Nhưng nếu bảo Lăng Tô từ bỏ việc này, trong lòng cô sẽ cảm thấy khó chịu, hiếm khi gặp được một con lợn rừng hoạt động một mình, cô có thể nghĩ đến sau khi gϊếŧ con lợn rừng này, mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, loài động vật này từ trước đến giờ đều xuất hiện theo nhóm, lần sau khi gặp nó cô sẽ không có cơ hội tốt như bây giờ.
Lăng Tô đứng đó suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên cô có một ý tưởng, nếu phải tìm ra một khuyết điểm nào đó, ở phương diện trí tuệ, thì lợn rừng chắc chắn không cao bằng người chơi.
Sau đó người xem trong phòng nhìn thấy Lăng Tô xoay người rời đi.
Lăng Tô: Cô từ bỏ rồi đúng không?
Nước Chanh Nhi: Kỳ thật bỏ cuộc là sự lựa chọn tốt nhất, hôm nay mới là ngày đầu tiên, cô không cần phải cố gắng liều mạng như vậy, nếu mất tư cách thi đấu, cô sẽ mất nhiều thứ hơn bây giờ.
Kiều Diễm: Đó là bạn mới vào phòng phát sóng trực tiếp này xem, tôi không nghĩ bé Thư là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Thành Tâm Thành Ý: Lặng yên xem cô ấy làm gì đi.
Trước màn hình, Trình Chanh nghiêm túc nhìn vẻ mặt của cô gái đang đi trong rừng, đối phương đang đeo một ba lô trên lưng, bên hông thì treo bao đựng cung tên, trên tay cô gái đang cầm cung tên, có thể hình dung cô gái bằng một chữ "Ngầu”.
Không biết tại sao, Trình Chanh luôn có một loại cảm giác khó hiểu, là chủ phòng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nếu chủ phòng thật sự không bỏ cuộc, cô ấy sẽ tặng chủ phòng hai phi thuyền vũ trụ, ừm, nếu chủ phòng gϊếŧ chết con lợn rừng này, cô ấy sẽ tặng cho chủ phòng năm cái.
Nghĩ như vậy Trình Chanh không nhịn được nín thở, cô ấy nắm chặt tay, đúng lúc đó, có người đi đến bên cạnh cô ấy: “Em đang làm gì vậy? Đang xem phát sóng trực tiếp?”
Trình Chanh giật mình, sau khi phản ứng lại thì cô ấy ôm ngực nói: “Đô Đô, anh làm em sợ muốn chết!”
"Anh đã bảo là không được gọi anh là Đô Đô, mong em tôn trọng anh họ của mình một chút được không?” Đỗ Độ nhịn không được lườm một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, lúc này anh ấy mới nhìn rõ nội dung trên màn hình của cô ấy, anh ấy nói to: "Thành Tâm Thành Ý, đây không phải là nick của anh trai em à?”
"Suỵt!” Trình Chanh nghe vậy vội vàng che miệng anh ấy lại, “Anh nói nhỏ thôi!”
"Em sợ cái gì, chẳng lẽ em sợ anh Ý biết được chuyện em gái của anh ấy, trong lúc anh trai đang bị thương thì không quan tâm và chăm sóc cho anh ấy, trái lại còn dùng tài khoản của anh ấy để đi xem phát sóng trực tiếp, còn dùng mấy chục nghìn đồng tinh tế để tặng quà cho người khác?” Đỗ Độ cố ý nói to.
Trình Chanh tức giận nói với anh ấy: “Đô Đô, em nói cho anh biết, nếu anh còn như vậy, em sẽ nói cho cô em biết những chuyện anh đã làm!”
"Bà cô của tôi ơi tôi sai rồi, anh trai của em vừa đi kiểm tra cơ thể, bây giờ anh ấy đang nghỉ ngơi, nên em sợ cái gì? Anh ấy không nghe thấy đâu.” Trong nháy mắt Đỗ Độ chịu thuê, anh ấy nói xong thì bổ xung thêm: “Hơn nữa việc em dùng tài khoản của anh ấy, sớm muộn gì anh ấy cũng biết.”
"Không sao đâu, hầu như anh ấy không sử dụng tài khoản này, chờ đến khi anh ấy phát hiện ra có lẽ đã là mấy năm sau rồi, đến lúc đó nói tiếp.” Trình Chanh hơi đắc ý nói, nói xong thì cô ấy nhớ ra mình đang xem phát sóng trực tiếp, do vừa nãy cô ấy nói chuyện với Đỗ Độ nên không biết mình đã bỏ bao nhiêu thời gian.
"Tại anh đấy!” Trình Chanh lẩm bẩm một câu, không để ý đến anh họ nữa, cô ấy bắt đầu chú tâm xem phát sóng trực tiếp tiếp.
"Nó hay lắm à.” Đỗ Độ bất đắc dĩ sờ cái mũi một chút, anh ấy ngồi xem thử với Trình Chanh.
Lúc này Lăng Tô đã đi đến vị trí cách con lợn rừng tầm một trăm mét, trên đường đi cô nhặt một ít cành cây, theo thói quen cô cũng thu thập thảo dược mà mình gặp được.
Thành Tâm Thành Ý: Bé Thư thật sự không đi săn lợn rừng à?
Người Lạ: Tôi thấy không đi là tốt nhất đó Boss, nếu chị Thư bị loại như vậy thì rất đáng tiếc.
Phú Quý Nhi: Đúng vậy, về sau vẫn còn cơ hội săn lợn rừng.
Ở trước màn hình Trình Chanh không nói gì, cô ấy nghiêm túc nhìn Lăng Tô nhặt từng chiếc lá lớn đặt xuống mặt đất, sau đó ngồi xuống.
"Ừm, chủ phòng này khá xinh đẹp…” Đỗ Độ ở bên cạnh mở miệng nói, nhưng anh ấy chưa nói xong thì đã bị Trình Chanh cắt ngang, “Anh đừng nói nữa, anh chỉ biết xem người khác có đẹp hay không mà thôi.”
"Con người đều là động vật thị giác!” Đỗ Độ tự tin nói một cách hợp lý.
Nhưng Trình Chanh dùng mắt trừng anh ấy một cái: "Anh đừng nói nữa, nếu xem thì yên lặng xem, anh không xem cũng đừng làm phiền em!”
Đỗ Độ lập tức im lặng, trong lòng anh ấy còn lẩm bẩm: Thật tàn nhẫn!
Lăng Tô không biết chuyện xảy ra đằng trước màn hình, sau khi ngồi xuống, cô cuối cùng đã nhớ ra mở phần bình luận, thì thấy mọi người đang thảo luận xem cô có gϊếŧ con lợn rừng này hay không, cô mỉm cười nói: "Tôi chưa bỏ cuộc đâu.”
Nước Chanh Nhi: Hả?
Tang Lạc: Cô còn muốn đi à?
Cuộc đời như giấc mộng: Chủ phòng đang nghiêm túc đúng không?
Cá voi hướng biển: Chị Thư bình tĩnh! Chị đừng, đừng làm như vậy!
Bởi vì Trình Chanh đoán đúng, nên tâm trạng của cô ấy rất vui vẻ.