Chương 50: Long thạch

Từng người từng người một không ngừng trầm trồ mà nhìn vào phía bọn cậu, Quách Minh thở dài, quả nhiên Đầu bếp cấp bảy rất được hâm mộ đi, đứng bên cạnh Ninh Ninh mà cậu cũng trở nên tỏa sáng lây.

Sau khi bước vào cổng thành vô khu vực trung tâm, đừng nói mấy tên vệ sĩ ngoài kia, bên trong đây, bất cứ ai nhìn thấy Dương Ninh Ninh đều cúi đầu chào hỏi, khép nép đến đáng sợ.

“Quả là đại tỷ, ghê thật!”

“Hm………~ đại tỷ nào cơ?”

Tán thán được một câu, đáp lại cậu là một tiếng ngâm dài ngã ngớn của Dương Ninh Ninh, đôi mắt kia không biết từ khi nào đã lườm bản thân thật kỹ.

Quách Minh rùng người lên một chặp, đậu phộng, ở bên cạnh cô gái này đừng nói là ngủ, ngay cả muốn làm biếng cũng không được.

Đuổi theo sau lưng của Ninh Ninh, hai người đi tới một tiệm rèn khá lớn ở bên trong trung tâm, nơi này phải có đến hàng chục nhân viên làm công.

Có hơi thắc mắc khó hiểu, nhưng Quách Minh vẫn im lặng bước vào, chờ đợi cho chủ tiệm rèn bước ra.

Ánh mắt sắc bén, mái tóc màu nâu đen và cơ thể cường tráng, sau lưng vác theo cây búa khổng lồ xuất hiện.

“Ây da ây da, ai đây, không biết cơn bão nào mang cô đến đây vậy, Ninh Ninh?”

Người đàn ông trung niên bước tới, ngồi vào trên ghế, thô lỗ và thẳng tính, đây là những gì Quách Minh nhân xét về đối phương.

Dương Ninh Ninh cũng không có vì lời nói này mà trở nên khó chịu, ngược lại thật bình tĩnh kiếm chỗ ngồi đặt mông xuống.

Đáp trả lại câu trêu đùa của ông ta, cô liền sờ thật nhẹ lên lớp gỗ tươi mát trên tay mình, cây gậy trượng phát ra từng tiếng Ong Ong thật nhẹ, nhưng hai tên con trai trong căn phòng liền bấn loạn đến suýt nhảy lên.

Cặp mắt màu xanh nước biển liếc qua gương mặt của người đàn ông, lạnh lẽo như không có một chút nhiệt độ, vậy mà khóe miệng lại cong lên cười dịu dàng…

“Nói chuyện cho đàng hoàng vào! Hoàng Đức”

Buông xuống câu trả lời, người có tên là Hoàng Đức liền nuốt một ngụm nước miếng sau đấy cúm rúm gật đầu.

Trời đựu, bình thường ông nói vậy có sao đâu, tại sao mà hôm nay Ninh Ninh trở nên gắt gõng thế, có cái gì xảy ra sao….?

À khoan, hình như bên cạnh cô ấy còn có một thằng bé đúng không? Ai đây, là con trai của Ninh Ninh sao? trời ơi, từ khi nào mà cô ấy…

“E hèm! Đại thúc, con không biết chú nghĩ cái gì, nhưng chắc chắn là nhầm lẫn rồi đấy!”

Ho nhẹ một cái đối với Hoàng Đức nói chuyện, Quách Minh nhìn biểu cảm phong phú vừa thương vừa hận vừa tiếc kia liền biết ông ta chuẩn bị phát ngôn gây shock.

Nhanh nhạy mở lời trước cản lại đối phương, sau đấy hướng tầm mắt về phía Dương Ninh Ninh đợi cô giới thiệu.

“Người trung niên vừa già vừa xấu kia là Hoàng Đức, chủ tiệm rèn nơi này, ông ta còn nợ ta rất nhiều điểm tích lũy, khi nào cần vũ khí hay dao bếp, cứ tự nhiên tới lấy thoải mái!”

“Ồi này… có cần phải vậy không?”

Bị chê đến thậm tệ, Hoàng Đức đau lòng đến mức phải moi gương ra soi lại hình tượng của mình.

Ừm, cũng đâu đến nổi tệ, vẫn là một cái soái lão thúc thôi, đâu nhất thiết phải nói ác độc đến mức đấy chứ, chậc.

Cơ mà lại quan tâm tới thằng nhóc kia đến vậy, xem ra cũng không phải người bình thường, dồn sự tập trung và gương mặt non nớt kia mà nhìn.

“Còn thằng bé này?”

“Quách Minh, đệ tử của ta, chuẩn bị trở thành Đầu bếp, ta đến để chuẩn bị đồ nghề cho nó!”

“Vâng… chào đại thúc!”

Đúng lúc ngoi đầu ra trang trẻ con đáng yêu, nụ cười thân thiện và thuần khiết như một chú cún nhỏ, chẳng biết xấu hổ gì cả dùng lợi thế bên ngoài để ngụy tạo.

Dù sao thì hiện tại cậu cũng mới hơn mười tuổi, đang là độ tuổi còn bé và dễ dàng nhận được hảo cảm từ người lớn.

Hoàng Đức bị hình ảnh này làm cho mất đề phòng một chút, ngay khi ông tính thả lỏng, đột nhiên lại khựng người, không lý nào mà đệ tử của cô ả này lại bình thường cả.

