‘Đầu lưỡi ấm áp chạy trên người hắn, dấy lên đám đám hỏa hoa, làn da trắng nõn nhuộm lên sắc thái ***, hô hấp trở nên ồ ồ, du͙© vọиɠ trong cơ thể nhanh chóng trở nên co rúm, hắn nhịn không được ngẩng cổ, trầm thấp rêи ɾỉ càng ngày càng mê người, tay căng ra quấn quanh nam nhân phía trên mình, phảng phất dây……’
Nhan Mộc tâm như ruộng khô được tưới nước gõ bàn phím, nhanh chóng nhập văn tự vào máy tính.
Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng phụ thân gọi,” Mộc Mộc, xuống nhanh lên, hôm nay đến nhà ông của ngươi chúng ta ở đó lễ mừng năm mới.”
“A……” Nhan Mộc không thèm trả lời một tiếng, giữ nguyên bên dưới liền ôm laptop cầm lên hành lý xuống lầu. Năm nay là tết âm lịch Nhan Thanh Vân trở về nhà lần đầu tiên sau khi làm lành với người nhà, Nhan Mộc nhìn thấy trong tay hắn nâng một tá sách lập tức sửng sốt, khóe miệng không khỏi có chút run rẩy,”Cha…… Ngươi sẽ không lại có ý định tặng sách a……”
“Không được sao? Đây là sách con ta viết, đương nhiên muốn tặng một ít cho họ hàng a.” Nhan ba ba có chút tự hào.
Nhan Mộc không nói gì, kỳ thật hắn viết chính là viết tiểu thuyết đam mỹ, dùng để kiếm tiền tiêu vặt, mỗi ngày ngồi ở trong phòng điên cuồng gõ bàn phím viết văn, nghĩ giấu diếm Nhan Thanh Vân cũng là không có khả năng, đơn giản ăn ngay nói thật, không nghĩ tới Nhan ba ba trái lại rất tin tưởng, nhưng Nhan Mộc chưa nói mình viết chính là tiểu thuyết nam nam, nếu không không chừng cũng bị Nhan ba ba lấy đao đuổi gϊếŧ mười dặm lộ.
Về sau may mắn xuất bản sách, buổi kí tặng lại bị Nhan ba ba bắt được, vì vậy bị hỏi không ngừng, trải qua ba ba yêu cầu nhõng nhẽo nói muốn tặng sách cho hàng xóm, hắn lại vụиɠ ŧяộʍ đi mua loại sách bình thường không thể bình thường hơn, chính là tiểu thuyết suy luận cho ba ba mang tặng.
Năm đó ba của hắn không để ý người nhà phản đối, cùng một nam nhân nghèo bỏ trốn, hai người tới thành phố lớn cùng một chỗ dốc sức làm, trải qua cố gắng rốt cục rốt cụ vẫn có chuyện, nam nhân cuối cùng bị áp lực từ gia đình và xa hội, lựa chọn cùng một nữ nhân kết hôn, vì vậy sau ba năm oanh oanh liệt liệt tuyên bố chấm dứt tình cảm.
Nhan Mộc là con nuôi của hắn, hai người chia tay, Nhan Thanh Vân một mình chăm sóc Nhan Mộc, hắn cũng một mực không có mặt mũi nào về với ông bà, nhiều năm như vậy đều là cùng Nhan Mộc sống nương tựa lẫn nhau. Năm nay đột nhiên nhận được tin cha mẹ, gọi hắn về nhà lễ mừng năm mới, xem như được tha thứ đi, chứng kiến cha mẹ gọi, đại nam nhân gần trung niên, đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc.
Nhà cha Nhan Thanh Vân ở trong một trấn nhỏ, tại nơi này coi như là một đại gia tộc, cơ bản đều có họ với nhau, gia gia nãi nãi thúc thúc bác|cô ca ca tỷ tỷ một đống làm cho Nhan Mộc hoa mắt, gọi đến miệng đều muốn nhũn ra, trong lòng của hắn cực phiền, kỳ thật một người cũng không nhận ra, nhưng là không muốn làm ba ba không vui, bởi vì Nhan Thanh Vân còn mang một chút áy náy, cho nên đối mặt với thân thích luôn khách khí.
Lúc này một thanh niên đi tới hướng bọn họ chào hỏi, hắn vô ý thức đã kêu:”Ca……” Lời nói chưa xong đã bị Nhan Thanh Vân đập một cái dữ dội vào ót:”Gọi bậy cái gì.” Ngược lại ôn hòa thân thiết cười với người thanh niên kia,”Thoáng cái cháu đã lớn như vậy, khi đó ngươi mới nhỏ như vậy.” Nhan Thanh Vân lấy tay so so,”Thời gian trôi qua thực nhanh.”
Nhan Tích lễ phép cười cười,”Chào gia gia, chào thúc thúc.”
Nhan Mộc ngây ngốc…… Thúc thúc, thúc thúc…… Tại sao lại bị người lơn hơn mình gọi thúc thúc, lòng của hắn đang khóc.
