"Gia chủ đại nhân, nên rời giường."
Trong phòng truyền ra tiếng sột soạt, sau đó rất nhanh đã ngừng lại.
Nữ nhân trung niên mặc đồ truyền thống trơn biểu cảm bình tĩnh mà gõ gõ cửa, lặp lại một lần những lời vừa rồi.
Người trên tatami duỗi người, bọc trong chăn lăn một vòng, cả người cuộn tròn lại, chỉ lộ đầu tóc lộn xộn ra ngoài.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
"...Biết rồi!"
Chăn kịch liệt xáo trở mấy cái, phun ra một thanh niên tóc bạc.
Gojo Satoru ôm chăn ngồi dậy, ngơ ngẩn một hồi, cảm giác mình ngủ đến eo đau lưng đau.
"Lần sau trở về nhất định phải bảo Satogo ném hết tatami."
Hắn lầm bầm lầu bầu, cào cho đầu tóc mình rối lên gấp hai lần ban đầu, sau đó mới chậm rì rì mà đứng lên, đi ngang qua đĩa trò chơi trên mặt đất, thất tha thất thểu mà nhặt quần áo bị ném đến một bên lên, tùy tiện kéo một cái liền mở cửa.
Người ngồi quỳ ngoài cửa hơi cúi đầu hành lễ với Gojo Satoru, ưu nhã đứng dậy lui sang một bên.
Gojo Satoru tới Kyoto cũng không mang hành lý — dù sao cũng ở nhà cũ Gojo, nếu là đến quần áo gia chủ còn không chuẩn bị thì những người này cũng không có lý do gì phải để lại.
Những mà áo ngủ ở nhà cũ đều là yukata truyền thống, hắn tùy tiện đắp lên người một cái, nói là mặc vào rồi, kỳ thật hơn phân nửa phần ngực là lộ ra ngoài, vạt yukata cũng vắt sang một bên, lung tung rối loạn mà chồng chéo trên người.
"Satogo, buổi sáng tốt lành."
Thanh niên đầu bạc dùng sức dụi mắt, bị không khí lạnh bên ngoài thổi đến run lập cập, sau đó mới hậu tri hậu giác mà kéo cổ yukata che nửa ngực lộ ra ngoài của mình lại.
"Buổi sáng tốt lành, gia chủ đại nhân. Sasuke thiếu gia đang ở sân huấn luyện." Nữ nhân tên là Satogo làm như hoàn toàn không thấy hành động không hợp quy củ của Gojo Satoru, bước sau nửa bước, theo sau đối phương đến sân huấn luyện.
Nơi này nói là nhà cũ Gojo gia, trên thực tế chỉ nơi dời đến hơn một trăm năm trước. Vị trí ban đầu quá gần trung tâm Kyoto, không chỉ khó xây dựng thêm mà chung quanh nhiều người nhiều miệng, kỳ thật cũng không thích hợp cho chú thuật sư hành động.
Sau khi Thiên hoàng Meiji dời đô về Tokyo, Ngự Tam gia gần như đều lục tục lựa chọn dời ra ngoài, có điều nhà cũ vẫn giữ lại, định kỳ có người đi quét tước giữ gìn.
Phủ đệ mà ba nhà chọn đều ở gần núi rừng, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, thành thị mở rộng, xung quanh cũng nhiều ít có người cư trú.
Cũng may lúc chính phủ quy hoạch cố ý tránh đi chỗ của Ngự Tam gia, dùng sân huấn luyện thực hiện chút luyện tập thông thường cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Khi bọn họ đi đến sân huấn luyện, người bên trong hiển nhiên đã luyện rất lâu, đã chuẩn bị kết thúc.
Thiếu niên mặc yukata đơn giản và guốc gỗ, hai tay cánh tay đều quấn băng vải, che ấn ký 'ràng buộc' lại.
Trên mặt y chảy rất nhiều mồ hôi, mặt cũng có hơi phiếm hồng, dính vài sợi tóc, còn có mồ hôi theo gáy chảy xuống, chảy qua vòng chú phù màu đen kia, rẽ một đường nơi xương quai xanh, cuối cùng mới biến mất dưới cổ áo trước ngực.
Bốn phía rơi rớt mấy cái bia ngắm, Gojo Satoru chú ý rằng, phía trên không chỉ có kunai mà đối phương tùy thân mang theo mà còn có mấy mũi tên có ký hiệu của nhà Gojo.
"Chờ một chút." Người trong sân có vẻ đã sớm biết bọn họ đã đến, tay cầm đao xoay một vòng, cắm thanh tachi dài hơn ba thước vững vàng vào vỏ.
"Đao không tồi." Sasuke đưa thanh đao cho thị nữ đứng bên, sau khi nhận lấy khăn lông thì từ chối sự trợ giúp của đối phương, tự mình thu hồi kunai trên bia ngắm.
"Chào buổi sáng a, Sasuke." Thanh niên ở cổng sân vẫy tay chào hỏi, cả người không xương dựa trên tường, lúc hắn đi sang còn há miệng ngáp một cái thật lớn.
