Sau bữa tối, Địch Đại Hổ và Mai Á Sa lần lượt đứng gác trên ban công, Quý Minh Trần nằm dựa trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, Ôn Dao đi vào phòng sách nhỉ không xa bên cạnh.
Cô lục tìm và tìm thấy một cuốn sổ cũ kỹ, cùng một cây viết gần như có thể viết được.
Ký ức của con người có hạn, cô sợ mình quên giấc mơ đó, nên nhân dịp này ghi lại một chút.
Về giấc mơ bí ẩn đó, ban đầu Ôn Dao cũng đoán có thể do cô xem quá nhiều phim chính kịch lúc nhỏ, nên vô thức tạo ra một cốt truyện như vậy.
Nhưng sau khi phân tích kỹ càng, giấc mơ này rõ ràng quá sâu sắc, hoàn toàn không giống một giấc mơ.
Nó giống như…cô đã nhìn thấu một thiên cơ trong nguy nan, nhận ra mình chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện, có số mệnh đã định.
Ôn Dao trở lại căn phòng nhỏ, cầm bút ngồi dựa ghế sofa trên thảm, viết từng chi tiết mình nhớ.
Thẩm Dật Xuyên, trong tương lai sẽ thức tỉnh năng lực kim loại, có thể chất mạnh mẽ và khả năng điều khiển kim loại, bất cứ tường đồng vách sắt nào với anh ta đều không là gì cả, ngay cả viên đạn của súng cũng có thể bị anh ta kiểm soát, thật sự là tiêu chuẩn của nam chính, không gì sánh bằng…
Mộc Sinh Sinh, tương lai sẽ thức tỉnh năng lực thực vật, không chỉ có thể điều khiển sự phát triển của thực vật, mà còn có được phương pháp chữa trị, đối với những người sở hữu năng lực chiến đấu, đây là một sự hỗ trợ rất mạnh mẽ.
Ngoài ra, các dạng biến dị của động thực vật và zombie cũng không ngừng xuất hiện, thảm hoạ tự nhiên cũng sẽ hoành hành điên cuồng trong hai đến ba năm tới, phạm vi sinh tồn của nhân loại liên tục bị thu hẹp.
Thậm chí, Tây Châu sẽ bị cát táp đá vùi bao phủ, Nam Châu sẽ bị nước biển nhấn chìm, hàng trăm khu vực sống sót, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy khu…
“...”
Đêm yên tĩnh như vậy, Ôn Dao cầm bút suy nghĩ, ngay cả ngủ cũng không thể được…
Khi cô đặt bút xuống quyết định nghỉ ngơi, đột nhiên nhận ra có một cái đầu gần kề bên cạnh, khiến cô hoảng sợ hít một hơi lạnh, cây bút trong tay rơi xuống đất: “...Anh làm gì vậy?”
Quý Minh Trần vô tình lướt qua cuốn sổ trong tay cô, thật tình cờ, thoáng thấy cái tên “Thẩm Dật Xuyên”.
Hắn hạ mắt, giọng điệu lười biếng, khi nói bên tai cô, nghe có vẻ thoải mái và gần gũi: “Tò mò hỏi chút, giữa đêm không ngủ, cô đang làm gì vậy?”
Ôn Dao đóng cuốn sổ lại, nói nhỏ: “Không ngủ được, tôi…viết nhật ký.”
Quý Minh Trần mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sâu đen: “Có phải cô đang thất vọng không…”
“Gì cơ?” Ôn Dao khó hiểu nhìn hắn, khuôn mặt đàn ông được ánh trăng chiếu sáng một cách mờ ảo, đẹp như một linh hồn bóng đêm.
“Thất vọng…người cứu cô không phải Thẩm Dật Xuyên, mà là tôi.” Quý Minh Trần ngả lưng lại, giữa cổ họng nhấp nhô, giọng nói dày đặc dường như mang theo ý nghĩa sâu xa.
Ôn Dao thu hồi ánh nhìn, cúi đầu thất vọng: “Không có gì để thất vọng cả.”
“Có thể sống sót, tôi đã vô cùng hài lòng rồi.”
Quý Minh Trần nâng cằm: “Thật vậy sao?”
“Vậy sao cô lại có vẻ không vui?”
Ôn Dao nhẹ nhàng đặt cuốn sổ trong tay xuống: “Có sao?”
Hỏi xong cô bỗng nhận ra câu hỏi của hắn thật kỳ lạ, trong thế giới đầy tuyệt vọng này, mọi người chỉ quan tâm tới việc có nguy hiểm hay không, có an toàn hay không, bản thân có sống sót nổi không, ai còn nghĩ đến những cảm xúc không tương xứng như vui hay buồn chứ.
Trước đây không ai quan tâm đến điều đó cả, Thẩm Dật Xuyên cũng không, thậm chí chính cô cũng không muốn bận tâm, bây giờ vào lúc đêm khuya tĩnh mịch bỗng dưng bị hỏi, Ôn Dao cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ, không nói rõ được cảm giác, nhưng cũng không hề chán ghét.
