Thời gian trôi nhanh, Thục Sơn đã vào cuối thu.
Sau khi Từ Trường Khanh rời đi, Cảnh Thiên ngoài lúc xuống tiểu trấn mua đồ ăn cùng một số đồ sinh hoạt, phần lớn thời gian hắn đều ở trong thạch động tu luyện ‘Thái nhất thanh tâm bí quyết’. Hắn biết đây là võ học thượng thừa trong Vân Cấp Thất Lục, sắp tới là trận chiến sinh tử với Tà Vương, hắn tự nhiên không dám khinh thường.
Chỉ là, một lần tại tiểu trấn dưới chân núi, hắn tình cờ gặp được Khê Phong.
Lúc Cảnh Thiên nhìn thấy Khê Phong, đối phương còn đang theo dõi một tên đệ tử Thục Sơn tới một hẻm nhỏ. Cảnh Thiên nhận ra đệ tử đó chính là Thủ Chính, là một trong hơn mười đại đệ tử Thục Sơn, ngày đó cùng hắn luận kiếm so chiêu, kiếm pháp cũng không tồi. Thấy Khê Phong hình dạng lén lút, chỉ sợ không biết hắn lại muốn làm ‘hảo sự’ gì.
Quả nhiên, khi Cảnh Thiên lén lút ở một góc tường, hắn đã nghe trộm được thanh âm mơ hồ của Khê Phong: “… Ngày ấy ngươi không hạ sơn, như vậy không phải người chúng ta muốn tìm. Đắc tội rồi, ngươi đi đi!”
Thủ Chính vừa giận vừa sợ, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, miệng quát: “Các ngươi mấy lần quấy rầy đệ tử Thục Sơn, cũng chỉ hỏi đi hỏi lại một câu này, đến tột cùng là muốn cái gì? Hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, ta tuyệt không tha cho ngươi.”
“Thủ Chính!” Cảnh Thiên từ góc tường ào ra: “Không có việc gì, hắn cùng Trùng Lâu đều không phải muốn gây rối, chỉ là ăn no không có việc gì làm, từ Ma giới tản bộ tản đến tận đây thôi, đối với Thục Sơn các ngươi cũng không có địch ý. Ngươi mau trở lại đi, Thục Sơn hiện tại đang rối loạn, hà tất sinh thêm gươm đao.”
Thủ Chính quét mắt nhìn Cảnh Thiên, cúi đầu trầm tư một lát, không nói gì ôm quyền hành lễ rồi rời đi.
“Là ngươi, Cảnh Thiên?” Khê Phong có điểm giật mình.
“Là ta!”
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Vì sao ta không thể ở chỗ này? Ngươi có thể tản bộ đến nơi này, ta cũng là ăn no dửng mỡ, tự nhiên cũng đến được đây.”
Khê Phong nghe được mấy lời bóng gió, giận tái mặt, ngữ khí có điểm khó chịu: “Cảnh Thiên, vì sao ngươi lừa dối Ma Tôn, để ngài hiểu lầm…”
“Ai, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung nha. Ta chưa từng nói ta là Ma dẫn, chủ nhân ngươi tự nghĩ là ta, cả ngày đuổi theo ta, kỳ thực ta rất phiền lòng nha!”
Khê Phong nỗ lực đè xuống lửa giận trong lòng: “Được, ta tạm thời không tính toán với ngươi. Ngươi đã biết chúng ta cần tìm Ma dẫn, mà xem chừng ngươi cũng biết chuyện xảy ra đêm đó, ta hỏi ngươi, Ma dẫn là ai? Cây trâm này rốt cuộc là của ai? Còn loại vải này, chỉ có đại đệ tử Thục Sơn mới có…”
“Chân tướng chỉ có một, đó chính là – ta không biết!”
“Cảnh Thiên, ta không đùa với ngươi, ngươi lập tức nói cho ta biết Ma dẫn là ai, hiện tại còn kịp cứu hắn.”
Cảnh Thiên cười một trận ha ha, giả vờ giật mình nói: “Ai nha, không ngờ đường đường Ma Tôn cũng gặp phải phiền phức, hôn mê bất tỉnh rồi? Thiên Nhân Ngũ Suy, hay là Ngũ Lôi chi kỳ? Thứ lỗi ta chỉ là tiểu nhân hèn mọn, không có khả năng xoay chuyển trời đất đâu.”
