“Người bị dị hình biến thể R cào chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào trong nửa giờ tới cũng có thể biến dị, cô ấy không thể ở lại trên tàu nữa!”
“Nhưng cô ấy là phó đội trưởng Ôn của chúng ta, cũng vì bảo vệ mọi người nên mới bị thương mà! Cậu nói những lời này còn lương tâm không!?”
“Tôi có lương tâm thì sao?! Loại xác chết biến dị này phát độc nhanh, sức sát thương một chọi trăm, mạng sống của 97 thành viên còn lại trên tàu không cần nữa sao?”
“Người bị dị hình biến thể R cào chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào trong nửa giờ tới cũng có thể biến dị, cô ấy không thể ở lại trên tàu nữa!”
“Nhưng cô ấy là phó đội trưởng Ôn của chúng ta, cũng vì bảo vệ mọi người nên mới bị thương mà! Cậu nói những lời này còn lương tâm không!?”
“Tôi có lương tâm thì sao?! Loại xác chết biến dị này phát độc nhanh, sức sát thương một chọi trăm, mạng sống của 97 thành viên còn lại trên tàu không cần nữa sao?”
Trong một chiếc tàu chạy trên băng tuyết Bắc Châu, hai bên tranh cãi kịch liệt.
Còn đối tượng họ đang tranh cãi, Ôn Dao, lúc này đang lặng lẽ ngồi một góc, hàng mi dài hơi cụp xuống, cô dùng dao dài rạch tay, cắt bỏ miếng thịt bị ô nhiễm.
Không có thuốc gây mê, cũng không có bất kỳ một loại thuốc giảm đau nào, khi máu đen và miếng thịt rơi xuống đất, cô nhẹ “hít” một hơi, mồ hôi trên trán tụ lại thành giọt, chạy dọc theo đuôi lông mày rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô, “thịch” một tiếng rơi xuống ủng của cô.
Phương Lan Âm không thể chịu được, lấy số băng gạc còn lại từ hộp thuốc ra tiến về phía trước, đôi mắt đỏ hoe nói: “Phó đội trưởng Ôn…”
Ôn Dao mặt trắng bệch, nhoẻn miệng cười với cô ấy: “Tôi…không sao.”
Phương Lan Âm băng bó xong vết thương cho Ôn Dao, hỏi Thẩm Dật Xuyên: “Đội trưởng Thẩm, vậy ý anh thế nào?”
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía kia.
Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ xe, mặc đồng phục đen, dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sao, với gò má cương nghị sắc sảo, đem đến một khí chất lạnh lùng, ngoài sự trầm ổn còn có chút tàn nhẫn và cứng rắn.
Biểu cảm của anh ta hơi trầm xuống, không nói gì, mọi người cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, phần lớn những người ủng hộ Ôn Dao đã xuống tàu thậm chí còn có chút lo lắng.
Dù sao Thẩm Dật Xuyên và Ôn Dao là đồng đội sống chết có nhau nhiều năm, tình nghĩa sâu nặng, có lẽ anh ta sẽ bất chấp an nguy của mọi người mà nói tốt cho Ôn Dao.
Toa tàu lập tức rơi vào im lặng.
Ôn Dao nghe thấy tên Thẩm Dật Xuyên, không khỏi ngẩng đầu lên, dù biết anh ta sẽ không thiên vị cô, nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, vẫn không thể kiềm chế được sự mong đợi.
Tuy nhiên, Thẩm Dật Xuyên lại không nhìn cô, anh ta ném viên đạn trong tay xuống, nhìn về phía mọi người nói với giọng lạnh nhạt: “Để công bằng, bỏ phiếu đi.”
Ánh sáng trong mắt Ôn Dao ngay lập tức tắt lịm.
Trong ngày tận thế ai cũng lo cho tính mạng của mình, ai không muốn sống cơ chứ?
Kết quả bỏ phiếu không ngoài dự đoán, 89:7, chỉ có 7 người đồng ý cho cô ở lại trên tàu.
