu meo meo mấy tiếng.

Ngứa ngáy, tôi cười cười, lại bỏ hết thức ăn cho mèo của nó vào một vali trống.

Boss mèo lười nhác nhảy lên giường nằm bò ra mà ngủ.

“Đúng là mèo đại gia”. Tôi bất đắc dĩ.

Sau đó tiếp tục mở hết tất cả các vali hành lý kể cả vali thức ăn cho mèo ra mà phát ngốc.

Bình thường ăn Tết cũng chỉ nghỉ được một tuần, những cái ở nhà thuê có thì trong nhà cũng có, theo lý mà nói thì tôi chỉ cần đem theo con mèo, vật phẩm của nó, cục sạc, thân thể tôi, là xong.

Nhưng lần này khác.

Lần này còn phải tính thêm phần "bạn trai tôi": Lương Tinh Túc.

Hắn tỉ mỉ hơn tôi nhiều.

Lúc còn yêu nhau, mỗi khi đi du lịch, tôi mở to mắt nhìn hắn lấy ra từ rương hành lý nào là máy sấy, khăn tắm, dầu gội, sữa tắm, ấm nước cùng với tất cả thuốc men, thậm chí cả băng vệ sinh cũng có, lý do là: “Em sắp tới kỳ rồi, chắc chắn em không chú ý”.

Sự thật chứng minh là hắn nói đúng.

Trong chuyến đi ba ngày hai đêm tốt đẹp đó, tôi đã dùng hết một ngày một đêm nằm với trạng thái nửa chết nửa sống trong khách sạn, gối lên đùi hắn, nhìn sườn mặt nghiêm túc của hắn giúp tôi chườm túi nước nóng, xoa bụng. Lúc ấy tôi đã thề, bà đây nhất định phải gả cho người đàn ông này.

Kết quả, sự thật cũng chứng minh, lời thề nhất định là không thực hiện được, nếu không vì sao lại nhiều tra nam như vậy trên đời?

Nhưng mà tôi không tệ bạc với hắn! Hắn cũng không tệ bạc với tôi!

Chúng tôi là chia tay trong hoà bình.

Là tự hiểu lấy!

Sau khi chia tay, tôi điên cuồng oanh tạc một tuần, quậy phá đến nỗi đám bạn bè đều cho tôi vào sổ đen, chờ khi tôi ổn định tinh thần mới khó khăn mà thả tôi ra, từ từ an ủi.

Đến nay cuộc đời của tôi có ba câu đố lớn không giải được, một là toán học, hai là vì sao tự dưng chia tay, ba là vì sao bạn trai cũ biến thành bạn trai đi thuê.

Bây giờ có thêm một câu nữa: Làm thế nào để hành lý của mình thoạt nhìn rất chu đáo nhưng lại không quá nặng, mà ngược lại vừa vặn để tôi có thể không cần nhờ hắn xách giúp?!

Tôi tự hỏi ba ngày.

Vì thế hôm xuất phát, tôi đeo ba lô nhốt mèo, kéo theo vali đồ ăn mèo và đồ điện, trôi giạt chậm chạp, ngồi taxi ra ga xe lửa.

_________

Ga xe lửa lúc này là một biển người tấp nập, liếc mắt một cái, đều là chân và hành lý.

Tôi cảm thấy mình và các hành khách ít nhất cũng vác ba cái vali này có chút không hợp nhau, cảnh tượng bọn họ vội vàng khệ nệ mà đi đi kia, so với tôi quần áo nhẹ nhàng mà thong thả, cứ giống như là ngăn cách một thế giới vậy.

Giống như tôi và Lương Tinh Túc, một chút cũng không hợp nhau.

Hắn là sinh viên xuất sắc ở đại học hàng thật giá thật, tôi lại là sinh viên học dốt thi lại ba lần.

Hắn bề ngoài đẹp trai kinh người, tôi chỉ miễn cưỡng gọi là bình dân đại chúng.

Hắn tính tình tỉ mỉ sạch sẽ, tôi thì thô ráp lôi thôi.

Nam không giống nam, nữ không giống nữ.

Nếu không phải vì chuyện hiểu lầm kia, có lẽ tôi và hắn đến giờ cũng không có liên quan gì với nhau.

Cô bạn thân đẹp như tiên của tôi được người ta hẹn đi uống trà sữa, cô ấy vừa muốn ra ngoài hẹn hò với bạn trai cho nên sợ người kia không tốt thì mình không thể thoát thân, vì thế muốn tôi đi thay.

Khi đó sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi trừ các khoản cố định thì chỉ đủ cho tôi ra căn tin mà ăn vặt, càng miễn bàn đến chuyện đi tới nơi xa hoa là tiệm trà sữa, nơi mà phải tốn mười đồng một ly nước uống kia...

