Chương 3

Nhà trúc trên núi được một đám người dựng hình, ép khung, nhìn qua có vẻ đơn sơ nhưng lại khiến nó càng trở nên hài hòa một mảnh với khu núi rừng này hơn. Thấy bọn họ làm được kha khá rồi, Giang Thu mới quay bước đi dọc theo đường núi nhỏ mới tạo ra không lâu, một mình tiếp tục thú vui săn bắn không hề tốn sức này.

Đám người dừng nhà cũng khá tò mò với cách săn thú của Giang Thu, bọn họ cũng sợ một mình y đi vào núi lại nguy hiểm, muốn đi cùng vào nhưng lại ngại việc dựng nhà bỏ dở, bọn họ đã nhận việc lại còn nhận heo rồi, làm càng nhanh càng tốt, cũng đỡ lo mất mặt mũi nên đành từ bỏ đi theo. Dù sao thì bí quyết săn thú gia truyền nhà nguời ta, không phải thứ mà ai muốn xem cũng được a.

Giang Thu đi một hồi liền xuất hiện tại một vách núi hiểm trở, ánh mắt đen nháy đầy thủy linh của y nhìn bao quát một mảnh rừng rậm bên dưới, mục tiêu cuối cùng dừng lại trên người mấy con heo rừng lớn nhỏ cùng một cặp nai rừng còn chưa trưởng thành. Heo dùng để ăn, cũng có thể bán chút lấy tiền, heo con thì nuôi bên cạnh nhà trúc. Cặp nai kia chờ chúng lớn một chút thì làm thú cưỡi, trông vừa đẹp lại vừa khí chất tiên nhân. Gật gù mấy cái y liền vung tay, chớp mắt liền có một hàng heo lớn bị trói bằng dây leo xuất hiện bên cạnh y, lại cùng đoàn heo con còn đang ụt ụt kêu sợ hãi, cặp nai thì ung dung hơn nhiều, chúng nó mặc dù nhát gan, nhưng chỉ cần không có địch ý thì chúng nó cũng không lo lắng lắm.

Một đoàn này từ trong rừng đi ra, khiến cho thôn dân phải lóa mắt mà nhìn, bọn họ đúng là thật chứng kiến gần như là kỳ tích a, từ bao giờ thú hoang để yên cho người mặc định số phận chúng nó mà không phản kháng a, tin hay không tin, các ngươi cứ nhìn vào trận đội kia liền biết a.

Túc tiểu nhãi con đang bận nhìn chằm chằm vào con heo lớn được giao phó trông nom thì nghe được tiếng xôn xao từ xa truyền lại, nó chạy ra vài bước nhìn nhìn, liền tròn mắt nhìn cái đội hình khó tin kia. Nó thấy vị Giang ca ca, không, là quý nhân của nó đang cầm dây leo dắt theo một đoàn thú hoang, nhìn con nào con nấy cũng tắp tự đi thành hàng ngoan ngoãn, nó cảm thấy quý nhân của mình không hổ là quý nhân, đến heo lớn hung dữ như vậy mà y có thể khiến chúng nó đầu hàng nghe lời như thế.

Thôn dân một đường tụ tập tò mò cùng nhau vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ đi theo Giang Thu, lại có người lớn gan liền mở miệng hỏi :"Giang tiểu huynh đệ, này là do ngươi bắt được sao? Là một mình ngươi bắt?"

"Đúng vậy, bí quyết nhà ta, không truyền ra ngoài." Một câu cắt đứt bao suy nghĩ của đám người, bọn họ thật cũng muốn biết cái bí quyết này, có nó, còn không phải thú hoang trong núi cũng dễ dàng bị bọn họ bắt sao? Một con heo rừng lớn này, xem a, bán cả cũng phải chục lượng a.

"Này, này tiểu huynh đệ, ngươi có bán hay không nha?"

"Bán chứ, ta tính lên trấn bán cho tửu lâu, kiếm chút bạc sinh nhai a, còn phải nuôi thêm đứa nhỏ, không có tiền không thể sống đâu."

