- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thúc Thúc, Biệt Bào (Chú Ơi, Đừng Chạy!)
- Chương 2
Thúc Thúc, Biệt Bào (Chú Ơi, Đừng Chạy!)
Chương 2
Đống phòng cũ này phải có hơn một trăm năm lịch sử, giẫm phải sàn nhà gỗ thì hắt xì đến rung động, cửa sổ khắc hoa tinh mỹ cùng xà ngang lộ ra khí tức xưa cũ nồng đậm, nếu như là một đêm dông tố không cần bất cứ kẻ nào năng hiệu suất cũng có thể làm phim kinh dị. Không có hệ thống sưởi hơi nên rất khó nhịn, khá tốt laptop có thể lên mạng, nếu không hắn nhất định sẽ nhàm chán đến nổi điên, huống chi máy tính chính là mạng sống của hắn.
Câu‘Khuya hôm nay không cho ngươi ngủ’ làm cho Nhan Mộc một mực kinh hồn táng đảm, hắn còn sợ hãi Nhan Tích đưa ra các loại nghi vấn cho hắn, từng giờ từng phút bảo trì trạng thái đề phòng, về sau mới phát hiện lo lắng của mình là dư thừa, bởi vì Nhan Tích vùi đầu ôm laptop điên cuồng gõ bàn phím, bộ dáng quả thực cùng đi chiến trường chém gϊếŧ không sai biệt lắm, vừa khéo…… Chính mình đỡ phải tìm cách ứng phó.
Trong phòng chỉ có tiếng vang lạch cạch lạch cạch, có khi thoáng ngừng, một lát sau lại tiếp tục, Nhan Mộc cũng là chưa viết hết bản thảo trong năm nay, buộc mình viết chưa xong không được ngủ, cho nên không có ai ảnh hưởng giấc ngủ của ai trong việc này.
Nhan Mộc đang bí thống khổ ngẩn người, trộm liếc màn hình máy tính của Nhan Tích, cũng đang là viết văn, thì rag cung giống mình viết gì đó, ý thức được điểm ấy nội tâm Nhan Mộc lộp bộp thoáng cái, hiện lên một loại ý nghĩ kỳ quái, Nhan Tích là người viết tiểu thuyết suy luận đó, nghĩ vậy không khỏi có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh lại gạt đi ý nghĩ này, thế giới lớn như vậy, như thế nào lại trùng hợp như thế.
Trung Quốc 13 tỷ dân cư, chính là 13 tỷ phần có một khả năng, so với trong năm trăm vạn giải thưởng lớn tỷ lệ còn thấp, càng nghĩ càng không có khả năng, ha ha, Nhan Mộc yên tâm nhả ra tiếng cười, cảm giác mình buồn lo vô cớ, chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Nhan Tích, khóe miệng lập tức khom xuống, ho khan vài tiếng, thành thật vùi đầu tiếp tục viết.
Ngày hôm sau hai người mắt gấu mèo, Nhan Thanh Vân vỗ vỗ vai hai người nói,”Người tuổi trẻ phải chú ý a.” Bởi vì thức đêm mặt Nhan Mộc trắng bệch, nghe được câu này, mặt bổ nhào thoáng cái đỏ triệt để, không thể trách hắn, chỉ có thể trách phụ thân nói lời làm người ta nghĩ sâu xa.
Nhan Tích cười hì hì gật đầu với Nhan Thanh Vân,”Là ta không tốt, mệt đến thúc thúc.”
Nhan Mộc ở một bên lé mắt, uy uy, hai người các ngươi…… Ai…… Chậc, có lẽ thật là viết đam mĩ làm thế giới trong mắt hắn lộ vẻ yy. Hơn nữa Nhan Mộc phát hiện cái thằng cháu này trong ngoài không đồng nhẩt, nhân cách thay đổi nhanh nhưu cắt, lúc đối mặt Nhan Thanh Vân ra vẻ bé con ngoan ngoãn, nhưng là lúc đối mặt chính mình lại tỏ ra lãnh đạm, còn ẩn ẩn có loại miệt thị, Nhan Mộc âm thầm suy tư, chính mình hình như cũng không có làm gì đắc tội hắn a.
