Mọi người tò mò về sự xuất hiện của Ôn Dao, nhưng không biết có phải cảm thấy kỳ lạ hay sợ hãi thanh đao dài trong tay cô hay không, một thời gian cũng không ai dám tiến lên, chỉ có từng nhóm nhỏ lén lút lại gần, bàn tán ở khoảng cách vài mét.
Ôn Dao không nghĩ cô có thể nhìn nhầm, cô quẹo một cái, đi tiếp vài bước, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu.
Là bốn người đàn ông có hình xăm màu đen trên cánh tay, họ giống như vừa mới đánh nhau, cổ và cánh tay đều có thương tích, một người ngồi trên xe ba bánh, hai người đang khiêng một túi gạo lớn vừa cướp được lên xe, còn một người đứng bên lề đường canh gác, phòng chống có ai đến cướp đồ.
Ôn Dao giấu lưỡi đao ra sau lưng, từ từ tiến tới.
Người đàn ông cao gầy đứng canh thấy, dường như không cảm thấy nguy hiểm, còn hếch miệng huýt sáo với cô.
Ôn Dao cũng cười lại, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng, vẻ đẹp như hoa tuyết trên núi, thuần khiết và quyến rũ đến mức vô cực.
Người đàn ông đó trơ mắt một phút, ngay sau đó cười thô tục hơn: “Cô gái này muốn ở bên anh sao…ư!”
“Rắc — —”
Cùng máu phun ra, lời nói của người đàn ông đó chưa kịp dứt đã rớt xuống đất, đầu của gã lăn xa, mắt không nhắm lại, hoàn toàn chết không nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
“Quá khủng khϊếp…Cô gái này từ đâu ra, mà lại dám gϊếŧ người như vậy chứ?”
“Cậu thấy cách cô ấy rút dao không? Cô ấy gϊếŧ người sao?”
“Vừa rồi chỉ có cô ấy đứng đó, còn ai khác nữa đâu?”
“Chậc, người không thể nhìn bề ngoài, nhìn như một cô gái không có sức chống cự, một dao chặt đầu, như chặt dưa hấu, cái này…”
Khi Mai Á Sa chạy đến góc đường, quay lại đánh đầu Địch Đại Hổ: “Anh nhanh lên! Không chăm sóc được người thì đừng trách ông chủ phạt anh!”
Ai ngờ, chưa nói xong, cả hai người đều bị ánh sáng của đao bạc làm choáng váng, chỉ thấy Ôn Dao nhanh chóng chặt đầu hai người nữa, kỹ thuật rất nhanh, mạnh và chính xác, không hề chậm trễ.
Thậm chí người ngoài còn chưa kịp phản ứng, hai cái đầu đã lăn xuống mương, mùi máu nồng nặc trong không khí ẩm ướt, khung cảnh vừa kỳ quái vừa lạ lùng.
Bây giờ không chỉ dân chúng, Mai Á Sa và Địch Đại Hổ cũng há hốc mồm.
Sau một lúc lâu, Địch Đại Hổ mới nuốt nước bọt nói: “...Kỹ năng này của cô ấy, trong khi không có năng lực đặc biệt, mấy người trong này ai có thể là đối thủ của cô ấy được chứ?”
Mai Á Sa cũng không nói gì nữa, không thể không thừa nhận kỹ thuật dùng đao của cô thật sự quá tuyệt…
Dù là tốc độ ra đao, sức mạnh hay độ chính xác, đều hoàn hảo đến khó tin, chỉ trong một giây đã chặt đứt hai đầu của hai người đàn ông to lớn, ở khu Đông Châu mười bốn không có mấy người có khả năng này.
Có lẽ tính cách kín đáo của Ôn Dao và vẻ ngoài dịu dàng quá dễ đánh lừa, khiến cả hai người họ đều lầm tưởng cô chỉ là một cô gái yếu đuối cần người bảo vệ.
Một nhóm bốn người chỉ trong chớp mắt đã chết ba, người đàn ông ngồi trên xe ba bánh bây giờ hoàn toàn bị sát khí của Ôn Dao làm khϊếp sợ.
Gã cũng không còn chăm sóc xác đồng bọn và tài sản nữa, lau mồ hôi trên trán và bắt đầu đạp xe ba bánh, điên cuồng bỏ chạy về phía trước…
Ôn Dao đuổi vài bước không kịp, nhìn khoảng cách càng lúc càng xa, cô liền nâng tay ném đao dài trong tay.
“Vù — —” một tiếng, đao bạc xé tan mây nước li ti, vẽ ra một đường cong trong không trung rồi cứa thẳng vào lưng người đàn ông, xuyên tim.
Xác chết nặng nề rơi xuống khỏi xe, xe ba bánh vì quán tính mà lăn rất xa, cho đến khi va vào bức tường bê tông vỡ vụn.
Lông mi của Ôn Dao dính đầy nước mưa, nhìn thấy bốn người đều đã chết, cô mới thở hổn hển, tiến tới nhặt lại thanh đao bạc.