” Mộc Mộc, đây là cháu ngươi, tiểu Tích kỳ thật so với ngươi lớn hơn ba tuổi, nhưng vai vế kém ngươi một bậc, xem như ngươi cho tiểu tử này chiếm tiện nghi.”
Loại này tiện nghi ta còn không cần! Nhan Mộc trong nội tâm kháng nghị.
“Tiểu Tích, đây là sách thúc ngươi viết, tiểu thuyết suy luận, không sai, có rảnh thì xem qua.” Nhan ba ba lại bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ tác phẩm của con mỉnh.
“Thật không, thì ra thúc thúc cũng viết……” Nhan Tích cảm thấy hứng thú tiếp nhận sách, nhìn tên người viết lại ngẩn người, không biết có phải hay không Nhan Mộc nhạy cảm, hắn phát hiện cháu mình đang nhìn đến lời bạt, tiếu dung có điểm vặn vẹo, giống như bị chuột rút.
“Sách này thì ra là thúc thúc viết, thật sự là kinh hỉ! Ta sớm đã xem qua, chính là rất, vui, mừng.” Nhan Tích một chữ dừng lại.
Yêu mến thì yêu mến, ngươi không có cần thiết nghiến răng nghiến lợi a? Nhan Mộc nghi hoặc, đột nhiên bị đối phương lạnh như băng nhìn lướt qua, hắn nhịn không được trong nội tâm phát lạnh, nhìn kỹ lại, trong cặp mắt đào hoa kia vẫn là vui vẻ, vừa mới nãy hình như chính là mình hoa mắt, sách này dù sao cũng không phải Nhan Mộc viết, hắn vẫn có chút chột dạ, chỉ có thể hắc hắc cười khúc khích.
“Thật sao? Trùng hợp như vậy, ha ha, vậy ngươi cùng Mộc Mộc nhà ta nói chuyện đàm đạo, ta sẽ không quấy rầy các ngươi.” Nhan Thanh Vân vui tươi hớn hở vỗ vỗ Nhan Mộc rồi rời đi, vì bọn họ tạo ra hoàn cảnh cùng trao đổi.
Hai người đứng ở tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Nhan Tích để sát vào ân cần gọi,”Thúc……”
Cánh tay Nhan Mộc nhanh chóng nổi da gà, lui ra phía sau một bước gượng cười nói:”Ách…… A, chuyện gì? Còn có, cái kia chúng ta tuổi không sai biệt lắm, ngươi kêu tên của ta là tốt rồi.”
“Như vậy sao được, vai vế cũng không thể loạn.” Nhan Tích nghiêm trang, sau đó lại hiếu kỳ hỏi,”Thúc, bộ tiếp theo quyển này khi nào thì ra a?”
“A? Bộ tiếp theo?” Nhan Mộc ấp úng nói,”Qua, qua chút thời gian nữa a.” Lòng bàn tay của hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ tới gặp được độc giả chính thức.
“Như vậy a ” Nhan Tích lộ ra bộ dáng buồn rầu, chờ mong đích về phía Nhan Mộc,”Hung thủ rốt cuộc là ai, ngươi có thể tiết lộ cho tahay không.”
Quỷ biết là ai, cũng không phải tôi làm! Nhan Mộc bị cặp mắt cười rộ lên như Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm, càng lùi về phía sau.
Nhan Tích thấy hắn khó xử, bĩu môi biểu hiện ra bộ dáng thất vọng nhưng vẫn đang rất săn sóc, vì hắn suy nghĩ,”Ta biết rằng buôn bán là phải bí mật a?”
Đối phương đã thả cho một bậc thang, Nhan Mộc nào có không biết đạo lý, liên tục gật đầu,”Đúng đúng, khó mà nói khó mà nói.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, ha ha…… Nhưng là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, hào khí quỷ dị.
‘Leng keng đương leng keng đương Linh nhi nhiều người biết tới……’ tiếng chuông thanh thúy đánh vỡ sự xấu hổ giữa hai người, Nhan Tích áy náy nhìn Nhan Mộc cười cười, ý bảo mình muốn đi nghe. Nhan Mộc mặt ngoài bình thản mà lễ phép gật đầu, trong nội tâm lại kích động vạn phần, đi thôi đi thôi ngươi nhanh lên đi! Không biết tại sao, hắn đối mặt với người cháu hơn mình vài tuổi này luôn luôn có điểm chột dạ.
Nhan Tích tìm một nơi yên lăng tiếp tại điện thoại, trong nháy mắt thay đổi gương mặt, vừa mới bộ dáng bé ngoan biến thành biểu tình không kiên nhẫn:”Gần hết năm ngươi cũng muốn đến thúc bản thảo!”
“Ô ô…… Đã nói năm nay giao bản thảo, ngươi muốn kéo dài tới sang năm, không có lương tâm a ô ô…… Ngươi giao bản thảo sớm một chút, mọi người qua năm mới tốt đẹp.” Bên kia vô hạn ủy khuất khóc kiêm thúc bản thảo.
