Chương 7: Thực Vật Sư chém người!
Xác nhận thực vật sư so với trong tưởng tượng thật không phải khổ bức bình thường, Diệp Trần không vội vã bắt đầu tiến hành thi đấu, mà đi về phía khu giao dịch của Thái Thản đại thành.
“Thu hoàng kim huyết trang cấp 50 cho kỵ sĩ, có MMM (không biết MMM là gì nên để nguyên), không sợ ta không có tiền!”
“Bán dược tề cấp 20 cực tiện nghi, kháng dược tính khoảng 25, kháng dược tính so cửa hàng bán ra thấp hơn nhưng giá tiền lại tiện nghi hơn, muốn nhanh M rồi!”
...
Khu giao dịch một mảng náo nhiệt, Diệp Trần tìm kiếm khoảng nửa giờ, bỏ hơn mười kim tệ mua một bộ trang bị sau đó mới quay lại sân thi đấu.
Đem trang bị vừa mua được thay lên, Diệp Trần lập tức thay đổi, cam đoan ai cũng không nhìn ra hắn là một thực vật sư.
Một thân trang bị này, không có có kiện nào cho pháp hệ chức nghiệp dùng, tay cũng không cầm pháp trượng, mà là một cây đoản kiếm.
Sắc bén đoản kiếm (thanh đồng): trang bị thông dụng, vật lý công kích 7-11, ma pháp công kích 8-12, lực lượng +3, trang bị đẳng cấp 10.
Trong trò chơi có một ít trang bị thông dụng, thuộc tính của những trang bị này so với các trang bị chức nghiệp ngang cấp khác tuy thấp hơn nhưng lại không hạn chế chức nghiệp sử dụng, sắc bén đoản kiếm là một thanh vũ khí như vậy. Các trang bị còn lại trên người Diệp Trần cũng đều là trang bị thông dụng, tất cả đều tăng thêm vật lý công kích cùng lực lượng làm chủ.
“Thực vật sư dùng kiếm chém người chỉ sợ chỉ có ta thôi à nha, hắc hắc!”
Quơ quơ đoản kiếm trong tay, Diệp Trần cười hắc hắc nói.
“Kết nối sân thi đấu giả thuyết, tùy cơ hội thi đấu!”
Diệp Trần hứng thú ra lệnh, hắn rất muốn xem biểu lộ của những người chơi khác sẽ thành cái dạng gì khi chứng kiến một gã thực vật sư dùng đoản kiếm chém người.
Nhiệm vụ 100 trận thắng đều đồng dạng với các nhiệm vụ khác trên sân thi đấu, vì đề phòng người chơi ăn gian, người chơi không được tự mình chỉ định đối thủ mà phải sử dụng hệ thống tuỳ cơ hội tìm kiếm đối thủ.
Cảnh sắc trước mắt liền biến ảo, Diệp Trần xuất hiện trong một địa đồ đồi núi.
“Thi đấu sau năm giây chính thức bắt đầu, thỉnh chuẩn bị sẵn sàng! 5, 4, 3, 2, 1, bắt đầu!”
Hệ thống bắt đầu đếm ngược, đếm ngược xong, thân thể có thể nhúc nhích, lúc này Diệp Trần liền dùng dự chủng thuật gieo xuống đất một hạt thiết giáp thụ, sau đó chậm rãi đi tới trung tâm địa đồ.
Trong sân đấu, một trận đấu một chọi một bình thường kéo dài 5 phút, qua 5 phút, nếu hai bên không ai gϊếŧ chết được đối phương, hệ thống sẽ đem hai phương diện tiến hành tính toán, cuối cùng định ra người thắng trận, không tồn tại kết quả hòa.
Hai phương diện này, một là thời gian chiếm lĩnh trung tâm địa đồ, hai là lượng máu gϊếŧ được. Ở đây, thời gian chiếm lĩnh trung tâm địa đồ có tác dụng trọng yếu hơn, cho nên ngay sau khi trận đấu chính thức bắt đầu, người chơi hai bên đều chủ động đi chiếm lĩnh khu vực trung tâm, nếu trong vòng ba phút có một bên chưa từng bước chân vào khu vực trung tâm thì người chơi đang chiếm lĩnh khu trung tâm sẽ trực tiếp đạt được thắng lợi.
Nếu không có gì sai biệt lắm Diệp Trần biết rõ ngay khi trận đấu vừa bắt đầu, chỉ sợ đối thủ của hắn đã xông về phía trung tâm, dù sao trước một bước chiếm lĩnh khu trung tâm, kế tiếp chỉ cần không bị đối phương gϊếŧ chết, năm phút vừa kết thúc coi như cầm chắc thắng lợi. Bất quá Diệp Trần không nóng nảy, thiết giáp thụ sinh trưởng cần thời gian dài, sốt ruột chỉ tổ bất lợi.
