Đêm Bắc Tinh: Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy con lợn rừng đó hơi đáng thương.
Cô Cô: Tôi cũng vậy…
Tôi là một anh chàng đẹp trai: Vừa rồi bé Thư làm như thế nào vậy? Cô có thể nói cho chúng tôi biết được không?
Kiều Diễm: Mặc dù anh là ông lớn tặng phi thuyền vũ trụ, nhưng khi anh hỏi câu này, anh thật sự giống với người được các chủ phòng khác phái đến đây để tìm hiểu tin tức.
Người Lạ: Những cái gì liên quan đến bí mật thì chúng ta đừng nói đến, đúng không? Rốt cuộc đây đang là một cuộc thi đấu.
Tuy rằng trong phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều người nhìn thấy Lăng Tô làm như thế nào, nhưng có rất nhiều công đoạn bọn họ không hiểu được, càng không biết tại sao lợn rừng lại ngã xuống như vậy.
Không phải bọn họ không tò mò, thật ra bọn họ rất tò mò, nhưng dù sao cũng là đang ở trong một cuộc thi, hơn nữa đây là phương pháp của người chơi tự nghĩ ra, nếu nói ra hết thì không tốt lắm.
"Mọi người không thấy loại thuốc tôi bôi khi làm bẫy à? Thật ra nó là một loại thảo dược có thể gây tê tạm thời, nhưng tôi không biết lên dùng bao nhiêu thuốc để khiến con lợn rừng mất khả năng di chuyển, cho nên tôi mới dùng bẫy rập để vây nó lại, đồng thời cũng bôi loại thảo dược này ở trên bẫy rập, tương đương với việc tăng thêm một phần bảo hiểm.” Lăng Tô vẫn giải thích cho bình luận vừa nãy.
Bản thân Lăng Tô cũng không cảm thấy đây là bí mật riêng, chủ yếu là, đây là hiếm lâm mới có một con lợn rừng đi một mình bên ngoài, chưa kể mỗi bước bắt lợn rừng của cô đều được tính toán rất chính xác, những người khác biết được phương pháp này, thì họ cũng không thể làm giống y hệt cô được.
Ví dụ như tài năng bắn cung của cô, không phải ai cũng có thể bắn chúng lợn rừng, mặc dù trên bẫy rập ở mặt đất có chứa thảo dược, nhưng hầu hết thuốc ngấm vào điều do các mũi tên, bẫy rập trên mặt đất càng có công dụng để quấy rối lợn rừng.
Ngoài ra, việc đặt bẫy rập như nào cũng rất quan trọng, cô phải dự đoán chuyển động của lợn rừng dựa trên địa hình, sau đó phối hợp với bắn tên để lợn rừng giẫm vào bẫy, mỗi lần cô bắn tên nhìn thì rất bình thường nhưng thật ra nó có ý nghĩa hết.
Tất cả những điều trên yêu cầu bản thân phải tự suy nghĩ, nếu không khi sao chép hoàn toàn phương pháp của cô, thì về cơ bản là người chơi đó đang đi tìm chết, nếu người chơi có thể thiết kế vị trí và địa hình một cách hoàn hảo, thì kể cả khi người chơi không cần phương pháp của Lăng Tô, thì người chơi vẫn có thể nghĩ ra phương pháp riêng từ bộ não của mình.
Ý chung là người bình thường không sử dụng được phương pháp này, bọn họ phải tự nghĩ ra phương pháp riêng của mình.
Lăng Tô có thể làm được như vậy, là vì cô có thể sắp xếp các tình huống xảy ra trong các game khác.
Đúng như cô đoán, mọi người lần lượt bình luận: Não tôi nói hiểu, tay tôi nói nó không biết.
Thành Tâm Thành Ý: Vừa nãy cô không sợ bản thân mình tính toán sai à? Suýt nữa dọa tôi mất.
Ốc Biển: Đúng vậy, tôi sợ đến mức không dám xem QAQ.
Xuyến Xuyến: Thật xin lỗi, tôi đã đánh giá sai thực lực của chủ phòng.
"Nếu đã tính toán kỹ càng, thì không phải sợ gì cả.” Lăng Tô xua tay.
Con lợn rừng vừa nãy xông về phía này rất hung hãn, đáng tiếc Lăng Tô đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, bẫy rập sẽ cản trở chuyển động của con lợn rừng, nhưng tác dụng lớn nhất vẫn là thảo dược, cô luôn ở trong tình trạng cảnh giác, sau khi nhìn thấy chuyển động của con lợn rừng đã chậm lại, thì cô biết thảo dược đã phát huy tác dụng.
Cho dù lợn rừng không bị giữ lại ở đó, thì với tốc độ này của nó cũng khó để đuổi kịp Lăng Tô.
Những điểm này chỉ cần bình tĩnh cẩn thận quan sát là có thể phát hiện ra, chỉ có điều mọi người trong phòng đều sợ hãi trước sự hung hãn của con lợn rừng, nên không có ai chú ý đến chi tiết này.
Tóm lại, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, nên không có vấn đề là cô có sợ hay không.
"Được rồi, máu của nó gần như không còn nữa, không biết có những vật phẩm gì sẽ rơi ra từ con lợn rừng này.” Lăng Tô cười híp mắt nói, cô phát hiện ra đúng là mình đã tiến bộ, cô đã học được cách tương tác và nói chuyện với người xem qua phần bình luận.
Thành Tâm Thành Ý: Thịt lợn rừng này, còn ra vật phẩm nào nữa, thì tôi không đoán được.
Xuyến Xuyến: Cho đến bây giờ, vẫn chưa có chủ phòng nào gϊếŧ chết được con lợn rừng, nên không biết sẽ có những vật phẩm gì rơi xuống từ con lợn rừng.
Phú Quý Nhi: Dù ra vật phẩm gì đi nữa, tôi chắc chắn nó sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
“Tôi mất nhiều công sức như vậy mà vật phẩm rơi ra chỉ có giá trị bình thường, thì tôi sẽ tức giận chết mất.” Lăng Tô nói xong câu này, cô cầm cây thương rồi ra đòn cuối cùng, kết thúc mười phút tra tấn của con lợn rừng này.
Người Lạ: Người khác còn có khả năng nhận vật phẩm bình thường, nhưng với cô thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó.
Cá voi hướng biển: Đúng vậy.
Giấc mộng Nam Kha: Hãy để tôi giải thích cho những người mới vào phòng xem, chủ phòng chính là một người may mắn ác độc, là một cô gái đáng sợ khi gặp phải hai con hươu liên tiếp trong vòng một tiếng vào sáng nay.