Chương 42: Sa mạc ban đêm

Cái rét âm hàn đang xâm lấn khắp nơi, nhiệt độ khi về đêm ở tầng hai lạnh không khác gì cả bọn đang ở bắc cực, ôi má ơi thấp quá… thật… dễ chịu~

Cuộn người lại thành một con sâu lười trốn trong chăn mềm, khả năng kháng lửa của ba người Quách Minh tăng cao, tất nhiên đồng thời bọn họ cũng có thể khống chế được lửa.

Tạo ra một đốm lửa nhỏ đủ để sưởi ấm, cảm giác được nằm bên lò than vào ngày giá rét được tái hiện, điều này khiến cơn buồn ngủ của đứa nhỏ lên cao.

“Cậu chủ, Tiểu Đóa cảm thấy có một vài thứ gì đó đến đây…”

Lắc lắc những chiếc lá thân mình, Mê hồn hoa hoàn thành tốt công tác của nó, vẫn không ngừng đẩy mạnh linh hồn lực đi dò xoát.

Khác với việc nhìn bằng mắt thường, con bé có thể khuếch sâu xuống lòng đất để thăm dò bên dưới, nói cách khác, bán kính năm cây số ở đây không đơn thuần là một vòng bán cầu như người ta thường dùng, mà đó chính xác là một radar toàn diện quét tổng thể.

Nhạy cảm với từng tiếng động nhỏ nhất, bất cứ sinh mệnh nào xuất hiện trong phạm vi của Tiểu Đóa, con bé đều nhận ra.

“Ừm, đến rồi sao?”

Mở mắt ra và tập trung trong chốc lát, việc bị tập kích là điều dễ hiểu, cả bọn đều đã sớm chuẩn bị cho tình huống này.

“Em moi nó lên nhé”

Bàn tay sờ sờ xuống mặt cát, năng lượng của Tiểu Mộc tỏa ra và thấm chậm vào bên dưới, tại những nơi có điều kiện khô hạn thế này, thực vật bình thường sẽ không thể tồn tại.

Sau một ngày dài đi đường ở tầng hai, cô đã luôn suy nghĩ về điều này, nếu như nơi đây không có thực vật, đồng nghĩa với việc nó sẽ không có nguồn nước cung cấp cho những ma thú tại đây, việc này là bất khả thi.

Đã có thể tồn tại ở tầng hai Tháp chọc trời, không chỉ ma thú mà cả thực vật đều trở nên biến dị, nếu suy nghĩ theo logic thông thường, bỏ qua việc nơi này là sa mạc, mọi thứ ở đây đều có đẳng cấp cao hơn tầng dưới.

Vậy thì bản lĩnh sơ cấp nhất, đơn thuần nhất mà đến chính cô từ thuở nhỏ cũng nắm vững được, đó chính là màu sắc tự vệ, hòa lẫn vào thiên nhiên, dấu khí tức của chính mình dưới nhiệt độ nơi này là chuyện có thể xảy ra.

Nói cách khác, đã sống được ở sa mạc này thì chúng đều là dị thực có tuổi thọ và kinh nghiệm chai sần không khác gì các đại cổ thụ vùng nhiệt đới, bọn cô đã bỏ sót yếu tố này.

“Giữ nó cách xa khỏi lều một chút, chúng ta không có thời gian để dựng lại lều cho cậu chủ đâu”

Rút lưỡi dao bước ra ngoài, gật đầu với ý kiến của Tiểu Mộc, Minh Viễn phóng vài bước liền lẫn vào bụi cát.

Thực nhân thảo từ bên dưới lớp cát dày đột ngột mọc lên, di chuyển ngược vào phía dưới lòng đất, nhắm tới những kẻ xâm phạm bất hợp pháp.

Có tổng cộng gần hai mươi con Bọ cạp sa mạc tụ tập lại đây, một con số không quá lớn không quá nhỏ, thực lực của chúng chỉ tầm Ma thú cấp bốn đến Ma thú cấp năm.

“Tiểu Viễn ca sẽ ổn chứ?”

Lo lắng cho người anh ở bên ngoài, Tiểu Đóa đã dần quen thuộc với sự tồn tại của Minh Viễn, đồng thời xác định anh là người thân, có thể dựa dẫm và tin tưởng.

Xoa đầu đứa nhỏ đang bối rối, Quách Minh gật đầu nhẹ.

Nếu là lúc trước, có lẽ cậu sẽ không tự tin như vậy, nhưng mà lúc này đây, để bọn cậu xem xem, sau khi dục hỏa trọng sinh, đúc lại thân thể Minh Viễn sẽ mạnh tới chừng nào.

