🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng ngày Gojo Satoru đi công tác.
Bảy giờ tối, trường Cao chuyên Chú thuật.
Chú ngôn sư mạt duệ có mái tóc màu đay nhạt ngồi bên bàn ăn, mũi chân gian nan duỗi duỗi xuống dưới mới miễn cưỡng đυ.ng mặt đất.
Cậu nhìn nhìn chén cà chua bi trước mặt mình, lại nhìn thiếu niên tóc đen co người nằm trên sô pha.
Gojo Satoru thân cao chân dài, nội thất trong phòng phần lớn là hàng Âu Mỹ, cho nên bất kể là độ cao hay độ rộng đối với cậu mà nói cũng đều có hơi quá lớn. Đương nhiên, đối với thiếu niên kia cũng vậy.
Inumaki Toge do dự một chút, lại nhìn thoáng qua sô pha — người trên đó vẫn ôm điện thoại như cũ, tựa hồ hoàn toàn không chú ý xem bên này xảy ra chuyện gì.
Cậu vốn cho rằng đối phương hoàn toàn không có cách rời khỏi xe lăn, nhưng chạng vạng hôm nay khi cậu tới thay Panda thì đối phương đã đứng lên đi được vài bước, chỉ là thân thể nhìn qua vẫn còn hơi yếu, đi bộ có chút lung lay.
Bị cậu đỡ một chút còn nói cảm ơn.
Cảm thấy Gojo-sensei nói không sai, Sasuke-kun hẳn là con người nhỉ, tuy rằng cảm giác thật sự không khác gì chú linh.
Chú ngôn sư nhìn như đang ngẩn người, thực ra trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ sự việc đã phát sinh qua một lần, phán đoán đối phương không có địch ý với mình, lúc này mới vươn một ngón tay thon dài ra từ cổ tay áo, kéo cổ áo ngăn trở miệng mũi xuống, lộ ra chú văn mắt rắn tại khoé miệng, bốc một trái cà chua bi bỏ vào miệng.
Ừm... ăn ngon.
Còn Uchiha Sasuke mà cậu cảm thấy không chú ý đến bên này xác thật đã đem phần lớn lực chú ý đặt trên điện thoại, cho nên lúc chuông điện thoại reo không có phóng loạn sát khí, chỉ là thiếu điều xem điện thoại như kunai* mà ném ra.
【Gojo Satoru】
Trên màn hình hiện ra một cái hình đại diện mặc định, phía dưới là tên của giáo viên tóc trắng nào đó, sau tên còn có một trái tim.
Cái này là ghi chú đáng sợ gì vậy.
Suy nghĩ bị đánh gãy.
Tất cả giáo viên tóc trắng có lẽ đều sinh ra để khắc y đi.
Uchiha Sasuke đè đè mi tâm, nhận cuộc gọi.
"Sasuke-kun~ Ngươi đoán xem hiện tại ta đang ở nơi nào đi~" Điện thoại truyền tới giọng nói có chút rè của Gojo Satoru có chút sai lệch thanh âm. Dù chiếc điện thoại này là mẫu mới nhất trên thị trường mới nhất kích cỡ, ngũ cảm nhạy bén của Sasuke cũng có thể bắt được tiếng điện rất nhỏ, còn có tiếng gió mơ hồ ở đầu bên kia.
"Có việc sao?" Sasuke-kun tỏ vẻ hiện tại mình chỉ muốn nhanh chóng cúp máy trở về tiếp tục xem những tư liệu kia.
Nhật Bản, Châu Á, thậm chí là toàn bộ thế giới. Lịch sử của sáu tỷ con người thế giới này phong phú hơn rất nhiều so với mọi hiểu biết của y, tư tưởng văn minh mang đến cũng vô cùng lộng lẫy. Y cảm thấy điều mình đã từng nghi hoặc có lẽ có thể sẽ đạt được giải đáp ở thế giới này.
"Không có việc gì thì không thể gọi điện cho ngươi sao? Bây giờ ta đang ở Fukuoka nha, Sasuke-kun hôm nay thế nào, không có ta bên cạnh có chán không, muốn quà lưu niệm không, học sinh của ta đáng yêu không, bây giờ là ai ở với ngươi thế?"