Có thể ngàn không muốn, vạn không muốn, phụ thân không nên nhiệt tình đem hắn đẩy đi, như thể nói ngươi cưới con ta đi, đương nhiên thực chất chỉ là muốn cho hai người có cơ hội trao đổi nhiều hơn. Nhan Mộc cảm thấy rất gò bó, mỗi lần chống lại hắn đều có cảm giác như con chuột bị con mèo nhìn chằm chằm.
Tiểu bối Nhan gia rất nhiều, cơ bản đều yêu quí quấn quít lấy Nhan Tích, Nhan Mộc nhìn qua Nhan Tích mang theo bọn họ đi ra ngoài chơi, hắn không nghĩ cùng đi ra ngoài, dựa vào lan can nghĩ tình tiết, đột nhiên góc áo bị lôi kéo, hắn cúi đầu xuống nhìn thấy một bé gái 8 tuổi gì đó đưa cho hắn que kẹo,”Ăn đường.”
“Ca ca không ăn.” Nhan Mộc cười cười sờ sờ đầu của nàng.
Nữ hài tử kia biến sắc, giẫm Nhan Mộc một cước,”Ta là cô ngươi!” Sau đó nói biến liền biến, đột nhiên oa oa khóc lớn lên, Nhan Mộc sợ cháng váng, hắn đời này sợ nhất đúng là phụ nữ cùng trẻ con, hai cái quả thực là thiên địch của hắn, vội vàng an ủi, chỉ có thể cà lăm nói không khóc không khóc chẳng có ý nghĩa gì, hắn ngây ngốc tưởng chính mình không nhận kẹo của đứa bé làm nó tổn thương lòng tự trọng, liền muốn đưa tay ra lấy.
Đứa trẻ khóc càng kinh thiên động địa, mẹ của nàng đi tới, phụ nữ trung niên đem cô bé kéo qua bảo vệ, mắng to Nhan Mộc,”Ngươi làm gì nha, lớn như vậy một người còn khi dễ hài tử! Cướp kẹo của trè con, biết xấu hổ hay không?”
Nhan Mộc cảm thấy khinh thường, ai thèm cây kẹo đó. Nhưng vì Nhan Thanh Vân hắn chỉ có thể dùng khuôn mặt tươi cười ăn mắng, nhìn không biết là cô ba hay bác năm của hắn đem con bé rời đi, cuối cùng tiếng chửi không lớn không nhỏ rơi vào tai hắn.
Nhan Mộc nắm chặt nắm tay sau lại buông ra, hắn biết rõ cái nhà này rất nhiều người khách khí đối với ba ba hắn, kỳ thật là thương hại hay là xem thường, cảm thấy mất mặt, mà loại chán ghét thường thường lại dễ dàng truyền cho con nhất, cũng không có biện pháp, ba của hắn muốn trở lại cái nhà này, vì vậy muôn vàn nhẫn nại, hắn cũng không muốn phá đi nguyện vọng của ba ba.
Cô bé kia trên lưng mụ mụ xoay đầu lại hướng Nhan Mộc làm cái mặt quỷ, Nhan Mộc biết được chính mình bị đùa giỡn, đánh vào không khí, từ nay về sau nhìn thấy hài tử cùng nữ nhân nhất định nhượng bộ lui binh!
Nhan Mộc ghé vào lan can thở dài, vừa hay nhìn thấy Nhan Tích đứng ở phía dưới, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt của hắn, cặp mắt hoa đào vui vẻ mang một ít ý tứ châm chọc, tựa hồ muốn nói ta sẽ biết rõ đức hạnh cảu ngươi. Trong đầu Nhan Mộc đầu tiên hiện lên ý muốn giải thích, ý niệm thứ hai mới là phẫn nộ, lão tử dựa vào cái gì phải giải thích!
Trong nhà này không kinh miệt hắn cùng Nhan Thanh Vân cũng chỉ có thằng cháu này, bất quá như thế nào đối với hắn lại lúc lạnh lúc nóng! Thèm vào!
Ân…… Sẽ không phải là thầm mến ba của ta? Hắn không ngại ba mình đi bước nữa, chính là yêu cháu mình…… Vậy hắn đến lúc đó gọi cái người này là cháu cha hay là mẹ?
