Chương 42

Bà ấy thật sự muốn giữ nó lại làm kỷ niệm.

Sư Nhạn Hành nắm bàn tay nhỏ bé của Ngư Trận chơi đùa, tùy ý nhưng tự hào nói: "Người có tin rằng sau này ngân lượng bán một ngày, người đếm không hết luôn hay không!"

Giang Hồi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.

“Ta tin.”

Nàng thật sự tin.

Đồ ăn trong nhà không còn được bao nhiêu, cả trứng cũng hết rồi. Sau khi Sư Nhạn Hành bàn bạc với Giang Hồi, quyết định hỏi tỷ muội Quách gia trước.

Quế Hương và Đậu Tử vừa nghe, vui mừng đến lạ.

Đầu năm nay, nhà ai không có vườn rau?

Nhà mình ăn không hết, còn tặng cho hàng xóm láng giềng nữa.

Đậu Tử có hơi ngượng ngùng: "Cái này gọi là chúng ta cũng kiếm được ít đồng rồi.”

Ví dụ như trứng gà trên thị trường bán một văn tiền một cái, nhưng những hộ nhỏ lẻ như bọn họ vốn dĩ không bán được.

Một nhà bình thường nuôi được mấy con gà mái? Lại chẳng phải thiên hạ.

Để dành một chút chứ mang ít vậy lên trấn bày ra bán thì vừa không đáng lại vừa khó coi.

Còn để dành nhiều hơn thì sau một thời gian trứng gà cũng không tươi.

Do đó, hầu hết mọi người đều chờ người bên ngoài đến lấy, hoặc là tặng đại cho người ta.

Nhưng việc đến và lấy hàng không đều đặn, lại ép giá. Lúc tốt bốn văn tiền sáu cái, lúc trời nóng biết sẽ nhanh hỏng nên ép còn bốn văn tiền bảy cái, thậm chí tám cái.

Cuối cùng, hai bên quyết định giá trứng là bốn văn tiền sáu cái, lấy giá giống như người bên ngoài, nhưng phải tươi mới.

Lúc nào cũng lấy, gom đủ ba hay sáu cái là có thể đưa tới.

Các loại dưa, rau cũng rẻ, vài văn tiền là một rổ to.

Mẹ chồng Đậu Tử biết, đích thân chọn một giỏ dưa leo, rau chân vịt tốt gửi tới: "Ta trồng lung tung như vậy, thì lấy đâu ra đồ tốt mà bán chứ?"

Giang Hồi cứng rắn nhét tiền, làm cho lão thái thái mặt đỏ tới mang tai. Sau khi về nhà hết sức cảm khái: "Sau này thu hoạch, nhất định chọn loại tốt nhất mang đến cho mẹ con goá phụ người ta một chút. Có chuyện tốt gì thì họ nghĩ đến chúng ta trước.”

Hai mẹ chồng nàng dâu Đậu Tử cười, cũng vui mừng.

“Cái này còn cần người nói sao? Há chúng ta không biết tốt xấu!”

Giang Hồi và Sư Nhạn Hành bên kia thu mua nguyên liệu nấu ăn, mấy ngày kế tiếp không cần lo lắng, thả lỏng tay chân.

Ngày nào cũng có khách mới, nhưng khách cũ thì không đến thường xuyên. Dù sao đối với người làm công bình thường mà nói, bát cơm to và bánh nướng mỗi ngày cũng là một khoản chi lớn.

Hầu hết mọi người vẫn mang theo lương khô mỗi ngày, chỉ thỉnh thoảng tự thưởng cho mình một khoảng thời gian vui vẻ, đã ghiền.

Hôm nay, bọn họ đã tăng số lượng thức ăn lên khoảng bốn mươi phần, cảm giác trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không nâng cấp không gian to lên nữa.

Nhưng như vậy tính ra trọng lượng của cả thùng gỗ và xe gỗ cũng lên tới hơn một trăm cân.

Xe bánh gỗ không thể giảm trọng lượng, chống xóc, nếu có va chạm nhẹ trên mặt đất sẽ hơi nảy và lệch. Nó là điều mà một người hoàn toàn không thể khống chế được.

Giang Hồi buộc một sợi dây thừng vào phía trước xe, đợi lát nữa có thể một người đẩy một người kéo, vững chắc hơn cũng nhanh hơn một chút.