Khê Phong tiến lên một bước, thanh âm có điều vội vàng xao động: “Ma Tôn xác thực có nguy hiểm, nhưng hiện tại chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, thế nhưng tính mạng Ma dẫn đã nguy ngập lắm rồi. Ma dẫn là đại đệ tử Thục Sơn không thể nghi ngờ, thứ hắn luyện là Thục Sơn chính tông tâm pháp, loại nội lực chí dương này càng cao, thì Ma khí của Ma Tôn trong cơ thể hắn phản phệ càng lớn, kỳ kinh bát mạch cũng sẽ sớm đứt đoạn. Không phải ta hù dọa ngươi, trong thân người đó nhất định luôn có hai cổ chân khí dây dưa giao chiến, khiến hắn thống khổ khó chịu, nhất là những lúc mười lăm trăng tròn. Đến khi Ma khí trong thân thể hắn ngưng tụ thành hình, dấu vết hỏa diễm trên mi gian sẽ hiện ra rõ ràng, tới ngày đó, nếu hắn còn không trở thành người Ma giới, thì chỉ có thể lấy thân tuẫn đạo thôi.”
“Oa, ngươi hù ta? Gạt ta? Ha ha, may mà kẻ đó không phải ta, không thì ta sợ lắm.”
Khê Phong thấy Cảnh Thiên hoàn toàn không tin, chỉ có thể thở dài: “Nếu ngươi không tin, cố ý cho rằng Khê Phong ta vì an nguy của Ma Tôn mà de dọa ngươi, ta cũng không biết làm thế nào cả.”
Khóe miệng Cảnh Thiên dẫn ra một tia cười nhạt, liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói tiếp.
Khê Phong thành khẩn nói, “Cảnh Thiên, nói thật, mặc dù ta nóng lòng tìm kiếm Ma dẫn, vừa là để giúp Ma Tôn vượt qua kiếp nạn, mặt khác cũng là lo lắng tính mạng của người kia. Chỉ cần hắn trở lại bên người Ma Tôn, Ma Tôn tự nhiên có biện pháp cứu mạng hắn.”
“Thối lắm, thối lắm thối lắm! Ma Tôn nhà ngươi một khi tìm được Ma dẫn xui xẻo kia, còn không lập tức ăn tươi nuốt sống người ta, ngay bã đậu cũng không còn, sao có thể hảo tâm thay hắn chữa thương. Các ngươi hại người hết lần này đến lần khác, vẫn còn muốn hại người tiếp sao? Đê tiện! Thật quá đê tiện!”
Khê Phong có điểm xấu hổ, giải thích: “Ngươi cũng không thể vơ đũa cả nắm. Ngày ấy tại mật thất, Ma Tôn bị dược tính của Mị Cơ làm hại mới có thể rối loạn hồ đồ như vậy, gây ra chuyện đáng tiếc. Thứ nữ nhân đó điều chế quá lợi hại, Ma Tôn không thể khống chế được bản thân mình. Kỳ thực, Ma Tôn mặc dù trời sinh tính tình cao ngạo khó thân cận, nhưng ngài tuyệt đối không phải kẻ cậy thế ép người, nếu người đó không tự nguyện, ngài tuyệt đối không có cử chỉ tùy tiện phi lễ.” Hắn nghiêm mặt nói, “Khê Phong nguyện đem tính mạng đảm bảo, cứu được Ma dẫn rồi, nếu người đó nhất định không chịu ủy thân Ma giới, Ma Tôn cũng quyết không miễn cưỡng hành sự, lại càng không cậy mạnh áp chế đối phương…”
“Theo lời ngươi, xem ra, Ma Tôn cũng không phải kẻ tiểu nhân đê tiện. Thế nhưng, hắn là người thế nào không liên quan đến ta. Nói xong rồi phải không, xong rồi thì ta đi.”
Cảnh Thiên xoay người đi thẳng, nhưng mà, hắn một đường đi tới, trong đầu lại quanh quẩn mấy lời đe dọa của Khê Phong. “Là thật? Là giả?” Cảnh Thiên trong lòng thầm nghĩ, “Phi! Hắn là vì an nguy của điểu nhân kia nên cố ý bịa đặt lừa dối ta, muốn ta nói ra chân tướng, Cảnh đại gia sao có thể mắc lừa. Đúng, khẳng định là giả rồi!”
Hai ngày sau.
Trời sắp tối, Cảnh Thiên nghe được rõ ràng từ hướng Vô Cực Các, chuông khánh tề minh, song song còn mang theo tiếng tụng kinh cao tận trời. Hắn biết như vậy đại lễ kế nhiệm chưởng môn Thục Sơn của Từ Trường Khanh đã bắt đầu.
“Ai, Đậu Phụ Trắng, nghĩ không ra huynh rốt cuộc vẫn làm cái chức chưởng môn nhạt nhẽo này.” Cảnh Thiên đứng trong thạch động nhìn lêи đỉиɦ Thục Sơn, trong lòng ai oán.
