Chương 47

Gojo Satoru lại nằm mơ.

Khi hắn tỉnh lại đã có mấy ngôi sao treo trên chân trời. Trong sân yên lặng, đến tiếng chim hót cũng không có. Toàn bộ đều đã bị kết giới nhà Gojo chắn ở ngoài.

Gần đây hắn luôn nằm mơ. Trước đó thì hay mơ thấy thời còn học Cao chuyên, hôm qua lại mơ thấy chuyện khi còn nhỏ.

Hắn sinh ra đã có Lục Nhãn, nhưng không phải sinh ra là đã có thể khống chế Lục Nhãn, cũng không phải sinh ra là đã có thể sử dụng Vô Hạ Hạn.

Thế nên trong quãng thời gian thơ ấu của hắn, hầu như ngày nào cũng là sống trong hoàn cảnh ồn ào khó chịu.

Hoàn toàn không biết gì, lại biết được tất cả.

Hắn đoán mình phỏng chừng là đứa trẻ khó nuôi nhất từ trước đến giờ, mỗi ngày đều vì lượng thông tin khổng lồ mà đau đầu không dứt, phản ứng chậm chạp, tính tình cũng cực kỳ kém cỏi, hoặc là khóc hoặc là đang làm người xung quanh khóc.

—Hơn nữa càng khóc càng khó chịu, bởi vì âm thanh cũng là một loại thông tin khác với hắn, một loại gánh nặng.

Mãi đến trước khi hắn thức tỉnh Vô Hạ Hạn, hắn gần như luôn sống trong ngôi tiểu viện có sự bảo vệ nghiêm ngặt nhất của nhà Gojo, mỗi ngày trừ gặp mẫu thân ra thì là một số người hầu thực lực không yếu, mỗi lần ra ngoài đều giống như ra khỏi phòng giam hít thở khí trời (từ này là hắn xem phim truyền hình rồi học được sau này).

Dù sao nơi nào cũng có người muốn đôi mắt của hắn, thừa dịp Lục Nhãn chưa trưởng thành mà xuống tay hiển nhiên là có lời nhất.

Ngày đó hắn vất vả lắm mới ra khỏi kết giới được, lúc chạng vạng lại máu me đầy mình được người đưa về.

Chỉ có hắn chống đỡ được đến khi những người khác đến. Bởi vì hắn có Lục Nhãn, bởi vì hắn, ngay tại thời khắc ấy, học được Vô Hạ Hạn.

Ngay tại thời khắc mẫu thân chắn trước người hắn.

Nhưng khi ấy hắn quá nhỏ, chỉ có thể gian nan mà che cho chính mình, dù liều mạng cách mấy cũng không thể mở rộng Vô Hạ Hạn đến trên người kẻ khác, miễn cưỡng chống đỡ được đến khi người nhà Gojo đuổi đến liền ngất đi.

Gojo Satoru từ nhỏ đã nghe người ta nói Lục Nhãn mạnh mẽ bao nhiêu, nói tương lai hắn không thể hạn lượng bao nhiêu, nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý.

Trẻ con ba bốn tuổi, dù trưởng thành sớm thì tâm trí có thể lớn được đến đâu?

Hắn không muốn cặp mắt đó của mình, hắn chỉ muốn lúc nhắm mắt thì không cảm giác được gì cả, không nhìn được gì cả, như vậy sẽ có thể chơi trốn tìm với người khác, có thể không biết những kẻ khác sẽ lặng lẽ né tránh mình sau lưng mình.

Từ hôm đó trở đi, Gojo Satoru mới chân chính muốn trở thành mạnh nhất. Hắn khờ dại cho rằng chỉ cần đủ mạnh, hắn sẽ có thể muốn làm gì thì làm, muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, muốn bảo vệ ai thì nhất định sẽ bảo vệ được.

Nhưng mười mấy năm sau, hiện thực nói cho hắn rằng hắn vẫn thất bại. Mạnh nhất cũng chẳng có ích gì.

Gojo Satoru nhớ rõ mặt của chú nguyền sư vọt đến trước mặt mình. Cùng tập kích hôm đó còn có mấy kẻ nữa, nhưng chỉ có đối phương thành công trà trộn vào trong kết giới, suýt nữa là gϊếŧ được hắn.

Dù đã hơn hai mươi năm, hắn vẫn có thể vừa liếc mắt là đã nhận ra.

Cũng không phải đặc biệt kích động, có thể là vì hắn đã sớm qua cái tuổi nhiệt huyết sôi trào, nhưng nhiều ít vẫn sẽ hơi hưng phấn.

Giống như việc hồi nhỏ muốn làm, sau khi lớn lên đột nhiên có một ngày được đi làm việc đó, nhưng hưng phấn quy về hưng phấn, tâm tình khẳng định khác khi ấy.