Hâm mộ hâm mộ a! Đám này phải kiếm bao nhiêu bạc cơ chứ?. Ai nói y một thân một mình không có tiền, người ta là có tay nghề kia, kiếm tiền còn không phải như đi chơi hay sao? Nghĩ nghĩ lại một đám người bắt đầu suy tính, nhà ai có nữ nhi tới tuổi gả chồng đều phân vân chuyện có nên hay không hỏi cưới a, dù gì đi nữa Giang Thu y không cha không mẹ, lại càng không có huynh muội này nọ, tiền kiếm được sau này còn không phải do con gái mình chủ quản hay sao? Còn có, đứa bé mà y nuôi, a? Từ khi nào y có đứa nhỏ cần nuôi nha?

Đến càng gần nhà tranh nỏ cũ nát, bọn họ đều thấy một đứa bé gầy còm đang ngây ngốc nhìn lại đây, trông quần áo nó bẩn thỉu lại rách nát, nếu không sai, bọn họ dám khẳng định đây là một đứa bé ăn mày a. Giang Thu vậy mà nhận nuôi một đứa nhỏ ăn mày này?

"Đứa bé kia có duyên với ta, ta nuôi nó cũng là có thêm người bầu bạn, còn mong sau này mọi người chiếu cố chúng ta a."

Tập thể thực sự rất muốn câm nín, nhưng cũng không thể rách mặt mà vội vàng nói cần làm nên làm a dua.

"Ngây ngốc làm gì, Túc Túc ở nhà trông đồ cho ca, ta đem mấy con heo đi bán lấy tiền mua quần áo đồ ăn cho ngươi a."

Túc nhãi con lúc này mới tỉnh hồn lại, nó theo bản năng gật mạnh cái đầu nhỏ, sau đó trơ mắt nhìn quý nhân cột đám heo con cùng cặp nai vào một chỗ cạnh con heo lớn đang nằm kia, rồi mới phân phó nó trông cho kĩ. Nhìn bóng dáng quý nhân cùng đoàn thú hoang dần dần đi xa, Túc nhãi con thầm vui vẻ, khóe miệng nhỏ nhếch nhếch nhưng đôi mắt tròn xoe thì đầy ý lạnh lướt qua mấy ánh mắt tham lam của một vài người lẫn trong đám thôn dân.

......................

Giang Thu một mình dắt theo "hàng hóa" một đường thẳng lên trấn trên, một đường này đi khiến không ít người tò mò lại lạ mắt, dân chúng trấn trên càng là hâm mộ cùng tấm tắc, nhìn hàng này thật đúng là khiến người đỏ mắt ghen tỵ đâu. Dừng chân trước một tửu lâu lớn nổi tiếng trong trấn Hương Đàm tửu lâu, Giang Thu liền thấy một tiểu nhị cũng đang hóng hớt nhìn nhìn, lại thấy tâm điểm dừng trước tửu lâu mình, liền biết có sinh ý tới rồi, vội vàng chạy vào trong gọi chưởng quầy ra.

Tốt, thật có ánh mắt. Người đi ra là một đại thúc hơi mập mạp, thấy Giang Thu cùng hàng hóa phía sau liền không khép được ý cười khóe mắt.

"Vị công tử này, đây là muốn bán thịt rừng đi?"

"Đỗ chưởng quầy thật đúng là tính ý, ta là muốn hỏi tửu lâu có hay không mua điểm mới mẻ này?"

"Mua, mua chứ, mời công tử theo ta tới hậu viện đi, chúng ta lại bàn giá tốt, mời."

Bọn họ tính cả tiểu nhị liền cùng nhau đi tới một sân nhỏ phía sau tửu lâu, lại được tiếp đón trà nước điểm tâm ngọt một trận, Đỗ chưởng quầy mới bắt đầu cùng Giang Thu bàn giá tiền. Một đám heo rừng chất lượng tốt như vậy, cái giá mà Đỗ chưởng quầy đưa ra liền không tồi. Tám con heo rừng lớn, một con khoảng hơn hai trăm cân liền tính mười một lượng, tám con liền tám mươi tám lượng, ưu đãi thêm hai lượng phí ưu tiên lần sau, tổng cộng tròn chín mươi lượng bạc, Giang Thu cũng khá hài lòng về số tiền này, một hơi gần trăm lượng cũng không tồi đâu a, y tính tính một chút liền đủ một hộ nhân gia sống vài năm ấy chứ.

