- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thúc Thúc, Biệt Bào (Chú Ơi, Đừng Chạy!)
- Chương 11
Thúc Thúc, Biệt Bào (Chú Ơi, Đừng Chạy!)
Chương 11
Nhan Mộc tại hành lang trù trừ, Nhan Tích cũng không thúc hắn, ngoan ngoãn đi cùng đứng ở cửa ra vào, tại chuyện bình thường hắn đương nhiên hết thảy dùng Nhan Mộc làm trung tâm.
Đúng lúc này, gia môn đột nhiên mở ra, Nhan Mộc nho nhỏ cả kinh, lui về sau một bước, đó là một nữ nhân có khuôn mặt mỉm cười, lông mày có chút bóng dáng giống Nhan Tích, nhất là đôi mắt cười sáng sáng, như hoa đào mùa xuân sáng quắc, làn da bảo dưỡng vô cùng tốt, khiến nàng thoạt nhìn so với tuổi hiện tại trẻ hơn rất nhiều.
Nhan Mộc cảm thấy nàng nhìn mình có vài phần dịu dàng, hắn âm thầm thở ra, cái này có tính là ấn tượng đầu tiên rất tốt?
“Mẹ, quả nhiên mẫu tử liền tâm, ngươi biết ta đứng ở cửa.” Nhan Tích trước vuốt mông ngựa, “giới thiệu cho ngươi”, không e dè ôm eo Nhan Mộc,”Đây là Nhan Mộc.”
“Bá mẫu hảo.” Đối mặt gia trưởng, còn hành động thân mật như thế, Nhan Mộc có chút giãy dụa, khẩn trương nhéo nhéo trong lòng bàn tay.
Tô Tiệp bất động thanh sắc dò xét Nhan Mộc, Nhan Mộc càng khẩn trương, Nhan Tích giữ gìn nói:”Mẹ, ngươi ngược lại nói chút đi, đừng chỉ xem a, lại nhìn theo như thu tiền vậy.”
Tô Tiệp thở dài, Nhan Mộc thoáng cái thần kinh căng cứng, trong nội tâm lập tức thiên toàn địa chuyển, không thích mình sao?
“Tiểu tử thối, ta chỉ là kỳ quái như thế hảo một đứa bé đáng yêu như vậy lại theo ngươi đến đây.” Tô Tiệp vạn phần nghi hoặc.
Nhan Mộc sững sờ, đầu đình trệ vài giây không thể vận chuyển.
“Mẹ, rất hài lòng thì ngươi nói rõ, dọa Mộc của ta tê cứng.” Nhan Tích cũng không sợ tỏ vẻ thân mật cùng Nhan Mộc trước mặt mẫu thân mình.
“Ôi……” Tô Tiệp khoát khoát tay, làm ra bộ dáng phi lễ chớ nhìn,”Không cần phải kí©h thí©ɧ người gìa đây.”
‘Vụt’ Nhan Mộc mặt đỏ thành đại phiên gia, vội vàng đẩy Nhan Tích, Nhan Tích nhìn tay mình vắng vẻ, bĩu môi hướng Tô Tiệp phàn nàn,”Mẹ, tay của ta nhờ phúc của ngươi mà bị dời đi.” Nhan Mộc trừng hắn liếc, nói mò cái gì!
“Ha ha, đừng đứng ở cửa ra vào, vào đi, Mộc Mộc, ta có thể làm rất nhiều món ăn ngon a, không cần phải ghét bỏ tay nghề của ta a.”
“Không có.” Nhan Mộc cười khúc khích, trong nội tâm nghĩ chính là, nào dám nào dám a…… Vậy sau,rồi mới hắn nghe thấy Tô Tiệp đi ở phía trước thì thào tự nói, nhớ năm đó ta không có được Nhan thúc thúc [ Nhan Thanh Vân ], hiện tại đứa con lừa gạt đến con của hắn cũng coi như đỡ tiếc.
Lúc này, biểu tình Nhan Mộc tựa như trên bầu trời pháo hoa nổ tung, đủ mọi màu sắc, nội tâm 囧 囧 không thôi.
Ba ba, không thể tưởng được a không thể tưởng được, ngài còn trẻ đã quét ngang hai đời người a, đây không phải là vạn người mê trong tiểu thuyết, ách, công cùng thụ tạm thời chưa nói a.
Nhan Tích ho khan vài tiếng, ghé vào tai Nhan Mộc bên cạnh nhỏ giọng nói:”Mẹ ta có điểm không biết điều, lúc trước rất yêu mến ba ba của ngươi nhỏ hơn nàng 11 tuổi.”
Nhan Mộc dừng một chút, ẩn ẩn có loại cảm giác nguy cơ, đối mặt ba ba Nhan Tích thì hẳn là cẩn thận một chút, dù sao cắt bỏ không ngừng để ý còn loạn, còn có quan hệ tình cảm phức tạp, nắm nắm tay, trách nhiệm trọng đại.