Không sai biệt lắm một phút trôi qua, Diệp Trần mới chậm rì rì xuất hiện tại trung tâm địa đồ.
Một gã chiến sĩ sớm đã ở đây, đang đứng trên một bãi cỏ chờ lấy.
Chiến sĩ tựa hồ không phải cái loại muốn dựa vào kéo dài thời gian chiến thắng, trông thấy Diệp Trần xuất hiện, chiến sĩ liền lao đến, muốn tốc chiến tốc thắng.
Bất quá hai người nhìn nhau đều cảm giác đối phương có chút quen mặt, Diệp Trần trí nhớ rất tốt, lập tức nhận ra đối phương.
“Ha ha, huynh đệ, mong muốn của ngươi đã thành hiện thực”
Diệp Trần đối chiến sĩ cười nói.
Cái gã chiến sĩ này không phải ai khác, chính là cái gã ngay tại cầu thang sân thi đấu giễu cợt Diệp Trần, không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, Diệp Trần trận đấu đầu tiên đã gặp hắn.
“Ngươi không phải thực vật sư ư, làm sao ăn mặc cổ quái như vậy?”
Chiến sĩ cũng nhận ra Diệp Trần, nhìn Diệp Trần ăn mặc một thân kỳ quái trang bị, nhịn không được hỏi.
“Đúng là thực vật sư.”
Diệp Trần gật đầu thừa nhận.
“Vậy làm sao mặc một thân trang bị chẳng ra gì cả?”
Chiến sĩ cực độ hiếu kỳ, đừng nói cấp 10 không có trang bị tốt, hơn nữa hắn liếc qua một cái, liền nhận ra trên thân người này trang bị thuộc cấp thanh đồng, chỉ so với đồ trắng tốt hơn một tí mà thôi.
“Như vậy gϊếŧ người càng thuận tiện, thực vật sư mang một thân trang bị này càng trở nên trâu bò.”
Diệp Trần trung thực trả lời.
“Móa! Ta không tin!”
Trong trò chơi chiến sĩ tên là ”Có Một Chân”, lúc này nghe xong Diệp Trần trả lời, cho rằng đang lừa gạt hắn, liền không khách khí chém thẳng qua.
“Thoát được?”
Nhưng Có Một Chân lại có chút kinh ngạc, Diệp Trần giống như biết trước mọi việc, tay hắn vừa động, Diệp Trần liền di chuyển, khiến kỹ năng của hắn vừa đánh xuống thì Diệp Trần sớm thoát khỏi phạm vi công kích.
Không chỉ như vậy, khi Diệp Trần tránh công kích của hắn, bước chân đồng thời dịch chuyển, rất xảo diệu xuất hiện bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vung đoản kiếm chém thẳng lên thân thể hắn.
-13!
...
Hai phút sau, chiến đấu chấm dứt, Có Một Chân dị thường phiền muộn trở về trong sân đấu.
“Ha ha, Có Một Chân, ta lại thắng một trận, ngươi thì sao?”
Vị pháp sư đồng bạn của Có Một Chân, cười ha ha đi tới.
“Thua.”
Có Một Chân vẻ mặt phiền muộn trả lời.
“Như thế nào, đối phương là chức nghiệp gì? Rất lợi hại phải không?”
Pháp sư kỳ quái hỏi, khả năng PK của Có Một Chân khi chiến đấu tương đương có đẳng cấp.
“Là một cái thực vật sư.”
“Thực vật sư? Làm sao có thể!”
Người chơi pháp sư kinh ngạc kêu lên, thực vật sư cấp thấp rất yếu ai cũng đều biết, trừ phi tên thực vật sư kia mặc một bộ trang bị nghịch thiên.
“Là cái thực vật sư chúng ta đυ.ng phải ở cửa ra vào, hắn chắc vẫn còn tiếp tục PK, ngươi tìm gian phòng của hắn quan sát sẽ biết, tên là Nhất Hiệt Trần Ai.
Có Một Chân không nhiều lời, tại quan sát, tìm tòi Diệp Trần.
Pháp sư lúc này vạn phần hiếu kỳ, cũng tìm tòi danh tự Nhất Hiệt Trần Ai, phát hiện người chơi này vẫn đang tiến hành một trận đấu.
Trận chiến đấu mới bắt đầu không lâu, sau đó hai phút, pháp sư sắc mặt cổ quái nhìn Có Một Chân: ”Người này thật sự là thực vật sư?”
“Nói nhảm, ngươi không thấy hắn gieo trồng ra một gốc thiết giáp thụ sao?”