Ai…… Nhan Mộc thật dài thở dài, thật sự là hỗn loạn.
Giờ cơm, Nhan Mộc vụиɠ ŧяộʍ dò xét Nhan Tích, sau đó bắt đầu ảo tưởng hắn và ba ba mình thoát khỏi nhà ngục thế gian cao chạy xa bay…… Muốn hay không coi đây là đề tài viết văn? Chuyện xưa của cháu ta cùng ba của ta không thể không nói? Đang tại trời cao biển rộng mặc sức tưởng tượng, Nhan Mộc trên đầu đã trúng một cái đập dữ dội, Nhan Thanh Vân trừng hắn:”Ăn cơm thì ăn cơm nhìn qua người khác cười khúc khích làm cái gì!”
Nhan Mộc bất mãn bụm lấy đầu, thế nhưng không cãi lời Nhan Thanh Vân, buồn bực hết sức lại liếc đến Nhan Tích đang cười trộm, trong nội tâm càng thêm bất mãn, ngươi lại cười a, lão tử tuyệt đối sẽ không thừa nhận ngươi! Đến lúc đó ngươi muốn khóc cũng không kịp. Nhan Mộc dương dương đắc ý, chợt chứng kiến một nữ hài tử chạy đến bên người Nhan Tích, đúng là ‘Bác|cô’ ngày hôm qua, nguyên lai là cùng Nhan Tích thông đồng, hắn nghiến răng nghiến lợi…… Nhan Tích tại này gia rất được hoan nghênh, vô luận lớn nhỏ đều yêu mến hắn. Đôi mắt đào hoa loạn câu nhân phóng điện, hừ! Nhan Mộc lại trong lòng muốn đem hắn xiên lên.
“Tiểu tích ca ca, đây là của ngươi sao?” Từ Lan Tĩnh ngọt ngào kêu một tiếng ca ca sau đó quấn quít ôm lấy Nhan Tích, tuy nhiên nàng vai vế cao, Nhan Tích vẻ mặt không tiện.
Nhan Tích được nàng đưa cho một cái cái đĩa, có chút có chút kinh ngạc:”Như thế nào lại ở trong tay ngươi?” Trong đĩa chính là năm vạn chữ bản thảo hắn làm ngày đêm không ngủ, hơn nữa đêm nay nhất định xong, hắn nói năm nay giao bản thảo là nhất định sẽ năm nay giao bản thảo, nếu không từ nay về sau uy tín sẽ thành vấn đề.
“Hắc hắc…… Là đại Hổ Tử tiểu Hổ Tử lấy trong phòng các ngươi, nghĩ hù dọa quỷ đáng ghét kia, về sau ta phát hiện bọn họ cầm sai rồi, đây là của tiểu Tích ca ca, ta rất thông minh a……” Từ Lan Tĩnh tự hào nói.
“Ân ngoan, nhờ có ngươi……” Nhan Tích cười chà xát cái mũi của nàng,”Bất quá ngươi đến phòng chúng ta muốn làm cái quỷ gì?”
Từ Lan Tĩnh đảo mắt, cười hắc hắc ghé vào bên tai hắn lặng lẽ nói:”Tiểu Tích ca ca, tra trong phòng ngươi đừng uống……”
Nhan Tích hiểu rõ cười cười,”Bọn quỷ các ngươi nghịch linh tinh, rất chán ghét hắn sao?”
“Tiểu Tích ca ca chán ghét hắn ta sẽ chán ghét hắn.” Từ Lan Tĩnh là hợp cách tiểu người hầu. Nhan Tích chỉ là xoa xoa đầu của nàng không có nói cái gì nữa.
Sau khi ăn xong, Nhan Tích trở lại trong phòng đem thay nước trà, lại mở ra máy tính chuẩn bị đem bản thảo trong đĩa gửi cho biên tập, nhưng dữ liệu trong đĩa đều rất lạ lẫm, cao h văn tập hợp, thanh thủy văn tập hợp,gv, những cái này là cái gì? Nhan Tích âm thầm nghi hoặc, tùy tiện mở một cái word tên là [ nguy tình|chuyện ], kéo vài dòng rõ ràng là miêu tả cảnh tình sắc, hơn nữa đều là giữa hai nam nhân.