“Tới lúc rồi”

ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!

Hai mắt Tiểu Mộc tỏa sáng rực rỡ dưới bầu trời đêm, từng con bọ cạp một bị kéo bay lên trời, nhưng rất nhanh chúng tận dụng được cái đuôi mình cắt đứt Thực nhân thảo trốn thoát.

Muốn một lần nữa chui lại bên dưới lòng đất, bất quá bây giờ còn kịp sao?

Bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện đột ngột xuất hiện trước mặt con bọ cạp trên không, dù đã tập trung quan sát thế mà lại vẫn mất dấu.

“Quá nhanh!!!”

Tiểu Mộc thốt lên, cô giật mình.

Ngồi ở bên cạnh Quách Minh nhịn không được nở nụ cười thích thú, chuyện này đúng là vui thật đấy, Minh Viễn của lúc trước và bây giờ giống như hai người khác biệt.

Tiến vào trạng thái tấn công, đôi mắt đơn thuần của anh tóe lên sự thị huyết đến rùng mình, hệt như một đôi mắt của ma thú, cúi người né khỏi cái đuôi khủng bố của kẻ thù.

Phạch!

Đâm lưỡi dao xuống dưới, chém xuyên người con Bọ cạp sa mạc, một chân đạp vào cái xác mất đi sinh mệnh, đá văng nó bay đi đồng thời tạo bàn đạp để tiếp tục phóng.

Mọi chuyện diễn ra vỏn vẹn trong vòng vài giây, ánh lửa màu xanh tối hóa thành đôi cánh nuốt chửng tất cả.

Xá© ŧᏂịŧ bị thiêu đốt thành một đống bùn nhùn, dẫm chân mà tới, ngoảnh mặt rời đi, để lại sau lưng Minh Viễn là thi thể chất thành núi.

Bước từng bước trở về nơi cắm trại, cả người anh ta bốc lên một làn khói, máu cùng vết bẩn đều biến mất tất cả, giống như nhân vật chính trong các bộ truyện tiểu thuyết, đối phương ngầu đến mức Quách Minh còn phải ngưỡng mộ.

“Cậu chủ, xử lý xong rồi!”

“Ghê thật đấy, ngươi mạnh đến điên cuồng luôn Tiểu Viễn”

Bàn tay của Minh Viễn lắc lắc thả xuống một chùm ma thạch, dù tốc độ gϊếŧ quái có nhanh đến mấy, anh vẫn không quên thu lại những thứ này.

Đang định quay trở lại công tác canh giữ của mình, tiếng cười của Tiểu Mộc đột nhiên truyền vào tai, hai tay cô ấy ôm lấy người anh.

“Ngầu quá nha, haha, Viễn Viễn giỏi thật”

“U…….ừm….”

Bất ngờ đến mức chưa kịp há miệng nói lời gì, dù biểu tình của anh có bình tĩnh đến mức nào, dù ngày thường anh có hay trêu chọc cô gái này ra sao, nhưng kinh nghiệm đối xử với nữ giới của Minh Viễn hoàn toàn về không.

Các nhiệm vụ trước khi anh gặp cậu chủ, Minh Viễn từng phải làm qua cùng gặp gỡ các đối tượng khác giới khác, họ đối với anh đều chỉ là con mồi và mục tiêu phải gϊếŧ.

Nhưng Tiểu Mộc lại khác, bọn họ là một gia đình, và cũng là nữ tính đầu tiên anh thật tâm muốn bảo vệ.

Bị đút cho một muỗng đồ ăn cho chó, nhìn hai người Tiểu Mộc hỗ động, khuôn mặt Minh Viễn ẩn ẩn hồng lên ngại ngùng, Quách Minh cảm thấy thật cô đơn a…

Thời gian cho tới khi trời sáng vẫn còn một lúc, cậu có lẽ nên đánh thêm một giấc ngủ trước khi ngày mai tới.

Như đã nói, thực vật tại đây đều khác biệt đến lạ thường, nếu không có Tiểu Mộc hoặc Tiểu Đóa thì chuyến đi này cả đám sẽ chết khô tại sa mạc rồi, làm thế nào mà người khác có thể tồn tại ở đây.

Xem ra bí ẩn nằm ở trung tâm an toàn tầng hai, chặng đường còn rất dài, đáng lý ra phải có một con đường dẫn tới nơi trú ẩn của nhân loại, đoán không nhầm cả đám đã lạc khá xa rồi.

Muốn trở về từ một nơi xa lạ, ăn chút khổ là không thể tránh khỏi, chỉ hi vọng sớm tìm được các mạo hiểm giả khác, như vậy sẽ rút ngắn thời gian hơn một phần.