Thân ảnh cao lớn kiêu ngạo, đôi ngươi băng lãnh mang theo vài tia tàn khốc.
“Từ Trường Khanh!”
Ma Tôn Trùng Lâu cao cao tại thượng, thân ảnh nhẹ nhàng trên ngọn cây, y bào hắc sắc rộng thùng thình phần phật đón gió: “Thả ma vật kia ra! Người ma giới vi phạm quy tắc, đương nhiên do Ma Tôn xử trí!” Từ Trường Khanh đọc chú niêm phong hồ lô thu yêu rồi ngẩng lên: “Người Ma giới tại nhân gian phạm án, sẽ do chúng ta xử lý. Huống chi, Ma Tôn quản lý thuộc hạ bất lực, chính là xao nhãng trách nhiệm, chỉ sợ không thoát được can hệ.”
Thời đại này chưa có khái niệm “Quyền quản lý đất đai” cùng với “Quyền quản lý công dân”.
Cho nên Ma Tôn Trùng Lâu cùng Từ Trường Khanh bốn mắt nhìn nhau, không ai nhân nhượng.
Loan đao trong tay Trùng Lâu lẫm lẫm sắc lạnh, dâng lên sát khí vô biên như thủy triều.
“Ta nói lại. Thả hắn!”
“Người này làm ác thành tính, quyết không thể thả.” Kiếm quang chợt khởi, xuất ra thứ ánh sáng mảnh như nước, hướng thẳng Trùng Lâu mà chụp xuống.
Trùng Lâu cười lạnh, “Không tự lượng sức!” Hắc bào vung lên, thanh loan đao sáng như tuyết phóng ra, mang theo vô biên khí phách, đâm thẳng về phía Từ Trường Khanh. Từ Trường Khanh giữa không trung khó khăn lắm mới có thể xoay người, ống tay áo lại vung lên, chuyển hướng đâm tới bên cạnh, tư thế tuyệt diệu.
Trùng Lâu “Ồ” một tiếng, lòng có điểm kỳ quái, hắn biết đệ tử Thục Sơn này bề ngoài ôn hòa, tính cách lại thập phần quyết liệt. Du Châu đêm đó thực lực cách xa, y vẫn dám toàn lực tấn công, vậy mà hôm nay lại cố tình né tránh, không dám trực tiếp giao phong.
Thanh loan đao giữa trời đuổi sát nút theo thân ảnh Từ Trường Khanh, Từ Trường Khanh chật vật tránh khỏi, thôi động chân khí toàn lực phản kích. “Đinh đinh đang đang”, mấy âm thanh chát chúa liên tiếp vang lên, Từ Trường Khanh ba lần thoát khỏi thế tấn công như sấm xét của ma đao. Nhưng ngay tại thời khắc vừa tiếp đất, huyệt Tiểu Phúc [
bụng dưới] đột nhiên tê rần, Từ Trường Khanh kinh hãi, ngay lúc này, ma đao đã tiến gần sát mặt. Từ Trường Khanh miễn cưỡng trở tay một cái, miệng liền phun ra một ngụm tiên huyết, trường kiếm rơi xuống đất, ngã xuống không dậy nổi nữa.
Trùng Lâu vươn tay hư không một chảo, Từ Trường Khanh lập tức bị luồn khí vô hình hút đi, lăng không bay vào trong tay Ma Tôn.
“Nói cho ngươi biết, công lực bản tôn so với Du Châu đêm đó càng tăng tiến, ta muốn gϊếŧ ngươi, dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy. Ngày đó bản tôn bội phục ngươi có hào khí ngọc đá cùng nát, nguyên tưởng rằng Thục Sơn cũng xuất ra được một nhân vật cương liệt. Thế nhưng mấy ngày không gặp, công lực của ngươi chẳng những không tiến bộ mà còn kém đi, bản tôn thất vọng… Lần này giáo huấn ngươi một trận, lần sau chớ có không biết tốt xấu mà chọc tức bản tôn!”
Từ Trường Khanh không đáp, bởi vì y đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, thân thể mềm nhũn, khóe môi máu tươi thành dòng, chậm rãi rơi trên tầng lá khô.
Bạch miêu Phỉ Phỉ vừa đuổi tới nơi, thấy một màn này, “ngao ngao” điên cuồng, chân lấy đà nhảy lên cao, miêu trảo phi ra cào vào Trùng Lâu. Trùng Lâu ngang dọc nhân ma hai giới, chưa từng thấy một con tiểu yêu nào thấp kém thế này, lại dám ngang nhiên vô lễ với hắn, định trở tay giáng xuống một chưởng.
“Đừng gϊếŧ nó!” Từ Trường Khanh nguyên bản hôn mê không ngờ đã tỉnh lại.
Trùng Lâu đánh bay bạch miêu một chưởng, cười lạnh: “Bản tôn không cùng tiểu miêu hơn thua!” rồi thong thả buông tay, Từ Trường Khanh rơi thẳng xuống đất.