Không lâu sau, phía chân trời mây đen cuộn trào, tựa như đoàn ác ma báo thù, khí thế ngút trời như bài sơn đảo hải tiến thẳng tới Thục Sơn. Loại khí thế này, lên trời xuống đất, chín tầng trời cao, ngoài Ma Tôn ra còn có thể là ai? Cảnh Thiên lòng thầm cả kinh: “Hôm nay là đại điển kế vị của Đậu Phụ Trắng, Ma Tôn Trùng Lâu đến để làm gì? Chẳng lẽ muốn mượn cơ làm loạn tìm Ma dẫn? Không ổn không ổn!”
Hắn thầm nghĩ không ổn, bất chấp ước định với Từ Trường Khanh, cuống quít cưỡi Trấn Yêu Kiếm hướng thẳng lêи đỉиɦ Thục Sơn.
Nhưng mà, vừa lên đến đỉnh núi, hắn đã bị một màn trước mắt làm cho kinh hoàng. Từ Trường Khanh cứu được Thường Dận, nhưng lại không cứu được chính mình. Y cứ như vậy bị Trùng Lâu bóp cổ, vô pháp giãy dụa càng vô pháp phản kháng, tựa như đêm đó tại nơi vĩnh tịch kia.
“Nói, người đêm đó có phải là ngươi?”
“Xưa nay ta không vì người không liên quan mà dừng tay! Muốn ta dừng tay – chỉ có thể làm người của ta!”
“Nói hay không!”
Mỗi một câu hỏi của Trùng Lâu đều rơi vào trong tai Cảnh Thiên đến rõ ràng rành mạch. Cảnh Thiên biết, Từ Trường Khanh mỗi chữ nghe được, tâm cũng bị xé rách vài phần – vết thương tưởng đã khép lại, một lần nữa lại bị cào ra nát bấy, thống khổ vạn phần.
Lòng Cảnh Thiên đột nhiên có dự cảm bất an.
Bởi vì hắn có thể đoán được, câu trả lời tiếp theo của Từ Trường Khanh là gì. Đúng vậy, nam tử kiêu ngạo như vậy, tuyệt sẽ không ở trước mặt Ma Tôn lộ ra nửa điểm khuất nhục ngày trước, cho dù là thời khắc đối mặt với tử vong.
“Không phải!”
Quả nhiên, câu trả lời của Từ Trường Khanh một chữ cũng không ra khỏi tai Cảnh Thiên.
Theo câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Từ Trường Khanh, mâu quang Trùng Lâu có điểm lạnh lẽo khó phân biệt, phảng phất hứng thú vừa lóe lên đã vụt biến, tay áo rộng thùng thình phất lên, đầu ngón tay phát lực, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Rất tốt!”
Hai chữ dư âm lạnh lẽo, thân thể Từ Trường Khanh bay lên giữa không trung.
Chúng đệ tử Thục Sơn bị Trùng Lâu giăng kết giới bên ngoài, đứng dưới Trích Tiên Thai vô pháp tiến lên cứu viện. Mọi người mặc dù không nghe được đối thoại trên đài, nhưng nhìn thấy bóng người thấp thoáng, cũng đoán được sơ lược tình hình.
Cảnh Thiên mở mắt trừng trừng nhìn không trung bay ra một chùm huyết vũ, tựa như hoa vũ lả tả khắp trời. Tiên huyết như đào hoa nở rộ trước ngực Từ Trường Khanh, lại thiêu đốt trong lòng Cảnh Thiên ngọn lửa dữ dội. “Trường Khanh…” Trấn Yêu Kiếm ra khỏi vỏ nháy mắt phá vỡ kết giới, Cảnh Thiên liều lĩnh phi thân, ôm lấy thân ảnh như lưu tinh vụt qua, mặc cho đào hoa thịnh phóng trước ngực và đầu ngón tay hắn.
Lòng hắn vừa vội vừa đau, nhưng nghĩ tới nhiều lần trước đã hiểu lầm thương thế của Từ Trường Khanh, hôm nay quyết không thể mù quáng như vậy nữa. Hắn lập tức tự trấn định, ngón tay run run đáp lên mạch đập của y, bỗng dưng thở phào: “Vẫn tốt… Vẫn tốt…” Nguyên lai Trùng Lâu cũng không xuất ra toàn lực, Từ Trường Khanh chỉ là toàn thân huyết mạch nghịch chuyển, yết hầu bị áp bách tạm thời hít thở không thông mà thôi. Hắn tự trấn định, một cổ chưởng lực hồn hậu chậm rãi độ nhập thân thể đối phương. Chỉ một lát sau, Từ Trường Khanh mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng cũng đã chậm rãi mở mắt nhìn hắn.
“Cảnh huynh đệ… Ngươi tới làm gì?”
