Biên giới Bắc Châu.
Sau khi xe địa hình vượt qua khu vực hoang tàn và nguy hiểm nhất, họ chọn một biệt thự ở ngoại ô tương đối an toàn để nghỉ ngơi.
Quý Minh Trần vào trong trước rà soát, sau khi hắn gϊếŧ ba con zombie biến đổi ở bên trong, Mai Á Sa mới dìu Ôn Dao vào.
Địch Đại Hổ ngã từ trên tầng xuống, bị thương một chân, sau khi họ vào, mới cầm súng, một chân tập tễnh mở cốp xe di chuyển vật dụng hàng ngày.
Đây là một biệt thự nhỏ ẩn mình sau những ngọn núi, dễ nhận thấy là không có nhiều người đến cướp bóc, những người đến đây có lẽ đã bị các sinh vật biến dị nuốt chửng rồi, cho nên các món đồ bên trong hầu như vẫn còn nguyên vẹn, chỉ bị phủ một lớp bụi dày.
Trong ngày tận thế, ngoài khu vực sống sót của căn cứ thì không có nơi nào an toàn, để tiện quan sát tình hình bên ngoài, họ định vị trí nghỉ ngơi ở phòng khách nhỏ gần ban công tầng hai.
Tối hôm đó, Mai Á Sa lên bếp tầng hai làm đồ ăn, đến giữa chừng thì ra ngoài, nói với Quý Minh Trần: “Ba cái bật lửa đều hỏng rồi, diêm cũng bị ẩm rồi, vậy…ông chủ cho mượn lửa được không?”
Lúc này Quý Minh Trần đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đang ngồi tựa lưng một cách lười biếng và thanh lịch ở giữa sofa, tư thế thoải mái tự tại, không hề có chút lộn xộn nào, rõ ràng không giống một kẻ chạy trốn trong thời loạn lạc.
Hắn thấy Mai Á Sa cầm hai thanh gỗ đi tới, lười biếng giơ tay, ngọn lửa từ đầu ngón tay ngay lập tức đốt cháy thanh gỗ.
Mai Á Sa: “Cảm ơn ông chủ!”
Ngồi bên cạnh sofa, Ôn Dao: “...”
Còn có cả nhân vật kiểu này nữa…
Quý Minh Trần nhận thấy ánh mắt của Ôn Dao, lại cười nhẹ đưa tay về phía cô: “Đến đây, nghịch lửa không? Tôi cho cô chơi.”
“...”
Ôn Dao thu ánh mắt lại, phẩy tay từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Một người đẹp như vậy, sao giống như một kẻ biếи ŧɦái thật sự vậy nhỉ.
Phong cách hành sự của hắn, chẳng trách trước đây cô hiểu lầm nhiều lần, lần nào thấy hắn cũng muốn rút đao ra.
Quý Minh Trần cũng không để ý, ngọn lửa ở đầu ngón tay chạm vào tay Ôn Dao, Ôn Dao nhìn thấy ngón tay bị cháy, hoảng hốt thổi một luồng khí lạnh, lập tức rụt tay lại.
Nhưng mặt mày cô tái mét nửa ngày, cũng không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
Ngọn lửa ở đầu ngón tay…không nóng?
Biểu cảm Ôn Dao kỳ lạ nhìn tay mình, nhưng Quý Minh Trần lại bị bộ dạng nhỏ nhắn của cô làm hài lòng, hít một hơi khẽ cười nhẹ.
Ôn Dao: “...”
Cô dùng ngón tay khác chạm vào ngọn lửa trên ngón trỏ, ngón tay kia cũng cháy sáng, thử nghiệm một hồi, mười ngón tay trắng trẻo đều bốc cháy thành từng cụm nhỏ lấp lánh màu vàng, như mười cây nến, nhưng không có chút nhiệt độ nào.
Quý Minh Trần không kìm được mà cười: “Có vui không?”
Gần như thật sự bị bất ngờ, Ôn Dao đưa ngọn lửa trong tay về phía vạt áo của Quý Minh Trần, nhưng ngọn lửa không có tác dụng gì, không có dấu hiệu nào của việc cháy xém áo hắn.