Gojo Satoru lải nhải ở bên kia điện thoại, giống như hỏi không ra đáp án từ Sasuke thì sẽ không ngừng.
"Không có chuyện thì ta cúp," Sasuke dựa người vào lưng ghế sô pha đơn to rộng, "Hiện tại là... Inumaki." Y nhìn thoáng qua chú ngôn sư ăn cà chua bi ăn đến vui vẻ vô cùng.
Động tác của đối phương lập tức cứng lại, sau đó chậm rì rì mà ngẩng đầu, làm như có tật giật mình mà liếc nhìn Sasuke một cái rồi kéo cổ áo.
"Inumaki rất đáng yêu nhỉ, em ấy là chú ngôn sư hiếm thấy đó nha." Giọng nói nhẹ nhàng của Gojo Satoru ngay sau đó liền hỏi tiếp, "Karukan ở đây ăn rất ngon đó, có muốn ta mang về một ít cho ngươi không?"
So với nói là đáng yêu thì không bằng nói là giống như cún con, tuy rằng có hàm răng sắc bén nhưng khi đối mặt con người vẫn sẽ dùng bộ lông ấm áp cọ cọ lòng bàn tay đối phương.
"Không cần, ta cúp máy đây."
"Ai đừng mà~ Lại trò chuyện với ta một lát đi. Chú thuật sư bên này nhàm chán quá, không có tiếng nói chung với ta gì hết~"
——
Ngày hôm sau khi Gojo Satoru đi công tác.
Tám giờ sáng.
"Buổi sáng tốt lành, Sasuke-kun." Fushiguro Megumi đúng giờ đi vào phòng khách.
Một con đà điểu quen mắt xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngồi trên bàn cơm, không ngừng ổn định mà phát ra chú lực.
Vì bảo đảm giấc ngủ của trẻ vị thành niên, những học sinh này chỉ cần duy trì kết giới bốn giờ mỗi người, thời gian còn lại đều do con chú hài đà điểu này lo.
Mỗi ngày chỉ cần Fushiguro Megumi mang đến chỗ hiệu trưởng Yaga "sạc pin một giờ" là có thể liên tục sử dụng suốt một đêm.
Thiếu niên tóc đen thẳng lưng ngồi quỳ bên bàn trà. Hôm nay y hình như đã mất đi hứng thú với điện thoại, trước mặt bày mấy cái quyển trục và một đống vũ khí hình thù kỳ quái.
Fushiguro Megumi nhận được một tiếng 'Ừm' ý vị không rõ làm câu trả lời.
Cậu khắc chế mà nhìn thoáng qua quyển trục, lễ phép đi tới bên bàn ăn, tiếp nhận việc duy trì kết giới từ chú hài đà điểu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Sasuke dứt khoát lưu loát cúp.
Mười giây sau, chuông lại vang lên.
Trên màn hình là cái tên quen thuộc. Dù sao trong danh bạ chiếc điện thoại này trừ Gojo Satoru ra sẽ không có ai chủ động liên hệ y.
"Có việc sao?"
"Câu trả lời vẫn là vậy nha, không có việc gì thì không thể gọi cho ngươi sao Sasuke-kun?"
Sasuke buông điện thoại, cảm thấy có thể là mình bị ảo giác đau do cánh tay ảnh hưởng đến bộ phận khác, bằng không vì sao mình sẽ cảm thấy đau đầu.
Y quay đầu nhìn thấy Fushiguro Megumi, trên mặt con nuôi của Gojo Satoru mang theo một loại biểu cảm đồng bệnh tương liên nhìn sang.
Gojo Satoru và con nuôi của hắn, thậm chí thêm cả tất cả những người thuộc giới chú thuật mà y thấy qua, tựa hồ đều có chút kỳ quái.
Sasuke lại mở ra một quyển trục, phất tay đem quyển trục hoàn toàn mở ra trên bàn trà.
Cũng không phải cái này...Chẳng lẽ là làm rơi lúc đánh nhau với Naruto sao?——
Mười giờ sáng.
Zen'in Maki thở hồng hộc mà đẩy cửa phòng khách ra, lại xoay người kéo mấy cái thùng giấy to vào phòng.