Tỏ thái độ kỳ thị và xa cách, khuôn mặt cau có nhìn vào Quách Minh, chưa hiểu lý do vì cái gì mà mình bị ghét, cơ mà cậu tiếp tục mỉm cười đáng yêu.

“Đến để chuẩn bị dao bếp đúng không? Cần loại gì, phụ ma hay không?”

Đi thẳng vào vấn đề, kéo hai người Dương Ninh Ninh vào trong khu vực trưng bày thành phẩm của ông, có hai bên ngăn đựng vũ khí.

Một hàng là trang bị thông thường, một hàng là vũ khí phụ ma, cả hai đều được rèn đúc thành những thanh bảo kiếm hoặc bảo đao siêu ngầu.

Nhìn kỹ xung quanh, đôi mắt của Ninh Ninh và Quách Minh thuần túy là thăm dò và quan sát, thậm chí còn chẳng có một chút hứng thú nào.

“Mợ nó, hai người có phải tới lựa đồ nghề không vậy?”

Thật muốn dậm chân đá tụi này ra ngoài tiệm quá, có ai nhìn thấy người nào tới lựa kiếm lại chẳng thèm quan tâm đến kiếm chưa, thằng bé kia, tập trung cái coi.

Dù cho trong lòng ông muốn điên cuồng, nhưng Quách Minh vẫn chẳng thèm quan tâm cho lắm, hiện tại cậu đang nói chuyện với Tiểu Đóa.

Tạm biệt Tiểu Mộc và Minh Viễn, hiện tại chỉ còn mình con bé làm bạn với cậu, thực lực của cậu khá yếu, còn chưa lên được cấp bốn, vũ khí phụ ma hiển nhiên là không xài được, thế thì vũ khí thông thường càng chẳng cần phải xem.

Vốn chỉ là tới để lựa một món đồ dùng tạm thời, Ninh Ninh đại tỷ hẳn là chỉ muốn giới thiệu cậu với Hoàng Đức, cần gì phải quan tâm nhiều đến thế.

“Cậu chủ, bên kia, phía bên kia có một thanh dao rất dễ chịu!”

“Dễ chịu?”

Cách dùng từ gì kỳ lạ thế, sao lại là một thanh dao dễ chịu, đúng ra thì nên là uy vũ, sắc bén, mạnh mẽ,… hay gì đó chứ?

Nhưng mà nếu Tiểu Đóa đã nói vậy, cậu cũng muốn thử xem đó là một thanh dao như thế nào, bước tới, bỏ qua tầm nhìn của hai tên người lớn, đi tới một góc trong căn phòng.

“Tìm thấy thứ gì ưng ý sao?”

Dương Ninh Ninh nhìn vào hành động đột ngột của Quách Minh, thằng bé tiến về phía trước một lưỡi dao màu đen, ngắn, trông chẳng có gì bắt mắt cả.

Cầm lấy món vũ khí chẳng hề nổi bật lật qua lật lại, quan sát và dùng tay thử sờ lên, một luồng cảm giác chấn áp từ bên trong truyền lại, nhanh chóng liên kết với Tiểu Đóa.

“Đúng, chính là nó!”

Đóa nhi hưng phấn, Quách Minh giật mình, đây chính là long lực!!!

Dòng chảy huyết mạch trong người Tiểu Đóa chính là thứ đã kêu gọi nó đến với món đồ này, nhưng mà lưỡi dao này có gì đặc biệt.

Hoàng Đức bất ngờ trước lựa chọn của cậu, đến ông cũng chẳng tính đến trường hợp này, đây cũng không phải là vũ khí mà ông rèn ra.

“Nhóc con, đừng nói với ta là nhóc muốn chọn cái này chứ?”

Một viên hóa thạch được nhặt lấy từ long động, vì nó quá cứng rắn đến lạ kỳ nên ông nhặt về tạo hình thô cho nó chứ cũng chẳng trải qua nung rèn gì, đã cố dấu ở một nơi ít người để ý rồi mà vẫn bị moi ra, thật là…..

Đây thậm chí còn không tính là một con dao luôn ấy chứ, nhưng mà nếu chỉ dùng để làm đồ bếp thì cũng không phải không được.

“Có chuyện gì với thanh dao này sao?”

Dùng đôi mắt của mình để nhìn vào bên trong, Dương Ninh Ninh nhíu mày, cô thấy một lớp sương mờ đang che phủ, ảo ảnh, hình bóng này đang muốn trốn thoát khỏi bản thân.

Có hơi thở thoáng qua của loài rồng, nhưng rất nhạt, bản thân của lưỡi dao cùn này có rất nhiều bí ẩn, xem ra Quách Minh cũng không phải lựa đại.

Nghe Hoàng Đức giải thích, cậu không ngần ngại mà chọn nó, lựa chọn này, đúng hay sai, chẳng ai biết, nhưng Tiểu Đóa thích nó, đối với cậu vậy là ổn rồi.

"Ừm, tốt lắm, vậy thì lấy thanh dao này đi, coi như tiện nghi cho ngươi!”

“Ấy, đại tỷ khách khí, hẹn gặp lại mọi người nhé!”

Trong ngoài bất đồng, Hoàng Đức cố nặn ra vẻ mặt vui vẻ chào tạm biệt mấy tên cướp bóc trắng trợn.

Mục tiêu tiếp theo của Quách Minh phải hướng tới chính là Mỹ thực đồ quán, thi đấu danh hiệu, trở thành thực tập sinh, và phục vụ nấu ăn cho nhà hàng.