Vừa vào nhà, Nhan Mộc rõ ràng cảm thấy nhiệt độ thấp vài lần, một người nam nhân ngồi ở trên ghế sa lon xem báo, nghe được có người tiến đến liền ngẩng đầu, ánh mắt kia thấu lấy mấy phần hàn quang, Nhan Mộc biết vậy không ổn, quả nhiên không có thiện ý với mình.
“Cha.”
“Lão công, đây là con Nhan thúc thúc a……”
“Hừ ” So về Tô Tiệp nhiệt tình, Nhan Tùng trở lại lãnh đạm rất nhiều, gấp báo lại, không đợi bọn họ liền giành nói,”Ta sẽ không đồng ý.”
Tâm Nhan Mộc thoáng cái rơi xuống trong hầm băng, không có đường sống vẹn toàn, đi thẳng vào cự tuyệt vấn đề, hắn liếc một cái sắc mặt Nhan Tích cùng Tô Tiệp, hai người kia lại thần sắc như thường, hắn kéo kéo tay áo Nhan Tích, Nhan Tích nghiêng đầu liếc hắn một cái, xông hắn cười cười an ủi, dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng lo.
“Đồng ý cái gì?” Tô Tiệp nhíu mày, tựa hồ không có hiểu lão công mình đang nói cái gì.
“Chuyện hai người bọn họ.” Nhan Tùng chỉ hai người đứng ở trong phòng khách nói.
“Đây là chuyện của con, ngươi có thể phát biểu ý kiến chính là không thể quyết định, ta muốn tôn trọng ý kiến cảu nó.”
“Nói bậy, đây chính là hôn nhân đại sự, cha mẹ sao không thể quyết định.”
“Ngươi thật sự muốn quyết định hôn sự con sao?” Tô Tiệp bất đắc dĩ liếc hắn một cái.
Nhan Tùng trở lại gật gật đầu nói:”Đúng vậy! Tuyệt đối không đồng ý hắn và một người nam nhân cùng một chỗ.”
“Tốt lắm, ngươi quyết định con, ta quyết định ngươi!” Tô Tiệp cường thế phát biểu hết, phất phất tay nói,”Ăn cơm!” Hai mẹ con giống nhau không có việc gì đi về hướng nhà hàng, Nhan Mộc cẩn cẩn dực dực đi theo phía sau, lại có điểm lo lắng quay đầu lại nhìn Nhan Tùng, hắn sắc mặt nghiêm chỉnh tái nhợt đứng ở trong phòng khách, toàn thân tản mát ra một cổ tức giận mình bị bỏ qua.
Đột nhiên ‘!’ một tiếng, hai người kia cũng xoay người, Nhan Tùng cảm giác thư sướиɠ cuối cùng không có bị bỏ qua, vậy sau,rồi mới cả giận nói:”Năm đó cha của hắn là mối tình đầu của vợ, hiện tại con của hắn lại bên con ta cả đời, ta không chấp nhận!”
“Aha ngươi cuối cùng nói ra a, nói cho cùng là ngươi lòng dạ hẹp hòi.” Tô Tiệp một bộ dáng hiểu rõ.
Bầu trời một đám quạ đen bay qua, Nhan Tùng có điểm xấu hổ, không phải hắn nhiều lời, mà là thật sự thật sự…… Có điểm lòng dạ hẹp hòi.
Nhan Tùng trở lại khẽ giật mình, không xong, đem nội tâm nói ra, lập tức giải thích:”Cho dù ta không phục cũng chỉ là chiếm một phần nhỏ, đại bộ phận ta còn là vì con mình, chẳng lẽ ngươi không hy vọng hắn có một gia đình bình thường? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng sau này con cháu cả sảnh đường?”
Tô Tiệp lặng yên trong chốc lát, chậm rãi nói ra,”Gia đình không phải là một nam nhân cùng một nữ nhân và hài tử mà tạo thành.”
………….
Nhan Tùng mắt lóe sáng, không biết nên phản bác thê tử như thế nào, nhất thời nuốt vào trong, chỉ có thể sau đó nói câu:”Không nói rõ với ngươi được nữa!” Cuối cùng kéo ra cửa chính rời đi.
Tiếng cánh cửa `bang` một tiếng làm Nhan Mộc run sợ, lại nhìn hai người kia, giống như không có việc gì, Tô Tiệp không thèm để ý nói:”Kệ hắn đi.” Sau đó mời Nhan Mộc,”Đến ngồi xuống ăn cơm.”
Nhan Mộc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cầm bát đũa, đối mặt thức ăn ngon cũng ăn không vô một ngụm.
“Như thế nào? Không hợp khẩu vị ngươi?”
“Không đúng không đúng.” Nhan Mộc vội vàng giải thích, có chỗ nghi kị hỏi,”Thật sự mặc kệ bá phụ sao?” Hỏi xong lại vụиɠ ŧяộʍ đảo mắt nhìn Nhan Tích, ngươi lafmc on như vậy sao. Nhan Tích trong nội tâm hô to oan uổng, đây là ba mẹ ta cãi nhau đặc biệt tình thú a, ta không thể phá hư.