Quý Minh Trần im lặng thu lại ánh nhìn, cũng không nói gì thêm, nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ mưa đã ngừng rơi, một vầng trăng tròn hiện ra khỏi những đám mây dày, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi mặt đất, như rải xuống một lớp sương bạc, thêm sự kỳ quái vào cõi địa ngục hoang vu này.
Ôn Dao lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy ngẫm về những gì đã trải qua trong hai ngày nay.
Có buồn không?
Nếu thật phải nói, thì đúng là rất buồn…
Người cô thích trong suốt những năm qua, trong lúc khủng hoảng bảo vệ người khác, dùng mạng sống để bảo vệ đồng đội, cũng ngay khi đại hoạ ập đến, đã quyết đoán mà loại bỏ cô.
Và trong tương lai không xa, cô sẽ bị gán cho cái danh phản bội, bị những người sống sót ở khu vực mười ba chửi bới, cuối cùng chịu không biết bao nhiêu cực hình, kết thúc bởi chính tay Thẩm Dật Xuyên trong ngục tối tối tăm.
Có lẽ cô nên hiểu họ tìm cách bảo vệ nên mới làm như vậy, có lẽ nên thông cảm cho cuộc sống khốn khó trong thời đại này, mọi người sống sót đã rất không dễ dàng rồi…
Nhưng, niềm tin cô kiên định bảy năm, tự cho mình là người đại diện cho chính nghĩa, thật sự đã hoàn toàn sụp đổ trong cơn bão tuyết trắng xoá đó…
Thế giới này rốt cuộc cái gì là đen, cái gì là trắng?
Ôn Dao đột nhiên cảm thấy không hiểu rõ…
Kể từ khi khủng hoảng zombie bùng nổ, trật tự các quốc gia nhanh chóng sụp đổ, trải qua một hai năm bất ổn, nhân loại nhanh chóng thiết lập lại trật tự trong mớ hỗn loạn.
Dựa theo sự tập trung của những người sống sót và lực lượng vũ trang, những vùng đất duy nhất có thể sinh tồn được chia thành bốn châu: đông, tây, nam, bắc, mỗi châu rải rác từ mười đến vài chục khu an toàn.
Trong đó, hai châu đông bắc thích hợp cho con người sinh sống nhất, lực chiến mạnh nhất, thời tiết và địa lý khắc nghiệt ở hai châu tây nam đứng thứ hai.
Sinh ra trong thời loạn, bản tính con người lại tham lam, không chỉ có sự đấu tranh giữa các châu, mà các khu vực cũng đấu đá lẫn nhau.
Nhưng do sự hoành hành của các dạng zombie biến dị và các thảm hoạ thiên nhiên, cuộc đấu tranh giữa người và người không nằm ở lãnh thổ hay quyền lực, mà chủ yếu thể hiện qua việc tranh giành tài nguyên.
Trong đó, khu vực Bắc Châu mười ba và khu vực Đông Châu mười bốn đánh nhau dữ dội nhất, thuộc hai khu không thể chung sống hoà bình.
Từ trước đến nay, người cai trị Bắc Châu hiền lành hơn, trừ khi chịu tội chết nếu không sẽ không dễ dàng ra tay gϊếŧ người, quản lý các khu vực với mục tiêu cứu giúp nhiều người sống sót hơn.
Ngược lại, Đông Châu hoàn toàn đối lập, lãnh chủ của họ theo nguyên tắc “kẻ mạnh sống sót”, anh ta cho rằng thảm hoạ đã đến, tài nguyên có hạn, những kẻ không thích nghi được không đáng để thương hại, bị loại bỏ cũng là để tiết kiệm tài nguyên.
Một bên có lòng từ bi, một bên lấy lợi ích làm vua.
Vì vậy, phần lớn những người sống sót đều cảm thấy, Bắc Châu tuy yếu nhưng sẽ sống, trong khi Đông Châu, lại giống bọn cướp không từ thủ đoạn, chắc chắn cái ác không thể thắng cái thiện.
Ôn Dao cũng từng nghĩ như vậy.
Cô kiên trì với niềm tin của mình, ủng hộ quy tắc của căn cứ mình trực thuộc, cho rằng mình là trắng, còn bên kia là đen.
Bắc Châu là trắng, khu vực Bắc Châu mười ba là trắng, là chính nghĩa, là nhân đạo, là con đường dẫn đến ánh sáng…
Nhưng kết quả là gì? Người có công bị xem như rác rưởi, kẻ oan uổng chết thảm không ai biện hộ…
Thậm chí ngay cả Thẩm Dật Xuyên, tự cho bản thân là công bằng chính nghĩa, sau này cũng phải gϊếŧ kẻ cai trị để lên vị, hi sinh bao nhiêu thường dân, bằng bạo lực cưỡng chế chinh phục những vùng an toàn còn sót lại cho nhân loại.
“...”