Bạn thân an ủi tôi: “Yên tâm đi, chắc chắn là con trai hẹn, người đó sẽ thanh toán”.

Vì thế tôi ngây thơ tin tưởng cô ấy, gọi một ly trà sữa mười bảy đồng.

Ngồi ngóc mỏ một tiếng đồng hồ, để gϊếŧ thời gian tôi thậm chí còn da mặt dày gọi anh phục vụ tiệm trà sữa cho tôi một chút trân châu, rồi dùng ống hút mà chọc chơi.

Một tiếng rưỡi sau, Lương Tinh Túc tới.

Tôi đang cúi đầu chọc chọc ly trân châu, liền cảm thấy có người ngồi xuống đối diện.

Tôi ngậm ống hút ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Đẹp trai sáng sủa!

Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi đối với hắn.

Ngốc.

Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn đối với tôi... là sau này hắn mới nói cho tôi biết.

Cũng đúng, bất kỳ một cô gái nào ngậm đầu ống hút màu đen loại lớn chọc chọc viên trân châu khó coi như vậy, cũng đều trông rất ngốc cả.

“Lương Tinh Túc”. Hắn nói thẳng.

Tôi lấy lại tinh thần, nhả ống hút ra, nhấp môi môi, nói: “Kỳ Lận”.

Sau đó chính là một hồi im lặng.

Lúc ấy tôi cũng trì độn, rõ ràng là hắn hẹn bạn thân của tôi ra mà, vì sao vẻ mặt hắn lại như đã quen biết tôi, cũng không có phản ứng gì sau khi tôi xưng tên cả.

Một phút sau, còn chưa kịp chờ tôi tích cóp đủ can đảm xin số di động, thì hắn đã bỏ đi rồi.

Cũng không có tính tiền.

May mắn là anh phục vụ hào phóng, không có thu tiền trân châu của tôi, nếu không tôi thật sự không biết còn có thể moi ở đâu ra hai đồng trả cho anh ta.

Sau này, tôi mới biết chuyện đó vốn chỉ là trò đùa của ký túc xá bọn họ, vốn dĩ bọn họ muốn thử xem mỹ nữ đẹp như tiên trong truyền thuyết kia có mơ tưởng mà chịu đến cuộc hẹn không, nếu cô ấy đồng ý, bọn họ sẽ trốn sẵn ở một chỗ, chờ xem biểu hiện chờ đợi mong mỏi của cô ấy.

Nhưng mà mỹ nữ đẹp như tiên kia không thèm tới, chỉ có con ngốc tôi ngồi một chỗ chọc chọc trân châu chơi thôi.

Còn vì sao cuối cùng Lương Tinh Túc lại xuất hiện…

Thì cho dù tôi ép hỏi hắn nhiều lần, hắn vẫn nói sang chuyện khác, không trả lời tôi.

_________

Cánh tay của tôi đột nhiên bị kéo mạnh một cái, khi phục hồi tinh thần lại mới nhìn thấy có một cái ba lô nặng trịch xẹt qua bên lỗ tai, nếu như không tránh kịp có lẽ tôi đã bị người ta đâm đến mức chấn động não.

Tôi quay đầu lại vừa định nói lời cảm ơn, thì đã nhìn thấy Lương Tinh Túc nhíu mày.

Tôi ngây ngẩn cả người, cảm thấy bộ dạng nhíu mày của hắn cũng rất đẹp trai, giống như lúc chúng tôi còn ở bên nhau vậy, gần như là lúc nào hắn cũng nhíu mày.

“Không phải tôi đã nói là đợi ở cổng chính sao?” Hắn buông tay tôi ra, liếc mắt một cái rồi không nhìn nữa.

Tôi tiếp tục thất thần, cảm thấy giọng nói của hắn cũng rất dễ nghe, không biết hắn hát có hay không nhỉ, hắn chưa từng hát mừng sinh nhật tôi bao giờ...

Tôi lại thấy chiếc vali màu xám bạc của hắn, chính là chiếc vali du lịch mà trước kia hắn vẫn thường dùng mỗi lần chúng tôi đi du lịch, không biết bên trong có dầu gội, sữa tắm và băng vệ sinh không?

Hắn nhíu mày nhìn tôi, giống như nhìn một đứa ngốc.

Tôi lấy lại tinh thần, không đủ tự tin lên tiếng: “Thì đúng rồi, nhưng không phải ở đó là cổng chính sao…” Nhìn thấy trước mặt cách đó không xa có một dấu hiệu cửa ra, âm thanh của tôi dần dần nhỏ lại.

“Đi thôi”. Hắn xoay người bỏ đi, cũng không thèm quan tâm tôi có đuổi kịp hay không.

Tôi theo sau.

