Toà nhà nghiên cứu sinh học ở khu Đông Châu mười bốn được xây dựng trên một vùng đổ nát ngoại ô thành phố Cảng Kiều, xung quanh là những toà nhà đổ nát hoặc bị san bằng thành phế liệu, ở rìa đống đổ nát, bị bao quanh chặt chẽ bởi một hàng rào điện cao ba mươi mét.
Bên cạnh lối vào duy nhất có một biển cảnh báo màu vàng, trên biển ghi năm chữ lớn “Nguy hiểm không lại gần”, kèm theo một dấu chấm than màu đỏ nổi bật.
Khi một chiếc xe hơi màu đen chạy tới, những vệ sĩ mang súng đứng ngoài lùi ra hai bên, cho đến khi chiếc xe đến trung tâm vòng tròn của đống đổ nát, họ mới khôi phục lại hàng ngũ bảo vệ.
Người lái xe dừng lại, Hà Phong Diên xuống xe trước, khi anh ta đến mở cửa xe, Quý Minh Trần mới từ từ bước ra.
Khi hắn ra, còn chỉnh lại tay áo nhăn nhúm của mình, vẻ điềm tĩnh đó khiến trong lòng Hà Phong Diên lo lắng: “Thủ lĩnh Minh, hay là vào sớm đi, khi tôi ra ngoài báo tin là tình hình đã không tốt lắm rồi, bây giờ e là còn tệ hơn.”
Quý Minh Trần vẫn mỉm cười: “Lo gì chứ, phòng nghiên cứu có hệ thống bảo vệ, Trưởng phòng Phí chắc chắn sẽ không đến nỗi không biết điều này chứ.”
Hà Phong Diên không nói gì nhiều, đi cùng một người vào trong toà nhà, toàn bộ toà nhà được xây dựng vô cùng hiện đại, nền nhà ánh xanh bóng loáng như gương, mỗi khi tiến vào một cánh cửa cơ khí lại cần xác nhận vân tay và nhận diện khuôn mặt.
Khi vào thang máy, Hà Phong Diên nhấn tầng “-18”, vừa mới mở cửa thang máy, đã nghe thấy tiếng “bùm bùm” ầm ĩ từ xa, kèm theo âm thanh kỳ quái và tiếng kêu thét, cùng âm thanh giống như thực vật đang chui lên từ mặt đất.
Hà Phong Diên có vẻ khẩn trương, muốn đi nhanh hơn, nhưng Quý Minh Trần bên cạnh lại vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng còn đi xem tinh hình của các đĩa nuôi cấy bên cạnh.
Ở bên trái của hành lang dài là hàng ngàn những chiếc l*иg kim loại, bên trong nhốt con người, họ đều mặc đồng phục tù nhân, thoi thóp dựa vào thanh chắn, có người nhắm mắt cúi đầu, có người ánh mắt đờ đẫn, hoảng sợ và mông lung nhìn ra bên ngoài hành lang.
Còn ở phía bên phải của hành lang, là những chiếc đĩa nuôi cấy kích thuốc giống như l*иg, trong các bình thủy tinh là chất lỏng màu xanh lá cây, bên trong chất lỏng cũng là “con người” đang ngủ.
Có người mọc đuôi cá, có người mọc cánh, có người mọc sừng, có người da thịt nứt nẻ bong tróc, có người mắt đỏ ngầu, khoé miệng chảy nước bọt hôi thối…họ đều là sản phẩm hỏng, là mẫu vật của những người đột biến mất trí khôn.
Trong phòng thí nghiệm ở cuối hành lang, một vài nhà nghiên cứu mặc áo trắng tỏ vẻ hoảng sợ: “Làm sao bây giờ!? Cửa kho nghiên cứu hình như không ngăn chặn được những kẻ đột biến…”
Lưới điện ở cửa kho nghiên cứu phát ra tiếng sôi sục, bên trong nhốt một con quái vật hình người cao hai mét, mắt đỏ ngầu, da xanh, tay biến thành móng vuốt, có móng sắc nhọn, và ngón tay có thể biến thành dây leo có thể co giãn tự do.
Khi thấy những dây leo nhô ra khỏi khe hở, các nhà nghiên cứu lại la hét: “Dây leo, dây leo đang chui ra từ khe điện!”
“Trưởng phòng Phí!!!”
“Nhanh nhấn nút đỏ!!!”
Phí Tiễn Giang hoảng sợ ngồi bất động tại chỗ, con ngươi đen dưới cặp kính phản chiếu những dây leo bám vào, vừa lúc đó, một đám lửa lao đến, làm nửa đoạn dây leo kia bị nướng chín đến lập tức phải rút lại.
Các nhân viên trong phòng thí nghiệm đều quay lại, mắt sáng lên: “Thủ lĩnh Minh, Đội trưởng Hà.”