"Zen'in-senpai, sao chị lại ở đây?" Thiếu niên đầu nhím kinh ngạc đứng lên, một tay còn không quên duy trì thuật thức.
Zen'in Maki thở hổn hển trừng mắt nhìn người còn lại trong phòng khách, đứng ở tại chỗ thở hai hơi mới có sức trả lời câu hỏi của Fushiguro Megumi.
"Đừng có gọi họ chị. Với lại, chuyện này em nên hỏi y," Dù đã tới tháng Mười một, trên mặt cô vẫn có một tầng mồ hôi mỏng.
"Ijichi nói, vị Uchiha Sasuke-kun này, chỉ tên muốn chị, đưa mấy thứ này đến đây."
Cô gỡ mắt kính xuống lau mồ hôi trên mặt, sau đó đột nhiên ngây ngẩn cả người.
"Ngươi vậy mà thật sự là con người?"
Fushiguro Megumi che mặt. Hôm qua lúc cậu nói việc này cho Zen-in-senpai, đối phương còn từ chối tin tưởng, cho rằng Gojo Satoru liên hợp với Fushiguro Megumi lừa cô.
——Người nào sẽ có hơi thở giống chú linh như đúc a? Đến chị còn thấy chú lực tràn ra trên người y."Mắt của ngươi là để trang trí sao? Hay là cần ta dạy ngươi nên nói chuyện thế nào?" Sasuke đầu cũng không quay lại, rốt cuộc lấy một quyển trục ra đặt một bên, hiện tại đang một tay dọn dẹp những quyển trục khác.
Fushiguro Megumi khẩn trương mà nhìn Zen'in Maki, người sau hít sâu hai lần, mới rốt cuộc nhịn không xông lên động thủ.
"A chậc, ta sẽ không so đo với kẻ yếu đến tay cũng không mọc nổi," Zen'in Maki gằn từng chữ một mà nói, "Chờ sau khi ngươi được Gojo-sensei thả ra, cần phải dạy dỗ ta thật đàng hoàng a."
Cô ném xuống những lời này, thở phì phì mà xoay người rời đi.
Sasuke chú ý tới thông tin trong lời cô nói, quay đầu nhìn về phía Fushiguro Megumi bên bàn ăn, "Cánh tay còn có thể mọc ra được sao?"
——
Mười hai giờ trưa.
Chú hài cao lớn Panda mang theo cơm hộp thay thế Fushiguro Megumi.
"Maki vẫn còn rất thực tức giận." Panda thật cẩn thận mà nói chuyện với Sasuke, "Tuy rằng miệng cậu ấy rất độc, nhưng người vẫn rất tốt."
Sasuke lấy mấy quyển sách từ trong rương đặt trên bàn trà.
Panda liếc xem một cái.
《Luận về tư bản》《Lý tưởng quốc gia》《Lịch sử thế giới》
Không dám nói lời nào.
"Bởi vì thể thuật của mình mạnh nhất cho nên mới không cố kỵ chút nào sao?" Sasuke vịn bàn, có hơi cố sức đứng lên, ngồi trên sô pha lật sách ra.
"Tuy nói thể thuật của Maki cơ hồ là mạnh nhất trong học sinh cả trường, nhưng tính cách cậu ấy vốn là vậy."
Vậy trình độ đại khái của học sinh trường này y cũng đã cơ bản nắm được.
Quả nhiên, lúc trước không có đồng ý đề nghị của Gojo Satoru làm học sinh nhập học là chính xác.
——
Bốn giờ chiều.
Chú ngôn sư kiệm lời ôm chú hài đà điểu hơi hơi cúi người với Sasuke.
Quyển trục bày trên bàn trà buổi sáng đều dọn xong, quần áo cũng lại lần nữa thu vào trong túi giấy — dù sao bộ y phục ninja phong cách wafuku kia đã sớm rách bươm, đồ vật bí mật mang theo bên trong cũng đã lấy hết ra.
Sasuke ý bảo cậu tuỳ ý, tự mình di chuyển xe lăn vào phòng ngủ.