Buổi tối hắn liền nằm mơ.

Trong mơ là gương mặt tươi cười hơi mơ hồ của một người phụ nữ tóc đen, còn có cây mai rất to trong sân.

Hắn đứng dưới tàng cây, mẫu thân ngồi quỳ trên hành lang nhìn hắn. Bà không phải chú thuật sư mạnh mẽ gì, thậm chí có thể nói là vì sinh hạ hắn nên thân thể có chút gầy yếu, nhưng hẳn có thể xem như một người mẹ không tồi, chỉ là hắn đã không còn nhớ rõ lắm.

Hắn vẫn luôn không rõ chú nguyền sư kia làm thế nào mà không kinh động kết giới, lại làm thể nào mà có thể trốn thoát khi những chú thuật sư khác đuổi đến. Nhưng ý nghĩ này rất nhanh sẽ qua đi, chung quanh hắn rất nhanh đã đổi đi một đám chú thuật sư, cuộc sống của hắn tiếp tục không một gợn sóng.

Chỉ là đổi một nhóm người, thêm mấy môn, khoá học. Nhoáng cái đã hơn hai mươi năm.

Gojo Satoru đứng dưới cây mai trong sân, đầu cành đã treo đầy nụ hoa hồng nhạt, có lẽ mấy ngày nữa, qua nửa tháng giêng thì cũng nên nở.

Năm nay có vẻ như cũng không ngắm được, dù gì thì hắn vẫn phải đi dạy, lần này còn đi công tác ở Kyoto, lúc về còn phải dạy bù.

Giáo án cũng không viết.

Vì sao một giáo viên không có bằng như hắn còn phải nộp giáo án a...

Ngoài cửa giấy truyền đến tiếng rất nhỏ. Gojo Satoru quay đầu lại, thấy tóc đen thiếu niên đứng trên hành lang nhìn sang, mặc wafuku màu xám đậm, mặt mày thanh tuấn theo kiểu cổ điển, giống như một cành mai.

Trên mặt thiếu niên không có biểu cảm gì, ánh mắt lại trông ôn hòa và yên lặng, như lông chim mà nhẹ nhàng dừng trên đầu vai chỉ có một lớp áo mỏng của hắn. "Không sợ lạnh à?"

"Sasuke," Hắn không tự giác mà nở nụ cười, cảm giác một góc nào trong lòng bị chạm nhẹ một cái, trở nên mềm mại. "Hôm nay tôi là quán quân dậy sớm ớ~"

——

Sasuke túm tóc Nochi Ryuji, bắt gã phải ngẩng đầu.

Câu ngọc trong Sharingan chuyển động, biểu cảm của người trên ghế dại ra.

Y cũng có thể trực tiếp thôi miên đối phương, buộc gã phải nói rõ mọi chuyện, tuy nhiên miêu tả bằng ngôn từ chung quy là không trực quan bằng ký ức.

Đại não con người giống như một thứ dụng cụ tinh vi, tất cả mọi thứ hữu dụng hay vô dụng đều sẽ bị lưu lại, tuy có lúc có lẽ sẽ không nhớ được một việc nào đó nhưng ký ức sẽ không biến mất, mỗi phút mỗi giây trong cuộc sống đều sẽ được chứa trong não không thiếu mảnh nào, chỉ là có rất ít người có thể tự do điều động chúng.

Bí thuật của gia tộc Yamanaka làm được, đôi mắt của Uchiha cũng làm được — chỉ là y không thích dùng năng lực này lắm, thôi miên bình thường là đủ dùng rồi.

Y tiến vào thế giới tinh thần của đối phương, bắt đầu xem ký ức đối phương từ sau ra trước.

Như thể đang xem một bộ phim ở ngôi thứ nhất có tốc độ phát nhanh gấp trăm lần, cần phải luôn tập trung lực chú ý, tại những điểm mấu chốt thì chậm lại, biến thành tốc độ phát có bội số nhỏ. Rất tinh tế, nhưng cũng khiến người mỏi mệt.

[Rạng sáng mai đến địa chỉ này gϊếŧ Shimizu Shingo. Làm như trước đây ta nói là được.] Điện thoại rung lên, màn hình xuất hiện một tin nhắn mới.

Kỹ càng tỉ mỉ mà nói rõ phải đi qua chỗ nào, dừng lại chỗ nào, dùng cách gì để vào trong kết giới, gϊếŧ đối phương thế nào, còn phải che giấu dấu vết thế nào.

Ngón tay ấn trên màn hình, nhanh chóng trả lời tin nhắn.