Nhan Mộc nhận định đây là nói xạo.
“Yên tâm đi, không cần phải để ý tên kia, không bao lâu phải trở về thôi, ăn cơm đi.” Tô Tiệp an ủi.
Nhan Mộc trái nhìn Tô Tiệp phải nhìn Nhan Tích, mặc dù có lời này, hay là buông đũa xuống.
“Ngươi thật muốn chờ? Ta nói, đồ quỷ kia còn ghét bỏ người vợ như thế này, không có nhãn lực không có nhãn lực.” Tô Tiệp lắc đầu cảm thán. Nhan Tích vẻ mặt tự hào, đó là tự nhiên, như được bảo bối.
Nhan Mộc đổ mồ hôi, người bình thường đều làm như vậy a, chỉ có thể nói gia đình Nhan Tích có chút ít quỷ dị. Kế tiếp hai mẫu tử thường nói trong một phạm vi.
“Nếu ta lại hai mươi hai mốt tuổi, nhất định đem Mộc Mộc ngươi đuổi tới tay.”
“Đáng tiếc ngươi không tuổi trẻ a……”
“Xú tiểu tử, ngươi muốn chết?”
“Lão thái bà, ta trần thuật sự thật.”
Nhan Mộc xem đây là mẫu tử làm cho phi thường happy, không thể không nghĩ có lẽ người trong nhà Nhan Tích trao đổi tình cảm phương thức thật sự tương đối đặc biệt, Nhan Tích vẫn không quên kéo Nhan Mộc đến trợ trận, chính là biểu hiện ra một bộ dáng chúng ta ân ân ái ái đến kí©h thí©ɧ chính mẹ mình, đáng tiếc Nhan Mộc không phối hợp, nhăn nhó vô cùng.
‘Bùm’ một tiếng, đại môn bị mở ra, Nhan Tuyng hồi khí o o tiến đến, Tô Tiệp và Nhan Tích dùng ánh mắt quả nhiên nhìn người trở về, Nhan Doãn trở lại vừa nhìn thấy ba người kia vẫn ngồi ở trong nhà ăn đầu tiên là sững sờ, lại nhìn trên bàn cơm đồ ăn không động, trên mặt chỉ có bốn chữ — thụ sủng nhược kinh.
“Chính là Mộc Mộc nói chờ ngươi.”
Nhan Doãn mắt trở lại nhìn Nhan Mộc, hừ một tiếng không có tỏ vẻ gì, chính là cảm giác tốt đối Nhan Mộc lên chút ít.
Lúc ăn cơm, Nhan Tích không kiêng kị cha mẹ mình ở đây, thân mật đưa Nhan Mộc đĩa rau, Nhan Mộc mặt đỏ hồng, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, sau đó có qua có lại tiện tay gắp chút ít món ăn cho Nhan Tích, cũng không còn chú ý mình gắp những thứ gì, khiến cho hắn hạnh phúc cười đến như ngốc tử.
“Tiểu Tích, đó là mướp đắng ngươi ghét nhất.” Tô Tiệp nhắc nhở.
Nhan Mộc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn trong chén Nhan Tích chồng chất mướp đắng như núi nhỏ, không khỏi sinh ra một tia áy náy, Nhan Tích giống như não có vấn đề vui tươi hớn hở nói,”Không có việc gì, Mộc Mộc gắp món ăn ta đều ăn, không ăn lãng phí.”
Cơm nước xong, do Nhan Tích cùng Nhan Mộc rửa chén, Tô Tiệp lôi kéo Nhan Tùng trở lại trong phòng ngủ tâm sự.
“Ngươi không thấy đứa con rất vui vẻ sao?”
Trầm mặc……
“Không có cần hiện tại lập tức tiếp nhận, lâu, tự nhiên sẽ tiếp nhận, cảm thấy Mộc Mộc là hài tử không tồi.”
Trầm mặc……
“Ngươi nói chút gì đi chứ!” Tô Tiệp vỗ bàn.
“Ta chưa nói hắn không tốt, chỉ là dù sao cũng là nam nhân, ngươi không sợ con bị người ta đàm tiếu sao? Sau giải thích với lão gia bên kia thế nào? Thân thích nhiều như vậy!”
“Đơn giản a ”
Nhan Tùng nghi hoặc nhìn qua Tô Tiệp, đơn giản? Việc này muốn công bố, nhất định sẽ khiến cho trong nhà phong ba không nhỏ, chuyện Nhan Thanh Vân trước kia đã đủ lăn qua lăn lại, chớ đừng nói chi là chuyện này.
“Trông nom bọn họ.”
“……”
“Hơn nữa chính là bởi vì như vậy, làm người thân nhất, chúng ta càng làm hậu thuẫn kiên cố của bọn họ!” Tô Tiệp sau lưng dấy lên hừng hực liệt diễm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thúc Thúc, Biệt Bào (Chú Ơi, Đừng Chạy!)
- Chương 11