Chương 37-1

Y trong lòng đắc ý, miệng càng nói càng quá đáng.

Tả Khâu Tự nhẫn nại nắm chặt roi lặng lẽ đến gần, cúi đầu nhìn xuống y nói: "Nếu như trong lòng bọn mày thấy bất bình và oán hận, không bằng bây giờ tao thả con Công trùng này ra. Nếu bọn mày không xử lý được, vậy thì không có tư cách nói Khế Thực này là của mình. Đến lúc bọn tao xử lý xong mà mày vẫn cố chấp muốn giành lấy Khế Thực vậy thì mọi người sẽ biết được là ai có lòng tham không đáy."

Tả Khâu Tự từ lúc bị anh họ và Đường niệm Chân Ngăn lại, liền không nói một câu nào. Cậu biết lần trước bản thân gây phiền toái đã làm phiền đến Tiểu Trì cùng Niệm Chân. Mặc dù lần này đã cố gắng khắc chế bản thân, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dịu dàng đáng yêu nay đã như con cá nóc sắp nổ tung.

Đổng Trận lớn hơn mấy đứa vài tuổi, tính cách cũng trầm ổn kiên định. Nhưng mà nghe xong mấy lời này cũng không nhịn được mà phẫn nộ, trong mắt lóe lên ám quang. Bàn tay đang giữ chặt Tả Khâu Tự trở nên run rẩy, đồng thời cũng thả Khế Thực ra để giải thoái cho Công trùng đang bị trói bởi roi của Tả Khâu Tự.

Một vệt bóng đen mang theo tiếng gió gầm rú đập tới. Cung Lợi Hoa mới vừa rồi còn đắc ý dào dạt, không kịp phản ứng suýt chút bị Công Trùng nuốt sống. May mà có cơ chế phòng ngự sẵn của Khế Thực, tuy rằng có chút chật vật, nhưng cũng cứu y một mạng.

"Vậy thì như ngươi mong muốn."

Vốn đang bị trói chặt, Công trùng bỗng nhận ra thứ đang trói nó bỗng dưng biến mất, vì vậy lập tức tung cánh nhào tới chỗ có nhiều đồ ăn hấp dẫn, Cung Lợi Hoa vừa vặn bị Công trùng xem là đồ ăn mà táp tới.

Y kinh hãi đến nỗi quên triệu hồi Khế Thực, chỉ nỗ lực liên tục di chuyển đôi chân đang nhũn ra hòng muốn trốn xa một chút.

May là trước đó bọn họ đã giao thủ cùng Công Trùng nên không đến nỗi hoàn toàn bị dọa sợ. Nhưng mà nó chỉ nhắm đến một mình y, cho dù có cho y ba cây Khế Thực, cũng không ngăn được cơn giận của Công trùng sau khi bị trói.

Cung Lợi Hoa lớn tiếng hô để những người khác đến giúp đỡ. Những Khế Ước Sư cùng nhóm thấy phản cảm đối với hành vi hồi nãy của y nên không có ý định giúp. Ba Khế Ước Sư có Khế Thực bị thương chú tâm ôm Khế Thực của mình, lộ ra một mặt thương tâm cùng khó xử. Những người còn lại thì dùng thân thể không mấy cường tráng của mình che ở trước mặt Dương Vịnh và nhóm Đào Tạo Sư, trên mặt cảnh giác, phòng ngừa Công trùng đánh tới bất cứ lúc nào.

Hai người cùng đội với Walther ngược lại có chút chần chờ. Tiến lên hai bước, quay lại nhìn vẻ mặt của đồng, bạn đặc biệt là Walther. Sau đó lại lùi lại hai bước, ngầm muốn cách xa Cung Lợi Hoa hơn, để tránh bị Công Trùng nhìn trúng.

Dương Vịnh sắc mặt trắng bệch, mang theo ba phần tức giận nói: "Mấy vị làm như vậy, thật là quá đáng!."

"Các hạ thấy thế này là quá đáng? Đây không phải là chính miệng y yêu cầu sao? Bây giờ cây Khế Thực kia thuộc về các hạ, ngài có thể tùy ý sử dụng."

Dương Vịnh ngẩn người, cư nhiên lại không mở miệng. Ánh mắt y hướng đến Walther, mang theo năm phần khẩn cầu cùng ba phần nhu nhược. Đáng tiếc lúc Walther nhìn thấy, vẻ mặt càng lạnh lẽo cứng rắn thêm mấy phần.