“Sao lại như vậy chứ…” Ôn Dao nói, vừa nhìn thấy Địch Đại Hổ đi ngang qua, cô đưa tay chạm vào cánh tay nhỏ của anh ta.
Ngay giây sau, Địch Đại Hổ bị bỏng nhảy dựng lên: “A!”
Ôn Dao hoảng sợ lập tức rụt tay lại, dập tắt ngọn lửa nơi đầu ngón tay lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Địch Đại Hổ nhìn cánh tay vẫn còn đang bốc khói, lại nhìn sang bên thấy ông chủ đang cười vui vẻ, lặng lẽ nuốt sự uất ức, gượng cười một nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Tôi…không sao.”
“Tôi có da dày thịt chắc, làm sao có chuyện gì được haha, miễn là Ôn Dao tiểu thư và ông chủ vui vẻ là được rồi haha.”
“...”
Ánh mắt Ôn Dao đầy hối lỗi: “...Xin lỗi.”
Quý Minh Trần: “Haha haha ha ha ha…”
Ôn Dao hít sâu một hơi, quay sang nhìn kẻ gây hoạ bên cạnh: “Rốt cuộc là sao chứ?”
Quý Minh Trần: “Cậu ta xui xẻo thôi.”
Địch Đại Hổ đã đi xa: “...”
Ôn Dao chỉ ra ngay: “Anh có thể điều chỉnh nhiệt độ của lửa.”
Quý Minh Trần nâng lông mày, không phủ nhận.
Ôn Dao thật sự khá ngạc nhiên.
Hiện tại ở Bắc Châu chưa xuất hiện người có năng lực hệ hoả, trước đây cô cũng chưa từng thấy, mới biết năng lực hệ hoả không chỉ có thể tấn công bằng lửa, mà còn có thể điều khiển nhiệt độ của lửa…
Đã bảy năm trong ngày tận thế, zombie và đủ loại động thực vật biến dị ngày càng nhiều, không khó để dự đoán trong tương lai sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhìn về phía Quý Minh Trần, Ôn Dao không khỏi suy nghĩ, nếu cô cũng có thể thức tỉnh năng lực thì tốt quá.
Trong giấc mơ ấy, cô chết cũng không thể thức tỉnh được năng lực, cũng không biết liệu còn cơ hội này không…
…
Mai Á Sa bưng bữa tối lên, là bánh mì cuộn thịt bò, còn có sữa tươi dầm ngũ cốc.
Trong ngày tận thế, có thể ăn được những món như vậy, không thể dùng từ phong phú để mô tả, mà là một bữa tiệc xa hoa.
Nhưng ngay khi Ôn Dao cảm động vì món ăn, Quý Minh Trần nhìn chén sứ trong tay với vẻ mặt chán ghét: “Sao lại cho ngũ cốc vào?”
Mai Á Sa không hiểu: “Ông chủ trước đây không phải lúc nào cũng phải cho vào sao?”
Quý Minh Trần “à” một tiếng, rất hợp lí nói: “Nhưng tối nay tôi không thích ngũ cốc.”
Ôn Dao: “...”
Người này thật khó chiều, đã bao nhiêu năm trong ngày tận thế rồi, mà hắn vẫn thảnh thơi như một cậu ấm, ăn cơm còn chú ý tới thời tiết, địa lợi, nhân hoà.
Ôn Dao khá thích món sữa ngũ cốc này, sau khi lặng lẽ uống hết ngụm cuối cùng, một bàn tay xương xẩu đưa ra: “Giúp tôi uống nốt.”
Nhìn chén sứ nhỏ trong tay người đàn ông, Ôn Dao ngơ ngác ngẩng đầu, Quý Minh Trần nhướn mày, giọng điệu chậm rãi: “Không được lãng phí thức ăn.”
“...”
Cũng không biết ai đang lãng phí nữa…
Chén này không lớn, một chút là có thể uống hết, Ôn Dao không ngại uống thêm, lặng lẽ nhận chén.