Chương 4

Không biết Trình Hoài Nhất có nhìn thấy nó hay không, và cậu ta đã nhìn thấy bao nhiêu.

Ở gần như vậy, trên người cậu thoang thoảng mùi thơm bạc hà, hơi thở sảng khoái nhanh chóng phả vào gò má nóng bỏng của Lâm Sương.

Cô ép mình đè nén sự dao động này, đóng máy tính không chút lưu tình nhìn cậu: “Có cái gì không hiểu à?”

Nam sinh nhẹ nhàng lắc đầu, lông mi dài khẽ rung, thanh âm buông lỏng, “Không.”

Lâm Sương khó hiểu.

Anh nâng cằm nhẹ liếc nhìn xung quanh: “Chúng ta, buổi trưa không nghỉ ngơi sao?”

Sau đó Lâm Sương mới nhận ra rằng đã đến giờ ăn trưa.

Các đồng nghiệp đi ăn hàng hai và ba, và hầu hết những người đang ngồi thưa thớt tại các bàn làm việc đã gọi đồ ăn mang về và họ đã bắt đầu ăn.

Lâm Sương trong lòng thở dài.

Hôm nay cô không mang đồ ăn riêng đến đây, cô chỉ muốn mời Trình Hoài Lâm một bữa ăn nhẹ và xích lại gần nhau hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên cô hướng dẫn một thực tập sinh, thế mà lại quên.

Lâm Sương nhanh chóng tranh thủ cầm điện thoại đứng lên, “Làm sao có thể không nghỉ ngơi. Đi thôi, hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới, tôi sẽ đãi cậu bữa trưa, và để làm quen xung quanh.”

Sau khi ăn xong, hai người trở lại công ty, còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy Hà Phân phòng kinh doanh vội vàng chạy tới.

“Tiểu Sương, tôi đang tìm kiếm bạn khắp nơi. Thương hiệu T vừa gọi cho tôi và nói rằng một số vị trí mới đã được mở, cộng với hơn một chục vị trí tuyển dụng bạn đã làm trước đó, yêu cầu chúng ta đến công ty của họ để xem xét vào lúc 2 giờ chiều nay.”

Thương hiệu T là một trong những khách hàng lớn của công ty họ, tập trung vào các thương hiệu cao cấp giá cả phải chăng. Hợp đồng dài hạn đã ký mấy năm trước hoàn toàn là vì thương hiệu của bên kia tốt, toàn bộ dự án vừa ít tiền nhiều việc, đã làm mấy người phải khóc. Mãi đến khi Lâm Sương tiếp nhận vào hai năm trở lại đây, mối quan hệ hợp tác mới trở nên suôn sẻ hơn.

“Vội vàng như vậy à? OK, không vấn đề gì.” Lâm Sương đáp, nhanh chóng cầm quyển sổ lên, ngẩng đầu hỏi: "Ngồi xe của cô hay sao?"

“Rất tiếc, bắt taxi đi, sáng nay xe tôi lại bị hỏng. Tôi không nói nên lời. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra hôm nay. Bắt taxi khó quá, tôi đã đợi 5 phút rồi.”

Hà Phân vừa cười vừa mắng, “Nếu đến muộn người ta có thể hủy bỏ vị trí này không nhỉ?”

Lúc này, một giọng nam trong trẻo đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, “Để tôi đưa hai người đi.”

Hai người nghe thấy tiếng động, trầm mặc nhìn Thừa Hoài Nhất đang ngồi ở chỗ đó vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay mảnh mai như ngọc đang nghịch chìa khóa xe.

-

Ba người lên xe, Lâm Sương ngồi ở ghế phụ, Hà Phân ngồi ở ghế sau.

Hà Phân là một tín đồ mê xe hơi, đây là lần đầu tiên ngồi trên chiếc ô tô mà cô thường chỉ dám nhìn lướt qua một triển lãm ô tô, và cảm giác phấn khích có thể cảm nhận được bằng mắt thường.

Cô và Lâm Sương cùng vào công ty, quan hệ rất tốt, từ trước đến nay luôn vô tư, không nhịn được hỏi bên tai Lâm Sương: “Tiểu Sương, cô tìm được một thực tập sinh giàu có và đẹp trai như vậy ở đâu vậy? Tôi cũng muốn!”

Lâm Sương sững người, và cánh tay đang cầm cuốn sổ siết chặt.

Chị ơi, nhỏ giọng đi.

Trình Hoài Nhất thực sự nghe được hết.

Cậu khẽ nhướng mi, lười nhác đảo mắt quá: “Chính mình tìm đến”.

“Tôi không tin, vậy tại sao cậu không tìm đến tôi! Chị gái Tiểu Sương của cậu sắp kết hôn với một người đàn ông khác, và kết quả là bên người lại có một chàng trai trẻ đẹp trai khác. Thế giới này thật không công bằng! Thật không công bằng!”

Trình Hoài Nhất ánh mắt đột nhiên chìm xuống.

Phải mất một lúc để nói, “Vậy à?”

Cậu bật nút âm thanh theo ý muốn và một bản nhạc blues phát ra. Ngay sau đó, cậu mở miệng từng chữ, “Nhưng tôi chỉ tìm tôi thích-----”

Giọng điệu rất nghiêm túc.

Đột nhiên, trái tim của Lâm Sương như ngừng lại một nhịp, ngẩng đầu nhìn cậu.

Trình Hoài Nhất chỉ nghiêng đầu nhìn sang, trong đôi mắt đẹp mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt giao nhau, cậu dừng một giây, sau đó chậm rãi thêm vào hai chữ cuối cùng: “công việc.”