“Thúi lắm, cái gì năm nay kéo dài tới sang năm, chẳng phải chi chậm vài ngày sao, ngươi thừa cơ gẩy loạn.” Nhan Tích nói nghĩ đến chuyện Nhan Mộc càng thêm tức giận bất bình,”Mẹ kiếp, vừa mới gặp được tên nhóc chết tiệt nói sách của lão tử đây là hắn viết, còn tới tận nơi tặng người.”
“Oa…… Vậy ngươi có hay không chỉnh hắn?” Phù Tử Lê tinh thần tỉnh táo.
“Chỉnh lại cái quỷ, hắn là thúc thúc của lão tử, ta làm việc này trước mặt mọi người, còn không bị ba của ta đánh chết.” Nhan Tích sờ lên cái cằm, huống chi đó là con của ông hắn, dù thế nào cũng không thể để mất mặt mũi, năm đó Nhan Thanh Vân đi theo nam nhân bỏ trốn là chuyện đại nghịch bất đạo, không thể thiếu bị hàng xóm láng giềng đàm tiếu, còn kém không có bị nước bọt chấm nhỏ chết đuối, mà ngay cả Nhan gia cũng quá mức cho rằng mất mặt, thế nhưng hắn lại ngoại lệ, cảm thấy ông thật sự có thể khen là dũng khí, trong lòng hắn hình tượng dị thường chói lọi cao lớn.
“Phốc…… Trùng hợp như vậy? Lớn tuổi hơn còn không biết xấu hổ như vậy?” Đầu kia muốn cười lại không dám cười quá phận, thanh âm nghẹn cười nói chuyện đều có chút thay đổi.
“Dựa vào, hắn so với lão tử nhỏ hơn ba tuổi, chỉ là vai vế cao, còn phải gọi hắn là thúc.” Nhan Tích nhắc tới cái này thật buồn bực.
Phù Tử Lê kỳ thật có chút đồng cảm với ” thúc thúc” này, cùng Nhan Tích quen biết lâu như vậy, hắn biết rõ cá tính Nhan Tích có thù tất báo, cho nên tương lai có thể lo, đáng thương a…… Nhưng hắn hiện tại càng đồng cảm chính mình là mình bị ngược đãi ép chờ đợi, ngược lại tiếp tục khóc:”Mặc kệ nhiều như vậy, ngươi nhất định vài ngày tới phải giao bản thảo ô ô ô…… Nếu không ta không để yên cho ngươi, hàng đêm báo mộng cho ngươi, cho ngươi không có cảm giác an tâm.”
“Ai, ngươi chui vào giấc mơ của ta quả thực là ác mộng, được rồi được rồi, ta đáp ứng ngươi nhất định năm nay đem bản thảo giao cho ngươi, cho dù vài ngày ta không ăn không uống không ra khỏi cửa cũng đem phần sau viết ra.” Nhan Tích thật sự chịu không được một đại nam nhân khóc sướt mướt, cũng không phải nữ nhân, không gợi nổi hắn thương hương tiếc ngọc.
“Oa ha ha ha tốt tốt không ta quấy rầy ngươi, ngươi cố gắng viết……” Phù Tử Lê sợ Nhan Tích đột nhiên đổi ý, nói chuyện giống như bị ma đuổi, nhanh chóng gác máy.
Bởi vì lễ mừng năm mới, cơ bản người trong nhà họ Nhan đều đã trở lại, như vậy ở lại thì thành vấn đề, phòng ở cũ là 2 tầng nhỏ làm bằng gỗ, phân phương hướng bốn lầu các, phòng ốc thông với nhau, ở bên trong có một hoa viên lộ thiên, bởi vì không đủ phòng, chỉ có thể hai người cùng chen chúc một giường lớn, trẻ con còn chen chúc nhiều hơn chút ít.
Mà Nhan Mộc phi thường bất hạnh bị phân đến cùng cháu họ lớn ở cùng một chỗ, trong lòng không khỏi kêu khổ thấu trời.
Nhan Tích vỗ tay có vẻ phi thường cao hứng,”Vừa vặn! Ta có rất nhiều lời muốn nói cùng thúc thúc ” Kéo tay Nhan Mộc cùng giọng điệu mập mờ,”Thúc thúc khuya hôm nay ta sẽ không cho ngươi ngủ a……”
Nhan Mộc nhịn không được rùng mình một cái, ta vai về so với ngươi cao hơn, nhưng tuổi so với ngươi nhỏ hơn, không có cần thiết giống như trẻ con dính người ta a, hơn nữa câu kia ‘Ta không cho ngươi ngủ’ Nhan Mộc mà không nghĩ lệch thì không hợp với phong cách tác giả viết đam mỹ.
Nhan Thanh Vân gặp hai người ở chung vô cùng hòa hợp thì rất vui vẻ, dù sao Nhan Mộc cùng cái nhà này không có quan hệ huyết thống, sợ rằng hắn sẽ phải chịu sự bài xích của gia đình, Nhan Tích trong tất cả con cháu Nhan gia xem như là cá đầu lĩnh, nếu như hai người bọn họ có thể ở chung tốt, Nhan Thanh Vân tự nhiên an tâm hơn.