Thẩm Dật Xuyên bước đến trước mặt Ôn Dao, đưa tay về phía cô: “Ôn Dao, ra khỏi đội.”
Ôn Dao nhìn vào mắt người đàn ông đó, cố gắng tìm kiếm một điều gì đó, nhưng ánh mắt anh ta đen như mực, lạnh lùng như bình thường, không có bất kỳ cảm xúc nào.
“...”
Tàu dừng lại, Thẩm Dật Xuyên kéo Ôn Dao xuống tàu, gió lớn thổi qua lớp tuyết, lạnh thấu xương.
Anh ta dẫn cô đến một ngọn đồi tương đối ít gió, ném cho cô một gói đồ: “Lửa và thực phẩm cho ba ngày.”
Nơi đây là vùng bão tuyết, còn có bầy zombie, tàu bị mắc kẹt nghiêm trọng, quay về căn cứ đi lại cũng đã mất ba đến năm ngày, Ôn Dao biết mình không có nhiều đường sống, không khỏi hỏi Thẩm Dật Xuyên: “Vậy ý kiến của anh thế nào? Anh vẫn chưa bỏ phiếu…”
Thẩm Dật Xuyên cầm súng bắn chết vài zombie còn lại, giọng nói trầm xuống: “Một phiếu này của tôi có quan trọng không?”
Ôn Dao nhìn gương mặt quen thuộc của người đàn ông này, không khỏi cúi đầu: “Nhưng Thẩm Dật Xuyên, không chỉ có Mộc Sinh Sinh, tôi cũng sợ…”
Về công, anh ta buộc phải ném cô đi, vậy về tư thì sao?
Cô cảm thấy dù Thẩm Dật Xuyên có lộ ra một chút không nỡ, một chút không đành lòng, cô cũng sẽ vui vẻ ở lại đây chờ chết.
Nhưng anh ta không, không chỉ không, còn nhíu chặt mày: “Cô đã bị nhiễm độc zombie loại R, xác suất biến dị ba phần một, để an toàn thì không thể ở lại trên tàu được.”
“Chờ ở đây, đợi tôi quay lại.”
Ôn Dao bước một bước về phía trước: “Thẩm…”
Thẩm Dật Xuyên nhìn Ôn Dao đang lưu luyến không rời, đột nhiên giương súng nhắm vào trán cô.
Anh ta kiềm chế cảm xúc khó lòng buông bỏ trong lòng, tức giận nói: “Đây là mệnh lệnh.”
Trái tim Ôn Dao dần dần lạnh nhạt, buộc bản thân phải nhịn sự uất ức và yếu đuối: “Khi phần thân yếu ớt của biến dị thể bị bắt về, anh ngay lập tức bảo vệ người khác, vậy trong mắt anh, tôi là gì?”
Tâm trạng của Thẩm Dật Xuyên phức tạp, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không có thời gian để ở đây nói chuyện tình cảm.”
“Có biết giữa các thành viên trong căn cứ không được có bất kỳ tình cảm cá nhân nào hay không? Mộc Sinh Sinh là người mới của căn cứ, với tư cách là người huấn luyện cô ấy, tôi đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ cô ấy.”
“Cô đã trải qua nhiều trận chiến, sao lại so sánh với người mới?”
“Ôn Dao, tôi tưởng cô rất hiểu chuyện chứ?”
Mí mắt Ôn Dao hạ xuống, nén lại không ngừng, vẫn không nhịn được mà cay khoé mắt, những giọt nước mắt nóng hổi biến thành băng giá trong gió tuyết.
Thấy thời gian cấp bách, Thẩm Dật Xuyên cũng không nói nhiều nữa, chỉ thì thầm một câu: “Cố gắng sống sót, cô không dễ chết như vậy đâu.”
Ôn Dao nhìn theo bóng dáng của người đàn ông đó, cuối cùng gọi với theo anh ta: “Nếu anh tìm thấy gia đình tôi, nhất định phải bảo vệ họ cho tốt!”