"Buổi sáng tốt lành, Satoru." Sasuke đi đến trước mặt Gojo Satoru, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Gojo Satoru gỡ bịt mắt xong ngoài ý muốn có một gương mặt em bé.
Khác với hình mắt hẹp dài diễm lệ thường thấy ở gia tộc Uchiha của Sasuke, mắt Gojo Satoru là mắt mèo hơi tròn, màu sắc rất nhạt, dưới ánh mặt trời có vẻ gần như trong suốt, hình mặt lưu sướиɠ, mũi cũng không phải loại cốt cách thô to.
Bình thường che mắt, người này cao quá một mét chính nên tự thân liền có khí tràng mãnh liệt và cảm giác áp bách, cũng may khóe miệng luôn mang theo ý cười, ngữ khí cũng cà lơ phất phơ, nhờ đó mới giảm bớt cảm giác xa cách trên người.
Lúc này gỡ bịt mắt xuống, rũ đầu, mắt nửa khép nửa mở, thấy chính mình đi tới mới miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn một cái giữa đống tóc tai lộn xộn, còn không tự giác mím miệng, thoạt nhìn ủy khuất muốn chết, cả người không duyên cớ mà nhỏ đi vài tuổi.
Rõ ràng đã mười giờ hơn, bày ra bộ dáng chỉ mới ngủ được ba tiếng cho ai xem?
——
Gojo Satoru ngồi xếp bằng trước bàn con, câu được câu không mà chọc cơm trắng trong chén.
Cửa phòng bị kéo ra.
Thiếu niên thay về quần áo của mình, trên người còn mang theo chút hơi ẩm, đi đến ngồi xuống đối diện hắn.
"Làm sao?"
Gojo Satoru lùa hai đũa cơm, thở phì phì mà chụp đũa lên bàn.
"Cao tầng giao nhiệm vụ mới cho ta," hắn bực bội đẩy điện thoại đến phía đối diện, ý bảo Sasuke tự mình xem tin nhắn. "Rõ ràng Kansai có đám già trường Cao chuyên Chú thuật Kyoto phụ trách, còn cố ý lấy cớ bắt ta sang, chỉ thiếu điều chỉ tên nói họ muốn ngươi ra tay."
【—— Gojo-san, tôi nhận được nhiệm vụ đột xuất, anh và Uchiha-kun hãy cùng đi trước. Tình báo nhiệm vụ như sau:
Cửa sổ khu Nara quan sát thấy chú linh nghi vấn là đặc cấp sinh thành, trong vòng ba ngày gây tử vong cho năm người. Ba giờ trước một chú thuật sư cấp Một mất liên lạc, 'Trướng' đã biến mất.
Địa điểm chú linh hoạt động là nhà ga Kintetsu-Kōriyama gần Nara, trước mắt đã ngừng tàu chạy đến đó, mong anh mau chóng đi trước, cũng tận lực bảo vệ phương tiện cơ sở nhà ga khi thanh tẩy, giảm bớt thời gian thi công sau đó.
Tái bút: Quản lý phụ trợ Shimizu-san do trường Cao chuyên Chú thuật Kyoto phái đi đã xuất phát đến nhà Gojo, nếu anh ở nơi khác, xin nhanh chóng liên hệ cậu ta (số điện thoại: xxxx).
Chúc anh may mắn.
—— Ijichi Kiyotaka 】
Gojo Satoru không thích loại hành vi rõ rành rành là muốn thử đao này, Sasuke ngược lại có hơi hưng phấn.
Y từ trong xương cốt đã sớm quen chiến đấu, ở đây an ổn hơn mười ngày lại làm y ngứa ngáy tay chân.
Sasuke trả điện thoại lại, giương mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt xanh như bầu trời của người đối diện, sau đó hơi ngây người vì màu lam trong vắt kia.
"Không sao cả, lũ chuột nhắt chỉ dám co cụm dưới mặt đất dù có cố sức mà ngẩng đầu cũng tuyệt đối không thể thấy rõ một cọng lông vũ của chim ưng trên trời cao."
Y lộ ra một nụ cười mà Gojo Satoru chưa từng gặp qua, một nụ cười hỗn tạp huyết khí bừa bãi.
Người khác nhìn mình có phải cũng là loại cảm giác này không?Đã không có bịt mắt ngăn cản, cặp mắt đem hắn đẩy lên vị trí mạnh nhất của Gojo Satoru dễ như trở bàn tay thu vào đáy mắt mỗi một chi tiết trên người kẻ đối diện.
Hắn vẫn luôn cho rằng Uchiha Sasuke là ninja "bình thường".
Cái gọi là bình thường không phải là nói đối phương không mạnh. Ít nhất từ vị trí của hắn mà xem, làm một đứa trẻ 17 tuổi đến từ thế giới khác, phản ứng của Uchiha Sasuke xa xa vượt qua hắn năm đó. Chỉ vài lần ra tay cũng chứng minh được đối phương hoàn toàn có năng lực nghiền ép Zen'in Maki về mặt sử dụng vũ khí — cái này đã cực kỳ có thể trả lời nghi vấn trên.