“Ta thấy Trùng Lâu tới, ta lo lắng nên đến xem. Huynh tạm thời đừng nói gì cả, nhắm mắt dưỡng thần đi, ta chữa thương cho huynh.”
Từ Trường Khanh cố nặn ra tia cười, thấp giọng nói vài câu. Cảnh Thiên nghe không rõ, chỉ có thể đưa tai áp đến bên miệng đối phương, mới nghe được mấy chữ gián đoạn: “Trong cơ thể ta có hai đạo chân khí chính tà… Kỳ kinh bát mạch sớm đã thụ thương… Nguyên tưởng rằng có thể cùng Tà Vương quyết chiến một trận… Bây giờ…”
“Sẽ không đâu, huynh sẽ không chết đâu.”
“Thục Sơn… trăm năm cơ nghiệp… huynh có thể đáp ứng ta một việc hay không…” Cảnh Thiên đưa lỗ tai qua, chỉ thấy môi Từ Trường Khanh mấp máy vài tia yếu ớt, y đến tột cùng muốn nói cái gì, hắn căn bản không thể nghe ra.
Cảnh Thiên lòng đau quặn lại, bỗng nhiên nhớ tới lời Khê Phong từng nói: loại nội lực chí dương này càng cao, Ma khí của Ma Tôn lưu lại trong cơ thể hắn phản phệ càng sâu… Giữa mi gian sẽ xuất hiện dấu vết hỏa diễm, đến ngày đó, hắn còn không triệt để làm người của Ma giới, thì chỉ còn cách lấy thân tuẫn đạo.
Hắn kinh hoàng, thấp giọng nói: “Có phải trong lúc vận công, đan điền huynh luôn có cổ chân khí kỳ dị vận chuyển khắp toàn thân? Có phải từ sau đêm đó tại nơi vĩnh tịch thì bắt đầu…”
Năm ngón tay Từ Trường Khanh đột nhiên co rút lại, nắm chặt lấy cổ tay Cảnh Thiên không buông. Y phảng phất minh bạch Cảnh Thiên muốn gì, nhưng thương thế thống khổ khiến y vô pháp chống cự những gì sắp phát sinh.
“Trùng Lâu, ngươi có thể cứu y, ngươi nhất định phải cứu y.”
“Vì sao ta phải cứu hắn?” Trùng Lâu lạnh lùng đáp lại.
“Vì thiên hạ thương sinh, Từ Trường Khanh là Thục Sơn chưởng môn, là người duy nhất có thể đối phó Tà Vương.”
“Thiên hạ thương sinh thì liên quan gì đến ta?” Trùng Lâu sắc mặt lãnh túc.
Cảnh Thiên nhìn Từ Trường Khanh trong lòng sắc mặt tái nhợt, nhưng mà, mi tâm của y phảng phất hiện ra dấu vết hỏa diễm. Màu sắc như máu càng ngày càng rõ, càng ngày càng cao, Cảnh Thiên biết, mi tâm của Ma Tôn Trùng Lâu cũng có một dấu vết y hệt.
Tất cả, không nói cũng biết.
Cảnh Thiên giương mắt nhìn Trùng Lâu, mâu quang nặng nề lúc sáng lúc tối, tựa hồ do dự, lại tựa hồ hung ác độc địa khϊếp người. Mãi một lúc lâu sau, con ngươi tối tăm của hắn mới hiện lên một tia kiên quyết: “Ngươi không phải muốn biết người đêm đó là ai sao?”
“Không sai.”
“Ngươi đường đường là Ma Tôn, nếu đã làm hại người vô tội, nhất định sẽ ra tay cứu hắn đúng không?”
Trùng Lâu nhìn thẳng Cảnh Thiên, thở phào một hơi trong l*иg ngực, không cần nghĩ ngợi gì trực tiếp nói luôn: “Tất nhiên. Việc này là do ta mà nên, ta chắc chắn có trách nhiệm, tuyệt đối không thờ ơ đứng nhìn.”
“Được, ta nói tất cả cho ngươi. Hiện tại Thục Sơn an nguy liên quan đến Từ Trường Khanh, về công về tư, tính mệnh Từ Trường Khanh cùng ngươi đều có quan hệ lớn lao. Ngươi đã từng hiểu lầm người đó là ta, mà ta cũng thuận theo chấp nhận…”
“Không sai!”
Con ngươi sâu thẳm của Cảnh Thiên xẹt qua một tia thống khổ: “Kỳ thực, người đó không phải ta! Là – Từ Trường Khanh!” Lời còn chưa dứt, cánh tay đột nhiên căng thẳng, đầu ngón tay Từ Trường Khanh bấu chặt tay hắn đến bật máu.