Nhan Tích không có ngạc nhiên, hắn biết rõ hiện tại rất nhiều người yêu mến xem những thứ này, dù sao yêu nhau là tốt lắm, không gϊếŧ người không phóng hỏa, hắn chỉ là có chút kỳ quái không hiểu cái đĩa này của ai, nói là lấy trong phòng, chỉ có thể là Nhan Mộc? Hắn cũng xem cái này? Nhan Tích còn tưởng rằng chỉ có nữ hài tử yêu mến xem thứ tiểu thuyết này, Nhan Tích lại đăng bài ở một wed online, lấy tên tác giả Mộ nhan.
Thì ra là thế…… Nhan Tích bây giờ nhìn còn không biết là thì đúng là ngốc tử, Nhan Tích cười điểm quỷ dị, không thể tưởng được nha nguyên lai thúc thúc thích cái này…… Nhan Tích trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, khóe miệng cười có chút câu dẫn lộ ra biến hoá kỳ lạ, tìm được trò vui.
Nhan Mộc nhịn không được rùng mình, rụt bả vai kéo cổ áo ngăn cản gió theo cổ áo rót vào,‘Khàn ’ hắn ngược lại thở ra khí lạnh, mắt cá chân ẩn ẩn đau, vừa mới bị đám tiểu quỷ kia kéo đi chơi hại hắn đau chân, dù cho biết rõ bọn họ là cố ý cũng không thể nổi giận, mẹ kiếp, thực uất ức! Không chỉ nói những thân thích kỳ quái kia, cả tiểu hài tử đều giẫm trên đầu của hắn, Nhan Mộc cảm giác mình ngốc muốn mốc meo, là nấm mốc không may! Hắn bên cạnh mắng bên cạnh cẩn cẩn dực dực vịn trên lan can thang lầu.
Nhan Tích vừa thấy đẩy cửa vào là Nhan Mộc, lập tức ân cần gọi,”Thúc thúc……” Trên mặt quả thực có thể hái được ra một đóa hoa.
“Sao, như thế nào?” Đột Nhan Mộc sợ đến mức muốn nhảy dựng lên, nghĩ lại, chính mình làm gì sợ hắn như vậy, hẳn là ngươi muốn kết hôn ba của ta phải nịnh nọt ta mới đúng, vì vậy ưỡn lưng nhìn thẳng Nhan Tích.
Nhan Tích thấy hắn đầu tiên là khẩn trương sau lại làm bộ dáng như đang chiến đấu thì buồn cười, hắn thật sự không biết cái thúc thúc này đến tột cùng là thật khờ hay là giả ngốc, rõ ràng làm chuyện hèn hạ nhận sách người khác viết là của mình, hắn còn nhớ rõ lúc ấy nhận được sách cơ hồ muốn thổ huyết, cảm thấy người trước mắt quả thực là không biết xấu hổ, trong nội tâm đã nghĩ hắn như thế suốt, thòi gian kế tiếp ở chung lại lằm hắn thay đổi cách nhìn, thường cả kinh như một tiểu động vật bất an, tâm tư cũng là ghi tại trên mặt không biết che dấu, nhìn như đơn thuần vô hại, vừa mới lại phát hiện hắn nguyên lai chỉ giỏi nói.
Thúc thúc này thật phức tạp hay thay đổi, Nhan Tích có chút mê hoặc.
“Chân ngươi làm sao vậy?” Nhan Tích chú ý tới tư thế quái dị của hắn.
“Trật chân, ngươi có ý kiến?” Nhan Mộc ngữ khí bất thiện.
Nhan Tích không còn cách nào khác cười cười,”Ngươi trước tiên ngồi, ta tìm thuốc cho ngươi xoa xoa.” Nhan Mộc thấy mình rõ ràng tức giận, đối phương lại cùng khuôn mặt tươi cười, ngượng ngùng, trên mặt không khỏi hiện lên một mạt hồng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thúc Thúc, Biệt Bào (Chú Ơi, Đừng Chạy!)
- Chương 2