Chương 49

Chỉ cần đáp ứng được những phương diện chủ yếu này, trừ phi mắc một loại bệnh chìm nào đó, còn không thì nhìn chung không có gì sai.

Sư Nhạn Hành dựa theo mấy phương diện này mà xem xét con la kia thật kỹ một hồi, thậm chí không ngại bẩn, đẩy môi nó ra nhìn hàm răng.

Thấy động tác này của nàng vô cùng thuần thục, cuối cùng Phương buồn lừa cũng thu hồi vài phần khinh miệt.

Chẳng lẽ lại là một chuyên gia sao?

Sau khi xem xong, Sư Nhạn Hành không vội nói, chần chừ cho đến khi Phương buôn lừa mất kiên nhẫn truy hỏi: "Tiểu nương tử cảm thấy thế nào?"

Sư Nhạn Hành thờ ơ ừ một tiếng, giống như cũng không muốn lắm.

Phương Lư Tử xoa tay: "Xem ra tiểu nương tử cũng là người trong nghề, chúng ta có thể làm mua bán với nhau cũng xem như duyên phận. Chi bằng ta chủ động lui một bước, sáu lượng rưỡi, như thế nào?"

Sư Nhạn Hành trực tiếp cười nhạo một tiếng, giơ tay gọi Giang Hồi rời đi.

Phương buôn lừa từ phía sau hét lên hai lần, nhưng cuối cùng cũng không muốn dễ dàng ra tay, lại dừng bước. Hắn ta quay đầu tiếp đón những khách hàng khác.

Mới mở chợ, thời gian còn rất sớm, không cần gấp gáp.

Không chừng lúc nào thì gặp phải người coi tiền như rác, bảy, tám lượng là bán đi được rồi!

Đi thật xa, Giang Hồi mới hỏi: "Con la kia không tốt sao?”

Sư Nhạn Hành nói: "Thật ra ta cảm thấy cũng không tệ lắm, chỉ là hắn ta rõ ràng không vội bán. Nếu chúng ta chỉ nói chuyện như vậy, nói không được bao nhiêu, chi bằng chờ Hoàng gia một chút.”

Ba mẹ con đi dạo trên chợ, hẹn Hoàng Binh xong việc thì đến, nên đi về hướng xe ngựa. Quả nhiên từ xa nhìn thấy ông đang đi về hướng này.

Hai bên thuận lợi gặp nhau, Hoàng Binh hỏi thu hoạch của các nàng, Sư Nhạn Hành kể lại đầu đuôi.

Hoàng Binh vừa than vừa cười: "Tiểu cô nương nhà ngươi, ánh mắt hay thật đấy. Tên Phương buôn lừa kia nhân phẩm quả thật không tốt, nhưng gia súc dưới tay lại không tệ. Đã như vậy, chúng ta đi xem thử đi.”

Lúc bọn họ đến, Phương buôn lừa đang lôi kéo một đại oan chủng khác, nước bọt bay tứ tung chèo kéo mua la của mình. Hắn ta thấy Hoàng Binh từ xa dẫn người tới, trong nháy mắt cả người đều sửng sốt.

Hắn ta cũng không dám nói thêm, dăm ba câu đuổi người kháchđã sớm muốn chạy đi, tươi cười tiến lên nói: "Hoàng gia.”

Hoàng Binh ừ một tiếng, chỉ vào ba người Sư Nhạn Hành phía sau nói: "Hôm nay, người thân ta muốn mua con la.”

Phương buôn lừa không hổ là người quen buôn bán, giơ tay làm bộ làm tịch vỗ nhẹ lên mặt hai bên vài cái, cười với bọn người Sư Nhạn Hành.

“"Mấy vị khách quý đúng là trêu đùa ta mà. Đây chẳng phải là rồng đến nhà tôm sao? Sớm nói là người thân của Hoàng gia, ta nào dám ăn của ngài một văn tiền chứ!"

Lúc trước lão Trương nói có việc tìm Hoàng Binh là chuyện tốt, Sư Nhạn Hành bọn nào lại không biết cuối cùng là chuyện tốt đến thế nào.

Hôm nay mắt thấy tai nghe, ừm, đúng là rất tốt!

Ít nhất là trong chuồng gia súc!

Bản lĩnh gia súc của Hoàng Binh Tướng là tổ truyền, đến thế hệ của ông ấy, lại càng giỏi hơn thầy. Mười dặm tám xã không người không biết, không người không hiểu.