Phí Tiễn Giang quay lại nhìn một cái, ánh mắt vẫn chưa hết hoảng hốt, ông ta chống tay vào bàn thí nghiệm bên cạnh rồi đứng dậy, chỉnh lại kính vỡ, lo lắng nói:
“Thủ lĩnh Minh, ngài cuối cùng cũng đến rồi, khi kẻ đột biến mới tỉnh dậy đã như thế này rồi, đánh chúng tôi vô cùng bất ngờ…”
Quý Minh Trần: “Nếu đã là sản phẩm hỏng, sao không tiêu diệt đi?”
Phí Tiễn Giang: “Bởi vì tôi phát hiện ra nó có chút đặc biệt…”
Quý Minh Trần: “Đặc biệt sao?”
Một nhà nghiên cứu phụ hoạ: “Đúng vậy, hình như nó biết nói, không thể hoàn toàn coi là sản phẩm hỏng được, nên Trưởng phòng Phí không nỡ kích hoạt hệ thống tiêu diệt.”
Quý Minh Trần nghe thấy lại nhìn về phía con quái vật ở giữa lưới điện, tiến lại gần, thứ đó dường như còn có chút sợ hãi, bây giờ đang nhìn ngón tay bị cháy của mình, lầm bầm bằng giọng khàn khàn: “Đau, đau, đau.”
Khi cảm thấy có người tới gần, nó thậm chí còn lùi lại một chút, đôi mắt màu đỏ sẫm của nó run rẩy với tốc độ nhanh, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông trong bộ đồ trắng bên ngoài lưới điện.
Quý Minh Trần cười: “Chào ngươi.”
Khi chào hỏi một con quái vật, nụ cười dịu dàng và ôn hoà của hắn mang chút âm u và kỳ quái.
Con quái vật không động đậy, dường như vẫn còn sợ hãi, nhưng lại khoe răng cắn người, miệng lẩm bẩm: “Gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ người.”
Quý Minh Trần phân tích: “Có chút khác biệt, nó đang sợ hãi.”
“Nhưng, như thứ nguy hiểm này, lần sau có thể trực tiếp tiêu diệt, nếu không trốn ra ngoài cũng không hay đâu…”
Nói xong, những ngọn lửa từ đầu ngón tay bùng lên, khi rơi vào người con quái vật lập tức biến thành một lưới lửa bao bọc lấy con quái vật, sau một tiếng kêu thảm thiết, con quái vật biến thành tro bụi màu đen.
Phí Tiễn Giang nhíu mày: “Nhưng…”
Vì thành tựu nghiên cứu này, ông ta đã vui mừng một thời gian dài, dẫu sao việc nghiên cứu thuốc kích hoạt năng lực hệ mộc cuối cùng cũng có chút tiến triển, ông ta còn muốn nhốt nó lại để nghiên cứu thêm, rồi lợi dụng máu tươi của con quái vật làm một vài mẫu phân tích.
Không ngờ, lại bị thiêu rụi như vậy.
Quý Minh Trần quay đầu lại, ánh mắt hắn khẽ chạm vào ánh mắt của Phí Tiễn Giang: “Nghe thấy không? Trưởng phòng Phí.”
Phí Tiễn Giang lau mồ hôi trên trán, nào dám nhiều lời: “Tôi hiểu rồi.”
Quý Minh Trần đi ngang qua hàng loạt màn hình hiển thị, xem xét dữ liệu trên đó: “Nửa năm rồi, không có chút tiến triển nào sao?”
Phí Tiễn Giang bị câu hỏi này làm cho có chút ngại ngùng, cúi đầu giải thích: “Trước tiên, số lượng mẫu vật đột biến không đủ, hơn nữa tinh thể nguyên tố này chỉ có kích thước phân tử, thuộc chất dễ bay hơi, cực kỳ khó tinh chế…”
“Cho dù tinh chế ra, việc điều chế thành nồng độ cụ thể để hoàn thành thí nghiệm cũng là một việc cực kỳ khó khăn, nói gì đến thành công hay thất bại.”
Quý Minh Trần gật đầu, mỉm cười vỗ vai Phí Tiễn Giang: “Về mẫu vật thì không cần ông lo, Trưởng phòng Phí chỉ cần chuyên tâm điều chế thứ tôi muốn là được.”
Phí Tiễn Giang không hiểu tại sao lại run lên, lập tức gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.”
Trên đường trở về, vẫn là Quý Minh Trần và Hà Phong Diên đi cùng nhau.
Khác với khi đến, lần này họ đi qua một chiếc l*иg, đột nhiên một người phụ nữ tóc rối bời lao đến, mắng chửi Quý Minh Trần với giọng khàn: “Quý Minh Trần! Mày chết không được yên đâu!!!”