Vương Luân cùng Đông Đường quả thực không có cách nào hình dung tâm tình bây giờ của bản thân.

Lời nói của Đổng Trận bọn họ đều nghe hiểu, nếu muốn Khế Thực, vậy thì y phải tự đối phó Công trùng, bọn họ sẽ không hỗ trợ.

Mà Dương Vịnh vì Khế thực, cư nhiên không nhờ bọn họ hỗ trợ, mà lại đi cầu viện Walther - người không cần nó. Hiện tại Walther không phản ứng, y cư nhiên lại ngồi xuống trước mặt Khế Thực, nhìn dáng vẻ là muốn nhân lúc Công trùng đuổi theo Cung Lợi Hoa bắt đầu đào tạo Khế Thực.

Tuy rằng Cung Lợi Hoa lấy lòng Dương Vịnh phần lớn là vì Linh bảo. Nhưng mà y đối Dương Vịnh từ đầu đến cuối vẫn là cung kính hữu lễ. Bây giờ y rơi vào kết cục này cũng là vì giúp hắn* có được Khế Thực. Nhưng nhìn đến thái độ Dương Vịnh lúc này, quả thực là khiến người ta tâm lạnh.

(* DV)

Cung Lợi Hoa một người căn bản không đối phó được Công trùng, mấy lần may mắn thoát chết. Khế Ước Sư cùng nhóm với y không khả năng trơ mắt nhìn, vì vậy cũng chỉ huy Khế Thực tới trợ giúp.

Vương Luân cùng Đông Đường thở dài, ba cây Khế Thực mạnh nhất bị thương không có cách nào phát huy tác dụng. Bọn họ cũng không mặt dày đi cầu người hỗ trợ, may là hai người đều có chút thiên phú Trị Liệu, đem ba cây Khế Thực bị thương đến trước mặt, nghĩ muốn trị liệu cho chúng.

Đúng lúc này, trong rừng cây truyền đến hai tiếng bước chân, là Đường Tiểu Trì cùng Kiều Tu đến.

Thấy có người đang đối kháng với Trùng tộc, Đường Tiểu Trì không chần chờ liền thả Gai Nhọn Đằng ra, lại nghe được vài âm thanh kinh hỉ truyền đến.

"Tiểu Trì !"

"Ca ca !"

"Tiểu điếm chủ !"

Tả Khâu Tự cùng Đường Niệm Chân chạy tới, như những con gấu con phải chịu ủy khuất gặp được người có thể dựa vào, nhảy lên một cái, suýt sao ôm ngực của Đường Tiểu Trì*.

(* nguyên văn: hùng ôm)

Đáng tiếc l*иg ngực gầy yếu của Đường Tiểu Trì không chứa nổi nổi hai con gấu con này. Chỉ có thể mỗi người chiếm một nửa bả vai, ủy ủy khuất khuất bắt đầu tường thuật lại chuyện vừa xảy ra.

Nụ cười bên khóe miệng Kiều Tu cứng ngắc mấy giây. Nhìn bầu không khí xung quanh ba người, hắn không thể nhịn được, vì vậy liếc xéo Tả Phán Sơn một cái. Người anh họ này cũng rất chân chó lôi em họ của mình ra.

Đổng Trận thấy cảnh này trong lòng khó chịu, cũng chỉ có thể cười khổ hai tiếng lùi lại vài bước.

Mặc dù cổ Tả Khâu Tự bị kẹp dưới cánh tay của Tả Phán Sơn, nhưng vẫn kiên trì cùng Đường Niệm Chân đem sự tình bổ sung hoàn chỉnh.

Mấy người Walther bây giờ cũng mới biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhất thời cũng không biết trong lòng có tư vị gì.

Có người thật tâm sùng bái Dương Vịnh, không muốn tin tưởng lời nói của Tả Khâu Tự. Nhưng ở ngay bên cạnh, các Khế Ước Sư trầm mặc dây dưa với Công trùng, còn Đào Tạo Sư thì đang xấu hổ nỗ lực muốn chữa trị cho Khế thực bị thương làm bọn họ không có cách nào lừa mình dối người.

Đặc biệt là Dương Vịnh từ đầu đến cuối đều chuyên chú ngồi xổm trước mặt Khế Thực, không chỉ không phản bác lời nói của Tả Khâu Tự, mà ngay cả Khế Ước Sư đang nỗ lực bảo vệ y, kiên trì đối kháng với Công trùng cũng không khiến y nhìn thêm được vài lần.

----------------------

1345

7/8/2020