Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thực Tế Ảo: Toàn Thân Tôi Đều Là Gan

Chương 17: Lợn rừng ngã xuống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Trình Chanh trả lời như vậy, nhưng thật ra trong lòng cô ấy rất lo lắng, cô ấy vừa lo lắng vừa cảm thấy hối hận, sớm biết nhue này cô ấy đã không để bé Thư đi mạo hiểm, những vết thương này thật sự không có tác dụng gì, cô ấy đã đánh giá thấp sức mạnh của con lợn rừng.

"Ài.” Trình Chanh thở dài, cô ấy tiếp tục tập trung vào nội dung phát sóng trực tiếp.

Khi con lợn rừng chạy đến gần, cuối cùng nó cũng dẫm phải cái bẫy mà Lăng Tô bố trí từ trước, chỗ nó dẫm vào, trong nháy mắt có những cành cây mang gai nhọn bắn lên về hướng nó.

Cảnh tượng này hơi chấn động.

Nhưng có vẻ như, những thứ này không làm chỗ con lợn rừng bị thương nặng thêm.

Kiều Diễm: Bẫy rập cũng không có tác dụng à?

Phú Quý Nhi: Nếu không bé Thư chạy nhanh đi!

Người Lạ: Con lợn rừng này quá mạnh, ngay từ đầu tôi đã biết nó rất mạnh, nhưng tôi không ngờ nó mạnh đến mức này.

Xuyến Xuyến: Nhìn đi, vừa nãy tôi đã nói rồi.

Bốn Mùa: Bây giờ chủ phòng muốn chạy đi cũng không kịp nữa rồi, khoảng cách giữa hai bên chỉ có mười mét, quá gần, mà tốc độ của lợn rừng quá nhanh, tôi đã nhìn thấy Hoa Càn thoát khỏi sự truy đuổi của lớn rừng trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy, mỗi lần cách nó hai mươi mét thì cậu ấy đã bắt đầu chạy rồi.

Đêm Bắc Tinh: Không, lợn rừng đã bị mắc bẫy, tốc độ của nó đã chậm hơn một chút, nếu bây giờ chủ phòng bỏ chạy thì vẫn kịp.

Trình Chanh thấy thế, nhịn không được hỏi: "Thật sự không thể gϊếŧ chết con lợn rừng này à?”

“Điều này vẫn chưa chắn.” Hai mắt Đỗ Độ ngồi bên cạnh cô ấy sáng lên nhìn chằm chằm chằm vào phần bình luận, ngoài miệng thì vẫn trả lời câu hỏi của cô ấy, “Em không phát hiện ra, cô ấy rất bình tĩnh à?”

Trình Chanh quay đầu tiếp tục nhìn màn hình, bây giờ cô ấy mới phát hiện ra, người bên trong màn hình vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút lo lắng nào cả.

Lăng Tô thật sự rất bình tĩnh, cho dù con lợn rừng giận dữ chạy về phía cô, kể cả sau khi con lợn rừng dẫm vào bẫy rập, khi chiếc bẫy này không có tác dụng gì lớn với con lợn rừng này, thì cô vẫn bình tĩnh lấy mũi tên từ túi đựng ở bên hông ra, dùng từng mũi tên bắn về phía con lợn rừng.

Đúng là tốc độ đang chạy của con lợn rừng dần chậm lại, trong lòng cô đã nắm chắc hơn chín mươi phần trăm.

Còn lợn rừng lao thẳng tới, cảnh tượng hung hãn đó làm người xem trước màn hình sợ hãi đến mức không dám xem tiếp nữa.

5 mét, 4 mét, 3 mét…Con lợn rừng càng ngày càng gần.

1 mét…

Con lợn rừng ngã "Rầm” xuống đất!

Phần bình luận yêu lặng trong một lúc, rồi đột nhiên đồng loạt xuất hiện—

Chị Thư đỉnh thật sự!

“Hù~” Lăng Tô nhìn con lợn rừng nằm trên mặt đất, cô thở ra một hơi dài, sau đó cô cất cung tên đi, lấy cây thương ra ngoài, cô tấn công liên tục vào con lợn rừng đang nằm yên trên mặt đất.

Đồng thời cô mở phần bình luận ra, lúc này mọi người còn đang điên cuồng bình luận, “Chị Thư đỉnh thật sự”.

Thành Tâm Thành Ý: Tặng phi thuyền vũ trụ*10

Tang Lạc: Tặng pháo hoa*5

Ngoài ra còn có nhiều món quà khác nhau trận ngập trên màn hình, đây là một sự kiện hoành tráng hiếm khi có ở trong phòng phát sóng trực tiếp của cô.

Mức độ phổ biến đã tăng lên đến gần mười nghìn người, mặc dù nó không so sánh được với các chủ phòng lớn có hàng triệu người xem, nhưng đối với Lăng Tô khi bình thường phát sóng trực tiếp chỉ có mấy nghìn người xem, thì lúc này cô đã tăng thêm rất nhiều người xem chỉ trong một ngày, đây là một tình huống tốt.

"Mọi người bình tĩnh thôi, bình tĩnh thôi.” Động tác tay của Lăng Tô chưa dừng, trái lại vẻ mặt của cô vẫn đang mỉm cười, chủ yếu là cô cảm thấy thỏa mãn khi đã đánh bại một kẻ thù mạnh mẽ như này, nó thực sự làm cho cô hưng phấn, “Cảm ơn các sếp đã tặng quà cho tôi, mọi người tặng quà tùy theo khả năng của mình thôi nha.”

Tôi là một anh chàng đẹp trai: Tặng phi thuyền vũ trụ*10

Trước đó Lăng Tô chưa nhìn thấy cái tên này ở trong phòng, nhưng cô vẫn cảm ơn người xem.

Trình Chanh liếc mắt nhìn Đỗ Độ ở bên cạnh: “Anh đang làm gì vậy?”

"Anh không được tặng quà à?” Đỗ Độ chọn mấy cái ở trên quang não của mình, anh ấy tiếp tục nói: “Hơn nữa anh dùng tài khoản và tiền của bản thân, nhưng hình như em dùng tài khoản của anh trai em để tặng rất nhiều quà đúng không? Đến tận hai trăm nghìn đồng tinh tế thì phải?”

"Hừ! Ai cần anh lo!” Trình Chanh không để ý tới anh ấy, tiếp tục xem phát sóng trực tiếp.

Lúc này Lăng Tô di chuyển tầm mắt vào con lợn rừng đang nằm trên mặt đất, vì để cho người xem nhìn rõ, cô còn đi xung quanh con lợn rừng một vòng: “Bây giờ nó chưa chết đâu, nó chỉ mất khả năng hoạt động mà thôi.”

Vừa nói cô vừa dùng cây thương tấn công con lợn rừng, thương là vũ khí cơ bản, sức tấn công của nó rất thấp, còn con lợn rừng thì da dày hơn, giá trị sinh mệnh của nó cũng cao, nên cô chỉ có thể tấn công để nó chết dần.

"Tôi cũng không muốn vậy.” Lăng Tô bất đắc dĩ nói, "Bây giờ thời gian đã muộn rồi.”

Đã gần mười tiếng trôi qua kể từ khi cô vào trong game, bắt đầu tính từ tám giờ sáng nay, thì bây giờ đã sắp sáu giờ tối, bầu trời bên trong game đang dần chuyển sang màu đen, nếu tiếp tục ở trong rừng rậm thì có chút nguy hiểm.
« Chương TrướcChương Tiếp »