Gojo Satoru cho rằng bình thường, là chỉ việc Sasuke nhìn qua không biểu hiện ra chỗ nào "không giống ninja".
Ninja trong nhận thức của hắn là một cây đao dùng tốt, ôn thuần mà hung mãnh, giống như biểu hiện bên ngoài của Uchiha Sasuke trong khoảng thời gian này vậy.
Trước khi thành lập 'ràng buộc', đối phương có chút tử khí trầm trầm, thoạt nhìn không để ý sống chết, nhưng nói chuyện làm việc đều tích thủy bất lậu*, thứ cho mình nghe hoặc thấy đều là thứ cố ý lộ ra.
Sau khi thành lập 'ràng buộc', thiếu niên này mua rất nhiều sách, nhưng những cuốn sách đó xác thật là giải pháp tối ưu khiến một người nhanh chóng hiểu biết một thế giới xa lạ — đọc lịch sử trước để hiểu biết toàn bộ thế giới; lại đọc chính trị để quen thuộc các quốc gia.
Nhanh, tiện mà ít nguy hiểm, cách làm rất ninja.
Mà ở những mặt khác, Uchiha Sasuke bày ra độ chịu đựng cực lớn, làm như thật sự coi Gojo Satoru là người nắm giữ cây đao Uchiha Sasuke này.
Y bắt đầu triển lộ một ít sở trường không ảnh hưởng toàn cục cho mình thấy, lộ ra một phần năng lực, mấy cái nhược điểm, mà ngôn ngữ hành vi với mình đều biểu hiện độ chịu đựng to lớn.
Ngay cả ngày hôm qua nói giỡn phải gọi hắn là 'Satoru-sama' trước mặt cao tầng hay là yêu cầu y nhịn xuống cảm giác không ổn mà đi giao thông công cộng, người đối diện bàn con cũng đều làm.
Quá nhàm chán. Cho đến vừa rồi, Gojo Satoru còn nghĩ như vậy.
Bất kể đối phương có mục đích gì, bất kể Uchiha Sasuke muốn làm gì, hiện tại bộ dáng bình thường này quá nhàm chán!
Có thể dùng, dùng tốt, nhưng là không có gì thú vị.
Sau đó hắn liền thấy nụ cười này.
Loại tươi cười cuồng vọng tự đại chỉ có người tuyệt đối tự tin vào thực lực của mình, tràn ngập dã vọng đối với thế giới mới có thể lộ ra.
Loại tươi cười hắn đã từng thấy qua trên mặt mình, phản chiếu trên kính khi thanh tẩy chú linh.
Loại tươi cười nhận định chính mình là mạnh nhất.
Gojo Satoru nhịn không được cười ha hả.
Thì ra khuôn mặt lãnh đạm mà thanh quý này lại che giấu một linh hồn như thế.
Thì ra đứa trẻ chỉ có 17 tuổi này còn mạnh hơn thứ hắn dùng Lục nhãn nhìn được.
Khó trách có một đôi mắt như vậy, không hổ là ninja gánh vác lời nguyền mang tên "Ái" này.
Không cần biết đối phương là vì nguyên nhân gì mà thể hiện một mặt như vậy với mình, Gojo Satoru phải thừa nhận mình nhìn nhầm rồi, mà mục đích của thiếu niên này cũng đạt tới. Hắn thật sự càng ngày càng tò mò về người tên Uchiha Sasuke này!
"Sao, không cần điện thoại nữa à?" Tay Sasuke rất vững, để giữa không trung, một chút rung động cũng không có.
"Không phải," Gojo Satoru duỗi tay tiếp nhận điện thoại, đôi mắt lam thẳm nhìn chằm chằm người đối diện, "Uchiha Sasuke, có thể cho ta thấy ngươi mạnh cỡ nào không?"
Biểu cảm trên mặt Sasuke sau khi phát biểu xong tuyên ngôn đã lại khôi phục bình tĩnh. Y đáp, "Nếu con chú linh kia có thể mang ta chút lạc thú thì ngươi hẳn có thể dùng cặp mắt kia cảm nhận sức mạnh của ta."
Gojo Satoru chỉ cảm thấy trái tim mình bắt đầu kịch liệt đập nhanh trong l*иg ngực, trực giác thúc đẩy hắn đưa ra lời mời với người đối diện, "Ngươi muốn cùng ta cải cách Chú thuật giới không? Trong đôi mắt này của ta, nó đã hủ bại đến hết thuốc chữa."
"Cải cách? Có phải hơi bảo thủ quá không?" Thiếu niên với mái tóc đen nhánh như lông quạ lại cười, "Gojo Satoru, thứ ta muốn thấy, chính là một cuộc cách mạng."
______________________________
*: Không lộ một giọt nước, ý chỉ việc không để lộ một lời