Từ trong lùm cỏ bụi bặm, Từ Trường Khanh chật vật đứng dậy, nhìn thiếu nữ thần sắc lo sợ, nói: “Cô nương! Thật xin lỗi! Trường Khanh không thể tự mình đưa cô về nhà. Ta để Phỉ Phỉ đưa cô về được không? Cô yên tâm. Nó tuy là bạch miêu, thế nhưng am hiểu tính người, bản lĩnh không tồi…”
Thiếu nữ tuy mặt mày chật vật dơ bẩn, nhưng ẩn ẩn có thể thấy được dung nhan tú lệ, bằng không cũng sẽ không bị ma vật kia bắt lại phát tiết. Từ khi nàng được cứu thoát, hai mắt ngây dại không nói được tiếng nào, giờ nghe được lời Từ Trường Khanh phân phó, liền rưng rưng: “Thục Sơn đại hiệp cao thượng, tiểu nữ vô cùng cảm kích, Tố Nương dù biến thành quỷ, cũng sẽ…” Nói đến đây lời nghẹn lại nơi cổ họng.
Từ Trường Khanh quay ra Phỉ Phỉ, nói: “Ngươi giúp ta một tay, hộ tống vị cô nương này về nhà được không?
Tố Nương rưng rưng nước mắt, thần sắc ảm đạm: “Đại hiệp! Không cần đâu! Tố Nương hôm nay tàn hoa bại liễu, hà nhất phải làm nhiều chuyện như vậy, đường về nhà ta nhớ được, xin bái biệt ở đây!”
Mắt thấy thân ảnh Tố Nương dần biến mất, Từ Trường Khanh đau nhức trong bụng cũng không chống đỡ nổi nữa. Vừa rồi y không chịu ở trước mặt Trùng Lâu tỏ ra yếu kém, mạnh mẽ vận chuyển chân khí đan điền, ép cổ dị khí đó lại, đến giờ cơn đau lần thứ hai phát tác, thống khổ không nói nổi.
Rừng rậm im ắng, chỉ thấy một cọc gỗ vừa nhảy đến vừa nói: “Phỉ Phỉ! Mỹ nhân nhà ngươi làm sao vậy? Đau bụng? Có đúng hay không ăn phải thứ gì rồi?”
Phỉ Phỉ gấp đến độ nhảy loạn bên cạnh Từ Trường Khanh, cào bới loạn xạ: “Đầu Gỗ! Không giống đâu, tại Địch Trần sơn trang y ăn no uống say rồi thì cái gì cũng nôn ra hết… Thế nào còn có thể đau bụng?” Vẻ mặt nó đầy quan tâm, cào cào trước mặt Từ Trường Khanh: “Ngươi sao vậy? Có phải bị tiêu chảy rồi hay không? Nếu đúng ngươi cứ việc nói thẳng, ta cùng Đầu Gỗ sẽ tránh đi!”
Từ Trường Khanh nỗ lực đẩy mấy cái móng đang cào loạn ngậu lên mặt mình ra, dựa vào gốc cây miễn cưỡng nói: “Ta không sao!” Dưới ánh trăng mặt y trắng bệch đến trong suốt, mồ hôi lạnh đổ ra ướt đẫm, gần như không còn một tia khí lực nào.
Phỉ Phỉ lắc lư Từ Trường Khanh, miệng liên tục kêu: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao?” Đầu Gỗ không chịu được phải la lên: “Ngươi ngu quá! Ngươi theo chủ nhân mấy nghìn năm, chẳng lẽ chưa từng gặp qua tình hình như vậy?” Phỉ Phỉ nghe được lời ấy, chợt dừng động tác, bừng tỉnh nhìn Từ Trường Khanh: “Đúng rồi! Nhà chủ nhân Vũ La ta, rất nhiều năm trước đã gặp qua tình hình như vậy!”
Nó kéo lấy ống quần Từ Trường Khanh, vẻ mặt thân thiết nói: “Mỹ nhân! Có phải trong bụng ngươi có một tiểu mỹ nhân? Sắp sinh rồi?”
“Ngao” một tiếng thảm thiết, Phỉ Phỉ bị Từ Trường Khanh hất bay ra mấy trượng, xoay liên tục mấy vòng mới đứng vững lại được.
“Ngươi…” Từ Trường Khanh thanh âm run rẩy, lại không biết là do đau đớn hay tức giận.
Phỉ Phỉ chưa từ bỏ ý định, lại chạy tới chỗ Từ Trường Khanh, nỗ lực trèo lên đầu gối, liều mạng vuốt vuốt ngực y, chân thành nói: “Ta biết ngươi không muốn gả cho ta… Thế thì như vậy… Ngươi giao tiểu mỹ nhân trong bụng ngươi cho ta… Thời gian trôi qua… ta có thể chờ được… chờ nàng lớn lên thành một đại mỹ nhân…”
“Ngao” một tiếng thảm thiết, Phỉ Phỉ lần thứ hai bị hất bay ra xa mấy trượng có dư.
“Vì sao lại đánh ta?”