Từ trước đến nay đều là như vậy, hắn chắc chắn tôi sẽ đi theo phía sau, tôi cũng chắc chắn hắn sẽ không bỏ tôi lại.

Qua khỏi cửa kiểm tra an ninh, soát vé, gửi con mèo đại gia vào khoang hành lý vận chuyển, tôi và hắn đi xuống phòng chờ.

Tôi cầm tay xách vali, đẩy tới đẩy lui, bánh xe phát ra tiếng ma sát với sàn đá, đây có thể là vật duy nhất phát ra âm thanh giữa tôi và hắn.

Tôi có chút mệt mỏi, sử dụng đầu óc để suy nghĩ ba ngày bây giờ đã bắt đầu có tác dụng phụ.

Nhưng tôi cố gắng để không ngủ gục.

Tôi sợ mình ngủ sẽ chảy nước miếng.

Cho dù là dựa vào trên vai Lương Tinh Túc, hay là cúi đầu bị chảy ra thì cũng đều rất xấu hổ.

Nhưng thật sự là rất buồn ngủ, đặc biệt là còn nhìn bánh xe chạy qua chạy lại.

Một ngón tay chọc vào cánh tay tôi, tôi lập tức tỉnh táo.

Lương Tinh Túc nhìn tôi, vẻ mặc bất lực, ánh mắt lại có một chút... nụ cười cưng chiều?

Tôi nghi ngờ mình buồn ngủ đến choáng váng.

Lương Tinh Túc đã chia tay với tôi, làm gì còn cưng chiều nữa.

“Vì sao anh lại cái đồng ý làm bạn trai thuê của em?” Tôi nghĩ có lẽ mình đã thật sự choáng váng, bộ não không quản lý được cái miệng.

Lương Tinh Túc vẫn nhìn tôi không nói lời nào.

“Anh không thiếu tiền cũng không thiếu phụ nữ, vì sao phải cho thuê bản thân thế này?” Tôi chỉ tự hỏi, cũng không mong hắn sẽ trả lời.

Càng thấy ở bên cạnh nhau của chúng tôi từ trước tới giờ vẫn là như vậy, hắn nhìn tôi, tôi nói chuyện, một mình nói xong thì thôi, hắn nếu muốn trả lời thì sẽ lên tiếng, không muốn trả lời thì chỉ nhìn tôi hoặc là nhìn những thứ khác, sách hoặc là điện thoại di động, thậm chí là cái cây nào đó ở sau lưng tôi.

“Anh thiếu”. Lần này hắn phá lệ trả lời.

Tôi nhìn hắn với một vẻ mặt đầy nghi ngờ, thiếu? Thiếu tiền? Hay là thiếu phụ nữ? Hay là thiếu cả hai?

Tôi thì thấy hắn thiếu đạo đức, lúc nào cũng chỉ nói một nửa giữ lại một nửa.

Nhìn thấy biểu hiện lên án của tôi, hắn bổ sung, nói: “Cái gì cũng thiếu”.

Tôi chấn động.

Này này này này này...

“Anh cong hả?!” Tôi buộc miệng thốt ra ý nghĩa thật trong lòng mình.

Hắn đen mặt.

Nhưng tôi đang khϊếp sợ lại không chú ý tới: “Nếu không thì làm sao mà cái gì anh cũng thiếu được? Ngoại trừ việc anh bị cong, yêu một anh chàng nào đó khiến cho ba mẹ anh giận dữ cắt tiền của anh, thì em không nghĩ ra được lý do nào khác hợp lý hơn".

Mặt hắn càng đen.

“Kỳ Lận”. Hắn trầm giọng, đây là âm thanh lúc hắn tức giận.

Tôi thẳng sống lưng, ngoan ngoãn ngồi nhìn hắn, giống như một học sinh tiểu học bị phạt, cảm thấy vô cùng uất ức.

Nếu không thì thế nào… Chẳng lẽ hắn bị ung thư tuyến tiền liệt hay sao?

Câu này tôi không dám nói ra miệng, nếu không tôi sợ rằng hắn sẽ nhét tôi vào vali hành lý, sau đó đem quăng ra chỗ vật phẩm không có người nhận.

“Sao em lại muốn thuê bạn trai?” Hắn im lặng một chút, hỏi lại tôi.

“Bởi vì mẹ muốn em đưa về”. Tôi ngoan ngoãn trả lời, ở trước mặt hắn, tôi còn chưa dám nói dối bao giờ, cứ luôn có cảm giác mình còn chưa nói ra thì đã bị phát hiện.

Hắn có chút nghi ngờ, giật giật khoé miệng, nhưng cũng không nói gì thêm, sau đó thì không nhìn tôi nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ ở xa xa.

Thực ra thì tôi cũng rất muốn hỏi hắn, cô bạn gái Triệu Tinh Lan của anh đâu?