Từ sau khi y thành lập 'ràng buộc', tốc độ khôi phục vết thương rõ ràng nhanh lên, chakra phong độn đã hoàn toàn tiêu tán vào ngày y đến Cao chuyên Chú thuật. Cho nên tuy mấy ngày nay Ieiri Shoko không có thời gian qua đây, vết thương nhỏ trên người Sasuke đã hoàn toàn biến mất.
Chakra lúc trước vì đối kháng chú lực mà tiêu hao một chút, sau khi y tỉnh lại cũng đã hoàn toàn khôi phục.
Y ngậm một chiếc kunai, nhét mũi nhọn vào khe hở giữa băng vải quấn trên cánh tay, nhẹ nhàng lia một cái cắt đứt băng vải, lộ ra cánh tay.
Miệng vết thương trên đó đã kết vảy, đã không cần quấn băng.
Chỉ là Gojo Satoru có vẻ sinh ra hứng thú rất lớn với việc 'quấn băng' này, hai ngày nay đổi bịt mắt thành băng vải không nói, trước khi rời đi còn cố ý giúp y bôi thuốc một lần, tỉ mỉ đem mỗi một vết thương đều giấu dưới băng vải —— bao gồm cả chỗ trầy da nho nhỏ dưới đầu gối y.
Cặp mắt tím nhạt của thiếu niên tóc nhẹ màu quét đến lúc Sasuke đẩy xe lăn vào phòng khách, rất nhanh đã nhận ra băng vải vẫn luôn quấn quanh cổ tay phải đã không còn, để lộ một phần của vết thương chưa hoàn toàn khép lại.
Cậu cúi đầu ấn mấy cái trên điện thoại, sau đó quay màn hình cho Sasuke xem.
"Mù tạt?"
【Cần giúp không?】
Chữ được tri kỷ mà chỉnh lớn hơn rất nhiều, đủ để người cách cậu hai ba mét cũng thấy được bên trên viết gì.
"Không sao." Sasuke lắc lắc đầu, tiếp tục cầm lấy sách đã xem một nửa.
——
Bảy giờ tối.
Chuông điện thoại đúng giờ vang lên.
"Nè, Sasuke-kun, bây giờ ta đang trên đường về khách sạn, ngày mai sẽ trở về rồi, mang về đồ ăn và trái cây siêu~ ngon cho ngươi!"
Gojo Satoru rõ ràng không có việc gì, lại bắt buộc phải mỗi ngày cách mấy tiếng là gọi điện cho y rồi không bờ không bến mà nói một loạt, từ bối cảnh chú linh đến trưa nay ăn gì, cái gì cũng có thể khiến hắn nói nở hoa.
"Không có ai nói chuyện phiếm với ngươi hả?" Sasuke mở loa ngoài, đặt điện thoại trên đầu gối, một tay khác còn đang lật sách.
"Nhưng mà ta vừa rời trường đã bắt đầu nhớ ngươi rồi, giọng ngươi sau rầu rĩ vậy, sinh bệnh à?"
Bên kia điện thoại truyền đến lời nói thẳng thắn của người nào đó.
Gojo Satoru người này, dù chỉ là lần đầu gặp mặt, lời ngon tiếng ngọt cũng làm như không cần tiền mà vứt ra ngoài, làm cho ai cũng nhìn không ra phía sau lưng mặt ngoài ngọt ngào kia thực ra là ngạo mạn và bình tĩnh mà thực lực mang lại, tựa như cặp mắt kia của hắn, nhìn như liếc mắt đưa tình, kỳ thật có ít người có thể được thu vào.
"Không có." Sasuke rút điện thoại từ dưới sách ra đặt sang một bên, lại rũ mắt lật qua một trang.
"Ta nghe được tiếng ngươi lật sách! Ngươi có phải đang không chuyên tâm nói chuyện với ta không!"
"Đúng vậy."
Inumaki Toge đứng ngồi không yên bên bàn ăn. Cậu chỉ hận mình không biết dùng chú lực phong bế lỗ tai của mình, nếu không đã không cần ngồi đây nghe Gojo-sensei nói những lời kỳ kỳ quái quái.
Hơn nữa, tuy rằng Uchiha-kun vẫn luôn không có phản ứng đặc biệt gì, nhưng từ hôm qua đến nay đều kiên nhẫn không cúp máy, tính tình thật là tốt a.
__________________________
*Kunai là cái này