Có Một Chân tức giận nói.
Bất quá cũng khó trách pháp sư hỏi như vậy, cho dù là chính bản thân hắn cũng có chút khó mà tin được, một gã như vậy lại là thực vật sư.
Kế tiếp, Có Một Chân cùng pháp sư hai người, dứt khoát sân thi đấu giả thuyết không vào, mà cứ ở đấy quan sát Diệp Trần đấu.
“Người này, thắng bốn mươi trận liên tiếp rồi!”
Nhìn thực vật sư mang một thân cổ quái trang bị cận chiến, trong chốc lát đổi thành một bộ trang bị của thực vật sư, một đạo khô nuy chi quang đem địch nhân muốn chạy trốn đánh ngã trên mặt đất, khuôn mặt pháp sư run rẩy.
Nửa giờ, quan sát người này đấu bốn mươi trận, thực lực của tên thực vật sư kia để cho hai người phục muốn đập đầu xuống đất.
Khả năng dự đoán viễn siêu người thường! Thời gian đổi trang bị chính xác đến cực điểm! Môt khi bị hắn cận thân rồi cũng đừng nghĩ chạy.
“Móa! Người này chơi thực vật sư làm cái gì a, chơi thích khách muốn vô địch rồi!”
Qua bốn mươi trận đấu, người chơi tiến vào gian phòng quan sát giả thuyết sớm đã không chỉ có Có Một Chân hai người, trong phòng lúc này xuất hiện gần 30 tên quan sát, chứng kiến Diệp Trần lại cơ hồ không tổn hao gì thắng một trận, có người nhịn không được mắng.
Bị một gã thực vật sư dùng đoản kiếm thô sáp chém phải chạy trốn, điều này thật quá mất mặt!
Nhưng hết lần này tới lần khác, tất cả đều bị Diệp Trần dùng một cây đoản kiếm, phối hợp với một gốc thiết giáp thụ cộng thêm một cái kỹ năng khô nuy chi quang, đánh tới phải chạy trốn, hơn nữa còn chạy không được, cuối cùng không phải cứng rắn chém chết chính là bị khô nuy chi quang đập chết!
Những người này, đại bộ phận đều chết cực kỳ phiền muộn, sau đó không phục tìm đến, muốn nhìn người này rốt cuộc làm cái gì.
Nhưng càng xem tiếp, những người này lại càng bó tay rồi.
Cái gã thực vật sư cầm đoản kiếm này, căn bản vốn không sống cùng một thế giới với bọn họ! Một đám người thật sự nghĩ mãi không ra, một tên như vậy, vì sao phải đi chơi cái chức nghiệp nhức cả trứng *** thực vật sư, chẳng lẽ muốn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi cầm đoản kiếm chém chết người sao?
Bị một gã thực vật sư dùng đoản kiếm chém chết, mặc dù gã thực vật sư này thực lực rất biếи ŧɦái, nhưng một đám người vẫn hy vọng có người đi ra giúp bọn hắn thoáng báo thù một tý, nhưng cứ từng tràng từng tràng chiến đấu, những người chơi này đều phiền muộn phát hiện, ngoại trừ việc số trận người này thắng liên tiếp đang không ngừng đổi mới, không ai có thể cầm cự qua ba phút, tất cả đều bị chém tới hết dược tề mà tử vong.
Trong sân đấu sử dụng dược tề cùng bên ngoài sử dụng dược tề bất đồng, người chơi hơn mười cấp, mỗi trận đấu chỉ có thể sử dụng mười bình dược tề khôi phục HP, mười bình dược tề khôi phục MP, sử dụng hết là xong.
“Lại thắng! Chín mươi trận thắng liên tiếp rồi, trời xanh a, đại địa a, chẳng lẻ không có người nào có thể thu thập người này sao?”
Nhìn Diệp Trần thoải mái đem thêm một tên địch nhân lần nữa chém ngã xuống đất, trong phòng quan sát lập tức một mảng quỷ khóc thần gào.
Qua chín mươi trận thắng liên tiếp, số người chơi quan sát đã hơn bốn trăm người. Đối với một trận đấu cấp thấp mà có nhiều người quan sát như vậy, đã là không thể tưởng tượng, dù sao sân thi đấu cấp 10, hệ thống luôn không coi trọng, không tiến hành tuyên truyền.
“Ta thấy Dạ Sắc Nữ Vương đến.”
Dưới sự huyên náo trong phòng quan sát, đột nhiên một thanh âm lẳng lặng vang lên.
“Là người sáng tạo ra hơn hai trăm trận thắng liên tiếp, Dạ Sắc Nữ Vương?”
Bên trong, hơi chút im lặng, có người thấp giọng hỏi.