Trong vài phút ngắn ngủi, dân chúng đã biết được sức mạnh của cô, những ánh mắt ban đầu không có ý tốt đều thu lại, thậm chí khi cô tiến tới, những người chắn đường đều đứng ra xa, sợ làm cô không hài lòng sẽ bị chặt đầu.
Khi Ôn Dao rút thanh đao bạc chuẩn bị quay về, nhìn cuối đường thấy Quý Minh Trần.
Người đàn ông hoàn hảo mặc áo trắng, toàn thân không dính chút bụi nào, còn cầm một chiếc ô trong suốt, toả ra khí chất quý phái thanh tao, không hoà hợp với thành phố xám xịt đổ nát này.
Khi hai người gặp nhau, Quý Minh Trần nghiêng ô che cho Ôn Dao: “Nợ ân oán sâu sắc nào mà khiến cô vất vả đuổi theo để gϊếŧ người vậy?”
Ôn Dao vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc, không nói gì.
Quý Minh Trần nâng ngón tay lên lau giọt máu trên mặt cô, chú ý đến oán hận trong mắt cô, lại lau vết máu trên đầu ngón tay lên đến ống tay áo của cô: “Thực sự làm Ôn tiểu thư không vui như vậy, cứ giao cho tôi, một đao kết thúc thì tốt cho họ quá rồi.”
Nhìn động tác của người này, Ôn Dao: “...”
Cô không nói gì, chỉ chuyển ánh mắt: “Xin lỗi, đã làm mất thời gian của các anh rồi.”
Khi quay lại xe, Ôn Dao nói với Quý Minh Trần: “Tôi không gϊếŧ người vô cớ, bọn chúng đáng chết.”
Câu chuyện này phải nói từ hai tháng trước, hai tháng trước, Thẩm Dật Xuyên giao cho cô một nhiệm vụ nhỏ, để cô dẫn dắt một đội khoảng mười người đến thành phố này đổi một số hạt giống nông sản.
Kết quả trên đường gặp phải zombie biến dị, có hai thành viên nữ trong đội bị thương ở chân, không đi được, cô liền để lại một thành viên nam trông chừng họ, còn cô dẫn đội đi chuyển đồ.
Kết quả khi cô dẫn hơn mười người quay lại, trong ngôi nhà tồi tàn chỉ còn xác của thành viên nam đó, hai thành viên nữ không biết ở đâu.
Lúc đó trời đã tối, mọi người khuyên cô nên ưu tiên nhiệm vụ, nói địa điểm này rất nguy hiểm không nên ở lâu, nhưng cô không cam lòng, dẫn người đi tìm từ chiều cho đến giữa đêm hôm sau.
Cuối cùng tìm thấy họ bên cạnh một toà nhà bê tông dưới một mái tôn, không có quần áo che thân, trong khi xung quanh có bốn người đàn ông, không khó để đoán hai thành viên nữ bị thương đã gặp phải chuyện gì trong đêm.
Cô lập tức đánh ngã và trói bốn người đó lại, rồi kiểm tra thương tích của họ, không may, một người đã bị tra tấn đến chết, người còn lại mặc dù hôn mê nhưng cũng đầy thương tích, cuối cùng chết trên đường trở về căn cứ.
Vì Bắc Châu có quy tắc không được lạm dụng hình phạt, dù cô có tức giận đến đâu, cũng chỉ có thể đưa người về thẩm vấn rồi mới xử lý.
Nhưng bốn người đàn ông này vô cùng láu cá, trong lúc nghỉ ngơi đã thoát khỏi sự kiểm soát, còn sát hại một thành viên canh gác.
Vì chuyện này, cô đã hối hận suốt hai tháng, kiên trì xin Thẩm Dật Xuyên cho phép mình trở lại một lần nữa, cô muốn tự tay hành quyết bốn người này, kết quả Thẩm Dật Xuyên không chỉ không đồng ý mà còn trách cô do dự, tình cảm lấn át lý trí.
Thẩm Dật Xuyên nói, nếu lúc đó cô có thể lập tức bỏ qua hai thành viên không đi tìm, thì thời gian nhiệm vụ sẽ không bị đình trệ, thành viên canh gác đó cũng sẽ không vì thế mà mất mạng.
Nhưng sao cô có thể cam lòng được?
Hai thành viên đó đến căn cứ ba năm, theo cô hai năm, sống cùng nhau như chị em ruột, tại sao họ lại phải chịu đựng vô lý, tại sao phải chết thảm trong góc tối, không ai hỏi han và không ai chôn cất chứ.
Bọn quái vật đó đã gϊếŧ hại họ, tại sao lại được sống ung dung không bị truy cứu chứ…
Khi nói về chuyện này, Ôn Dao cố nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không nhịn được mà rưng rưng, để không khiến mình quá khó xử, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói khàn khàn: “Để anh chê cười rồi.”