Nhưng Thẩm Dật Xuyên như không nghe thấy câu nói đó, bóng dáng đen đó nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.
“...”
…
Ba ngày sau, trong vùng Bắc Châu, một chiếc xe địa hình độ chế chạy trên băng.
Người đàn ông da đen phía trước mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn quanh: “Ôi! Ở đây có nhiều zombie không đầu quá!”
Người phụ nữ tóc đỏ bên cạnh lái xe thấy ồn ào, đánh cho anh ta một cái: “Anh im miệng đi! Chưa thấy zombie không đầu bao giờ à?”
Người đàn ông da đen ấm ức: “Ý tôi là, ai mà giỏi vậy! Lại dùng đao gϊếŧ zombie, còn gϊếŧ được nhiều như vậy nữa!”
“Tôi thấy rõ ràng là zombie đến, rồi bị người ta chém từng nhát, tuyết vừa ngừng, mà những cái xác này lại không bị tuyết bao phủ, chứng tỏ vẫn còn mới…”
Lúc này, người đàn ông mặc áo trắng ngồi ghế sau mở đôi mắt hoa đào cười, cũng có vẻ hiếu kỳ, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lười biếng: “Dùng đao à…”
Người đàn ông da đen Địch Đại Hổ thấy ông chủ đáp lời, lập tức hào hứng: “Chẳng phải sao, bây giờ ai cũng dùng súng, ai còn dùng đao nữa!”
Quý Minh Trần cười, dáng vẻ thanh nhã, làn da trắng lạnh, đường nét khuôn mặt như được điêu khắc hoàn hảo, các bộ phận trên khuôn mặt còn tuyệt đẹp hơn người bình thường, một khi đã cười lên sẽ khiến người ta cảm thấy như gió xuân thổi đến, bất kỳ ai gặp cũng đều ngẩn ngơ.
Giọng nói của hắn cũng giống với thần thái, trong trẻo như suối trong núi: “Tôi nhớ có một người, cô ấy rất giỏi dùng đao.”
Người lái xe, Mai Á Sa cũng cười: “Ông chủ đang nói tới Ôn Dao ở khu Bắc Châu mười ba đúng không.”
Địch Đại Hổ ở bên cạnh xen vào: “Cô ấy đúng là có tài nghệ dùng đao, nhờ có cô ấy dẫn dắt, mấy năm qua đã cướp được không biết bao nhiêu là tài nguyên của chúng ta ở Đông Châu…”
“Đùng — —”
Câu nói còn chưa dứt, Mai Á Sa đã đánh cho anh ta một cái.
Địch Đại Hổ càng thêm ấm ức, sờ lên đầu: “Tôi làm sao chứ!?”
Mai Á Sa lười không thèm để ý đến anh ta nữa, tiếp tục lái xe, nhưng khi quay lại, thấy cách đó không xa có một bóng đen rơi vào tầm mắt.
Người này kéo theo một thanh đao dài màu bạc, quần áo rách rưới, cả người lảo đảo như sắp ngã xuống nếu chỉ cần có một cơn gió thổi qua.
Địch Đại Hổ cũng nhìn thấy: “Trên đồng phục màu đen có biểu tượng màu trắng, người của căn cứ Bắc Châu sao? Này, ông chủ, người này chưa chết, tôi bắn một phát bổ sung nhé?”
Câu nói còn chưa dứt, anh ta lại bị đánh một cái thật mạnh, Mai Á Sa giảm tốc độ xe, biểu hiện nghiêm túc: “Đồng phục màu đen, thanh đao đó… Ngân Nguyệt Đao, là Ôn Dao?!”
“...”
Quý Minh Trần bỗng dưng ngẩng đầu, nụ cười lập tức đông cứng trên mặt, đôi mắt hoa đào híp lại, khí tức nguy hiểm và nặng nề: “Dừng lại.”