“Đồ ngu! Ngươi sao biết được Từ Trường Khanh trong bụng là nữ hài? Nói không chừng là nam hài thì sao? Ngươi thật nguyện ý như thế?”
“Một khi đã yêu thích, nữ hài với nam hài thì có gì khác nhau?”
Phỉ Phỉ ghé tai vào bụng Từ Trường Khanh, lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, miệng lẩm bẩm: “… Ta đợi tiểu mỹ nhân xuất thế, ở đây sơn tinh yêu mị nhiều như vậy, vạn nhất bị kẻ khác tranh trước thì nguy!”
Dưới ánh trăng, một con mèo và một khúc cây nhiệt liệt thảo luận vấn đề sở hữu tiểu mỹ nhân ngày sau ra đời.
Từ Trường Khanh mơ mơ màng màng nghĩ, chính mình không bị lạnh chết, cũng bị hai kẻ này chọc cho tức chết.
***
Nguyên lai Trùng Lâu biến mất ở chân trời một lúc lâu, hiện tại lại vòng vèo quay về.
Trước mắt hắn vẫn là một cái bóng, đúng ra là một thân ảnh màu trắng mờ mờ ảo ảo. Đêm đó hắn phảng phất thấy được, dưới bóng tối và sương khói, hắn kịch liệt muốn nhìn dáng dấp đối phương, thế nhưng đối phương lại như sương sớm thoáng chốc bốc hơi, tiêu thất tại nhân ma lưỡng giới. Đêm đó một điểm rõ ràng cũng không có, nhưng quá trình lại khiến hắn khoái lạc vô cùng, hắn không hề biết, nguyên lai loại tiếp xúc thân mật này lại tiêu hồn thực cốt đến như vậy. Trùng Lâu không phải chưa từng có nam nữ hoan ái, hắn trước khi ma công đại thành, để tu luyện hợp thể bí quyết, đã tìm đến rất nhiều ma nữ khác nhau, thế nhưng loại cảm giác đêm hôm đó lại hoàn toàn không giống! Tất cả những thứ đó – không phải thứ một ma nữ có thể đem cho.
Một nghìn năm quá khứ, tâm hắn vẫn trống rỗng như vậy, một đêm hoan hợp, lại có cảm giác lấp đầy.
Đây là bởi vì, đối phương là “người”?
Trên thân “người” có thể mang đến thứ cảm giác mà “ma” không có được?
Vừa rồi một nữ tử Tố Nương, bất quá chỉ là con người tầm thường, thế nhưng vào lúc nàng khoác trên mình một kiện áo trắng thuần đơn, mái tóc bay loạn, mâu trung rưng rưng, dáng dấp tiều tụy, lòng hắn không hiểu sao dâng lên một cỗ thương hại. Khi nàng thê lương thất thểu, lết thân ảnh tiêu thất vào rừng sâu, chính hắn lại muốn ra tiễn nàng một đoạn.
Thế nào lại có thể như vậy?
Là bởi vì nàng… nhãn thần… đúng rồi… là nhãn thần…
Giữa tầng ám dạ, mâu trung nàng ngập tràn bi thương, thất lạc, trống rỗng… Chính là ánh mắt trong mật thất hắn đã thấy được, mặc cho hắn điên cuồng bạo ngược thế nào, người dưới thân cũng không nói một lời… chỉ là mâu trung phảng phất chứa thiên ngôn vạn ngữ… không cách nào miêu tả được ra. Tuy rằng hắn đã điên cuồng, tuy rằng hắn cái gì cũng không biết, thế nhưng hắn nhớ rất rõ ánh mắt ấy.
Đó chính là ánh mắt của nhân loại, người của ma giới tuyệt đối không có thứ này!
Tố Nương không phải người đó, thế nhưng, thế nhưng nhãn thần của Tố Nương cùng với người đêm đó giống nhau. Trùng Lâu nháy mắt xoay người lại, hắn muốn đi tìm Tố Nương, hắn muốn hỏi cho minh bạch – vì sao ma vật không có thứ này?
Đêm trăng, bên sông lấp lánh ngân sắc, Tố Nương cả người ướt sũng, hô hấp đoạn tuyệt. Mặt nàng trắng bệch đầy bọt nước, mái tóc tán loạn vương vãi trên thảm cỏ, kiện váy áo bị xé nát vốn không còn che nổi thân thể, sinh mệnh cứ thế kết thúc giản đơn.
Khê Phong cởi ngoại bào che lấy Tố Nương.
“Ma Tôn! Chúng ta đi thôi!”
Nhưng mà, Trùng Lâu không hề động.
“Ta không phải đã thay nàng kết liễu tên ma vật kia sao? Nàng đã báo được thù, tại sao còn chết? Khê Phong, ngươi hiểu không?
Chần chờ một lát, Khê Phong cung kính đáp: “Khê Phong đã lâu không lui tới nhân giới… cũng không hiểu nhân loại cảm tình… Ma Tôn nếu muốn biết, chi bằng gặp người nhân giới để hỏi.”