Được Đỗ chưởng quầy đưa ra tận nơi, Giang Thu cũng không để ý ánh nhìn vài người, một đường đi dạo trên đường xem thứ gì cần mua nên mua. Y sống một mình liền cũng không cần để ý nhiều lắm, nhưng nhà có thêm một đứa nhỏ liền khác, ít ra cũng phải cho hắn một cái nhà đầy đủ vật chất để bù đắp về mặt tinh thần đi? Vì vậy một buổi sáng này, Giang thần liền đi khắp đường ngang ngõ dọc cái gì tiểu hài tử thích liền mua hết một loạt, còn thuê thêm một chiếc xe trâu để chở đồ, lại chọn thêm một vài thứ cần thiết cho sinh hoạt rồi mới khởi hành về thôn.

Lúc về thôn, không khỏi lại một lần rơi vào tầm mắt thôn dân, y có thể nghe không ít lời bàn tán, thích thú, ghen tỵ hận, ngưỡng mộ trào phúng từng đợt bày ra, con người có miệng liền không thể ngăn cản quyền được nói a.

Nhìn tiểu hài tử ngồi thành một cục nhỏ trước cửa nhìn nhìn heo, Giang Thu có chút không khỏi buồn cười, tròn tròn một cục như vậy thật khiến tâm tình hứng khởi mà.

Túc nhãi con nhìn quý nhân của nó trở về với một xe đồ vật, ánh mắt nó không khỏi sáng lên vui sướиɠ, lại nghĩ nghĩ nên thu liễm lại một chút, không thể tỏ ra quá vui sướиɠ, nếu không dễ bị chán ghét đâu, nó không muốn quý nhân chán ghét mình.

"Nhóc con thật nghe lời, hôm nay liền có đồ ngon cho nhóc ăn, vào nhà rót cho lái xe đại thúc bát nước."

Nhóc con chính là nghe lời, vài bước liền đi vào lại đi ra với bát nước hướng đại thúc xe trâu, nhận được lời khen còn tỏ vẻ bẽn lẽn thẹn thùng đâu.

Dọn xong một hồi đồ vật vào nhà, tiễn đi đại thúc xe trâu, Giang Thu liền vào bếp làm bữa trưa, Túc nhãi con muốn vào nhóm lửa đẩy củi, liền bị túm ra cửa trông chừng mấy con vật, thi thoảng lại vặt chút rau cỏ dại cho mấy con thú ăn, nhìn hai con nai nhai nhai cỏ, lại một đám lợn con ủi ủi đám đất, tâm trạng tiểu hài tử liền cao hứng hỏng rồi. Bọn họ có đám động vật này để nuoi dưỡng liền không lo không có thịt ăn a, còn có thể nuôi lớn rồi đem bán lấy bạc, quý nhân của hắn thật sự rất rất rất cao nhân!!!

Ngồi không bao lâu, đám người thôn trưởng liền từ trên núi quay trở lại, mỗi người tuy ra chút mồ hôi nhưng tâm tình lại cực kỳ vui vẻ, chuyến làm việc này không những không nặng nhọc lại còn có tiền công là thịt rừng tươi mới, cả đám vài bước liền đi vào gần nhà tranh nhỏ.

"Giang tiểu tử đang nấu cơm đâu? Thật là tra tấn mọi người dạ dày đâu, thật thơm a."

"Thôn trưởng, đã trở lại?"

"Đúng vậy, mọi việc hẳn là xong rồi, ngươi đi đi xem một chút có yêu cầu gì cần chỉnh sửa lại hay không, nhìn đám heo con này đi, là muốn dưỡng dưỡng phải không? Lát nữa lại rào cho ngươi một khoanh đất nhốt lại."

Giang Thu từ trong bếp đi ra, trên tay bưng ra một cái l*иg lớn còn hôi hổi nóng, bên trong là một xấp bánh bao trắng trắng mập mạp, ít nhất cũng lớn bằng bàn tay nam nhân, khiến đám người thôn trưởng không khỏi kinh tâm.

"Các vị, liền rửa tay ăn chút bánh bao lót bụng đi? Hôm nay liền phải phiền mọi người thêm một chút, hoàn tất đâu đó xong ta liền có thể dọn vào nhà trúc ở đi?"

"Ha ha, không phiền không phiền."