—Ông lâu rồi không liên hệ tôi đấy. Nhà Shimizu không dễ trà trộn vào đâu.

[Không phải nhà chính nhà Shimizu, theo lời ta nói sẽ không có vấn đề gì. Mang đinh yểm 'Trướng' và Kamaitachi của ngươi. Giống như lúc trước, ta sẽ xử lý cho ngươi.]

Sau đó là rạng sáng, một con thức thần bị triệu hồi ra, mang gã bay lên ban công tầng hai.

Có người mở cửa sổ. Tầm nhìn kịch liệt lắc lư một lúc, xem ra Nochi Ryuji cũng rất kinh ngạc.

Shimizu Shingo mang mũ len giữ ấm, mặc áo ngủ, khí định thần nhàn để gã vào phòng.

"Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?"

"Ông... Đây là có chuyện gì?" Giọng Nochi Ryuji có hơi chần chờ.

"...Ta là người vẫn luôn giúp ngươi." Shimizu Shingo nói, đến bên mép giường xốc chăn lên, có chút chậm chạp ngồi lên. "Không cần lo đến việc xử lý lúc sau, ta đã nói với người khác ngay mai đừng quấy rầy ta, lát nữa nhớ huỷ 'Trướng' đi, vẽ kết giới trên cửa, như vậy mùi máu tươi sẽ không bay ra ngoài, tàn uế rất nhanh sẽ tiêu tán. Người chịu tội thay cũng đã chuẩn bị xong, bọn chúng không tra ra ngươi được."

"Vì sao muốn để tôi gϊếŧ ông?"

"Ta vốn đã sắp chết, nhưng muốn dùng cái chết của ta để làm chút chuyện cuối cùng, có điều ngươi không cần biết cụ thể." Shimizu Shingo dựa vào đầu giường, trên mặt mang nụ cười không thể hiểu cũng không thể nói rõ, "Giao dịch giữa chúng ta sau này cũng sẽ do những người khác tiếp nhận rồi tiếp tục tiến hành."

"Nếu tôi không gϊếŧ thì sao?" Chú nguyền sư hỏi.

"Ta cũng sẽ chết. Nhưng trước khi ta chết, ngươi đoán mình có thể trốn thoát mà không đánh động đến người khác không? Hiện tại cháu nội của ta ở ngay dưới lầu, trong tay ta cũng có không ít thứ ngươi đã làm." Lão cười, "Đặc biệt là tiểu thiếu gia, không, gia chủ nhà Gojo, hắn biết ngươi xuất hiện hẳn sẽ rất cao hứng."

"Ông...!" Tiếng của Nochi Ryuji nghe giận muốn hộc máu, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, "Nếu Gojo Satoru tìm được tôi thì làm sao bây giờ?"

"Vậy cũng không có cách nào, nói là ta ép ngươi làm là được." Shimizu Shingo thong thả ung dung nói, "Hắn không thể gϊếŧ ngươi, vào Hiệp hội rồi sẽ có người mang ngươi ra. Yên tâm, ta đã sắp xết hết cả rồi."

Lão nhân điều chỉnh tư thế một chút, giương mắt nhìn sang.

"Đồng ý không?"

"...Được." Nochi Ryuji cắn răng.

"Bố trí kết giới đi, cụ thể phải làm sao ta sẽ nói cho ngươi." Shimizu Shingo nhắm mắt, hơi thở bắt đầu yếu dần.

Nochi Ryuji dời mắt đi. Gã tự mình đi bố trí kết giới, dùng thức thần động thủ, dựa theo yêu cầu của Shimizu Shingo, dùng đao gió cực mỏng chém mấy đường, lại dùng katana chém chồng lên vết mà đao gió để lại, móc hết nội tạng ra rồi vội vã rời đi.

Sasuke lại trở về trước đó.

Nochi Ryuji vẫn luôn liên hệ với Shimizu Shingo. Tuy không biết khách sộp của mình lại ai nhưng đối phương ra tay rộng rãi, nhiều năm qua xoá dấu vết cho gã không ít lần, không chỉ có nhân mạch trong chú thuật giới mà hình như còn có quyền thế không nhỏ bên giới người thường. Những điều này giúp hắn sống không đến nỗi tệ giữa đám chú nguyền sư.

Một lát sau, Sasuke thấy Gojo Satoru.

Đầu tiên y thấy Nochi Ryuji thoát khỏi sự truy đuổi của nhà Gojo theo sự chỉ dẫn của Shimizu Shingo thế nào, sau đó mới hơi do dự, tiếp tục trở về quá khứ, thấy được ngày gã tập kích.

Gojo Satoru trông chỉ mới ba bốn tuổi, mặc wafuku, nắm tay một người phụ nữ tóc đen bên cạnh.