"Giang tiểu đệ thật sự làm người hào phóng.".....................

Đám người ha ha nói lời đẹp, một đám liền đi rửa sạch tay, lại bắt đầu lấy bánh bao trực tiếp ngồi bệt mà ăn, đến cả Túc nhãi con cũng hai tay cầm bánh bao từng ngụm từng ngụm mà nhai nuốt cũng thêm vui vẻ, kinh hỉ hơn nữa là nhân bánh liền có đầy ắp thịt heo đâu, thịt cùng rau băm được ướp tẩm gia vị thơm ngát không thôi. Cả đám người ăn mà không khỏi tấm tắc Giang Thu có tay nghề tốt, còn vượt qua cả đầu bếp trên trấn đâu.

Bữa trưa chỉ giải quyết tạm như vậy, bọn họ lại theo ý Giang Thu dọn một đám đồ vật đi lên hướng nhà trúc nhỏ, ngay cả đám heo cùng nai cũng bị buộc lại được Túc nhãi con dắt theo phía sau, thật khiến đám đại nhân hô hô cười to. Nhà trúc không sai biệt lắm xong đâu đó hết rồi, chỉ cần đóng thêm chút hàng rào nhốt heo, nhốt nai cùng sắp xếp lại đồ vật nữa là xong. Bởi vì không gian hạn chế, cả căn nhà trúc liền không chia phòng ngủ, dù sao hai người bọn họ một lớn một nhỏ cùng nhau quá đến cũng không tồi là được.

Cuối cùng tiễn đi đám người thôn trưởng cùng thù lao là con heo rừng lớn kia, Túc nhãi con nhìn chằm chằm đám heo nhỏ, có chút thất thất vọng, mất đi heo lớn đúng là đáng tiếc, nhưng nó hiểu đó là tiền công thuê đám người dựng nhà, có mua có bán, đây mới là đạo lý sống còn, không ai cho không ai cái gì. Còn đang luyến tiếc heo lớn, một bàn tay liền chụp lên đầu nhỏ Túc nhãi con, khiến nó giật mình cứng người.

"Buồn phiền cái gì đâu, cũ không đi thì mới không tới, còn nhiều đâu, ngươi nếu thích ta liền đi bắt một đám cho ngươi chăm sóc."

Nó lắc lắc đầu nhỏ, mặt mũi đầy nghiêm túc nói :"Ca ca không cần đâu, Túc Túc hiểu mà, đám heo con này ta sẽ chăm chúng thật tốt, rồi để ca ca đem đi bán lấy tiền, chúng ta sẽ không lo bị đói."

"Hắc hắc, tiểu nhãi con thật hiểu chuyện, tốt lắm, đám heo này ngươi dưỡng, còn cả hai con nai kia nữa, để chúng lớn một chút liền cho ngươi chở đồ, còn có thể cưỡi nai đâu."

"Thật, thật sao? Túc Túc có thể cưỡi nai? Nhưng không phải chỉ có thần tiên mới có thể cưỡi nai hay sao?"

Hở? Cái gì mà thần tiên mới cưỡi nãi?

"Ai nói nai chỉ có thần tiên mới có thể cưỡi, chúng ta dưỡng tốt liền cũng có thể cưỡi đâu, ngươi không biết đi, thần tiên còn có người cưỡi trâu đâu ha ha."

"0O0"????

Nhìn kiểu này là biết tên nhóc này không tin a? Giang Thu lắc đầu nhẹ cười, y xoa xoa đầu nhóc con nghiền ngẫm :"Dưỡng chúng thật tốt, sau này biết đâu ngươi có thể thấy tiên nhân cưỡi trâu đâu. Đi, theo ta học gieo rau cắt cỏ, sau này ngươi còn phải cắt cỏ rau dại nuôi heo đâu." Giang Thu tử trên gác trúc nhỏ lấy ra hai cái cuốc một lớn một nhỏ, đưa cái nhỏ cho Túc nhãi con, dắt tay tiểu hài tử ra cái chỗ đất trống cạnh nhà trúc. Tuy rằng trên núi không nhiều cỏ dại như dưới chân núi, nhưng những cây cỏ ở đây lại dặc thù một chút, chúng ăn sâu bén rễ vào đất, nếu không dọn đi thì không thể gieo trồng cái gì.