Lúc Nochi Ryuji xông đến, Sasuke thấy đôi mắt của Gojo Satoru. Trong đó tràn ngập sự không cam lòng và phẫn nộ, có lẽ còn có sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.

Không giống mình lúc ấy lắm, Sasuke nghĩ. Trong lòng hắn khi đó ngược lại mê mang hơn một chút.

Sau đó đối phương bị người phụ nữ bên cạnh che mất. Có máu bắn vào mắt Nochi Ryuji, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Y qua khỏi ngày này.

——

Gojo Satoru nhìn thiếu niên tóc đen ở đối diện.

Đối phương đã duy trì tư thế này được một khoảng thời gian, cúi đầu, đôi mắt đen thuần thấp thoáng sau hàng mi, có vẻ hơi thất thần, nhịp thở vừa nhẹ vừa chậm.

Như thể đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác trước trước mặt hắn.

Nhưng Gojo Satoru biết, chỉ cần thế giới bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay nào thôi, đối phương cũng sẽ lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Từ từ đi, hắn nói với bản thân, mày có thể bắt lấy em ấy mà.

Hắn nở một nụ cười với thiếu niên, lúc này đã mở mắt ra: "Có thấy được gì không?"

Đây là lần đầu Sasuke xem qua ký ức một người một cách đầy đủ như vậy, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.

Thanh niên tóc bạc đã thành niên ngồi đối diện và đứa trẻ chưa thạo Vô Hạ Hạn chồng lên nhau, khiến y hơi hoảng hốt.

"...Xác thật vẫn luôn là Shimizu Shingo." Y nói. "Chuyện năm đó... cũng là gã. Nochi Ryuji có một thức thần có thể thả ra sương mù làm thần trí mơ hồ, Shimizu Shingo cho gã mượn một chú cụ tên là Thiên Điền Đăng, giúp gã trà trộn vào kết giới. Hiệp hội bây giờ vẫn còn kẻ có thể giúp gã."

Nochi Ryuji ngửa đầu ra sau, nằm liệt trên ghế không nhúc nhích, vết cắt trên hai tay vẫn đang chảy máu chầm chậm.

Gojo Satoru trầm mặc trong chốc lát.

"Nhà Shimizu có chú cụ như vậy," Hai tay hắn đặt trên đầu gối, trán chống lên tay, "Nếu bản thân lão hỗ trợ thì việc này cũng không kỳ quái."

Hắn chưa nói cái không kỳ quái ở đây rốt cuộc là sự việc lần này hay chuyện hơn hai mươi năm trước.

"Thôi, tôi gọi người lên," Hắn lại duỗi cái eo lười, khôi phục dáng vẻ bình thường, "Chuyện sau này thì để đám đó suy nghĩ đi."

"Muốn gã sửa miệng không?" Sasuke đột nhiên hỏi.

Gojo Satoru ngẩng đầu, trên mặt lại mang theo nụ cười: "Lại cho tôi chiêm ngưỡng năng lực mới à, Sasuke?"

"Chỉ cần Hiệp hội không có cao thủ xử lý ký ức thì hẳn sẽ không phát hiện được vấn đề." Y nói.

"Tôi cảm động quá," Gojo Satoru lười biếng nói, "Khiến gã quên rằng Shimizu Shingo là kẻ sai khiến gã, còn lại chúng ta sẽ chậm rãi điều tra."

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Một số chú thích:

Ký ức: Sharingan hẳn có thể xem ký ức, tôi nhớ hình như là ngoại truyện có. Nhưng để họ xem ký ức có vẻ không khoa học lắm, coi như là xem ngược từng ngày từng ngày. Sasuke không thích xem ký ức là vì cái gì cũng thấy được hết, cần phải dò thủ công, hơn nữa không có cách phản ứng kịp thời với bên ngoài.

Satoru: Muốn trở thành mạnh nhất thì phải có thứ thúc đẩy nhỉ. Khi còn nhỏ không thích ứng Lục Nhãn có lẽ sẽ tự kỷ một đoạn thời gian, do lượng tin tức quá lớn (cười).

Thiên Điền Đăng: Chú cụ của nhà Shimizu, đại khái chỉ lên sàn lúc này thôi. Đèn l*иg có hoạ tiết lá trúc vẽ tay, người cầm đèn đưa chú lực vào là có thể nguỵ trang thành kẻ khác một lúc. Chú lực đưa vào càng nhiều, thực lực kẻ nắm giữ càng mạnh thì hiệu quả nguỵ trang càng tốt, chênh lệch cấp bậc giữa đối tượng nguỵ trang và bản thân chỉ có thể trong vòng một cấp, cao nhất có thể nguỵ trang thành chú thuật sư cấp Hai.