Chương 7: Chương 7

“Nghe gì chưa! Hồi tối qua có một người cấp F gặp chuyện đó!”

Bảy giờ sáng, y tá mở khóa cửa bên ngoài từng phòng bệnh, tất cả thực tập sinh nóng lòng rời giường, vội vàng rửa mặt rồi tập trung ở nhà ăn, líu ríu thảo luận chuyện tối qua.

Tối hôm qua sau khi Tông Cửu đưa Thịnh Ngọc về phòng bệnh, cậu quay lại phòng đọc báo tin Kính Mắt mất tích cho Messiah.

Nhóm người cũ liếc nhau, nhất trí tạm gác chuyện thu thập tin tức trong tay, hợp sức lục soát toàn bộ tầng một và tầng hầm một mấy lần.

Thông thường người chết đầu tiên có thể mang đến rất nhiều tin tức.

Nếu tìm được xác, thậm chí còn có thể suy luận ra nguồn gốc kinh dị.

Người sống sót muốn tồn tại trong vòng lặp vô hạn, buộc phải có chút kiến thức về pháp y mới sống nổi.

Lạ ở chỗ, từ lúc mười giờ đến mười một giờ y tá kiểm tra phòng, bọn họ hầu như đã tìm khắp hai tầng nhưng vẫn chẳng thấy gì.

Cuối cùng vào phút chót, rốt cuộc bọn họ tìm thấy thi thể của Kính Mắt trong bồn rửa của nhà vệ sinh tầng hầm một.

Thật ra, nói là thi thể cũng không đúng lắm.

Bởi vì trong bồn rửa bẩn thỉu, chỉ có mỗi cây chổi lau nhà đầu người được làm bằng cách xiên que gỗ đâm vào óc.

Kính Mắt là nam, bình thường cắt đầu đinh, đương nhiên tóc không dài.

Nhưng phần cuối của cây lau nhà được quấn một lớp vải dày, không chỉ che kín cái đầu lâu mà còn cố định nó một cách chắc chắn, tạo thành một chiếc chổi lau có thể dùng được ngay.

Nếu không phải có thực tập sinh, bỗng dưng nhìn thấy một đôi mắt trắng dã chết không nhắm mắt trong khe hở của lớp vải, e rằng không ai có thể ngờ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Kính Mắt không chỉ lìa đầu khỏi xác mà còn nằm chình ình ở nơi bọn họ đã tìm rất nhiều lần.

Không riêng những người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, khán giả cũng sợ run bắn.

“Nghe rồi nghe rồi, nghe nói cái người cấp F đó chết rất thê thảm, đến giờ vẫn chưa tìm được phần xác còn lại.

Nhóm người cũ đã từng trải qua sóng to gió lớn cũng nói, kiểu chết tàn nhẫn như này thực sự rất hiếm thấy.”

“Haizzz… Người cũ còn nói vậy thì người mới chúng ta biết làm sao giờ, chẳng lẽ chờ chết ư?”

Lúc Tông Cửu đến, bầu không khí bi thảm đã bao phủ nhà ăn.

Cậu và Thịnh Ngọc lên tiếng chào mọi người, quen cửa quen nẻo múc cho mình một bát cháo, tình cờ thấy Messiah cầm hai phần bánh bao bánh quẩy bước tới.

“Ngồi chung nhé?”

Tông Cửu gật đầu, đi theo Thánh Tử tóc vàng ngồi xuống bàn ăn ở trung tâm.

Ngoại trừ cậu, trên bàn này đã có không ít người đang ngồi.

Quan sát cẩn thận sẽ nhận ra tất cả bọn họ đều là nhóm thực tập sinh không uống thuốc đêm qua, cấp bậc toàn từ B trở lên.

Những người khác âm thầm quan sát cái bàn nằm chính giữa nhà ăn, như trăm sao vây trăng này.

“Xía, cái thằng tóc trắng kia có bản lĩnh thật, trà trộn vào thật kìa.”

“Đúng là quá may mắn, cũng không biết cái mặt có tác dụng cỡ nào trong vụ này.”

Mọi người xì xào bàn tán, “Chưa nói đến Thánh Tử và mấy người Tần Dã, những người đang ngồi đều là nhân vật lớn đó.

Một thằng cấp E như nó không sợ trèo cao ngã chết à!”

Tuy lời nói sặc mùi gato, nhưng ai cũng phải công nhận khuôn mặt của Tông Cửu, trong lòng cũng biết rõ.

Nhóm lãnh đạo chính trong phó bản này đã được cử ra rồi.

Bình thường cả team vào phó bản cũng như này, nhóm lãnh đạo chỉ huy, những người khác chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được, nếu nhặt được đạo cụ trong phó bản, nhóm lãnh đạo cũng có quyền được ưu tiên chia chác, điểm sinh tồn lúc kết toán phó bản cũng cao hơn.

Huống hồ, nom cái tên cấp E đó rất quen thuộc với Thánh Tử.

Có thể lọt vào mắt xanh của No.7, chắc chắn sau này tính mạng chẳng sợ, địa vị chẳng lo.

Nhưng bầu không khí trên bàn ăn chính giữa lại hơi quái lạ.

Tông Cửu bị cô lập.

Trừ Messiah biết tay cậu không tiện nên tốt bụng giúp cậu cầm bữa sáng, những người còn lại trên bàn ăn đều vô tình hay cố ý không nhìn vào cậu.

Đều là người lớn cả rồi, mà còn giở trò như học sinh cấp một thế này.

Tông Cửu dở khóc dở cười.

Không ai để ý đến cậu thì cậu càng mừng, vừa thong thả ăn sáng vừa nghe người ta trao đổi thông tin.

Sau khi Kính Mắt chết, khả năng biết trước nội dung của Tông Cửu cũng không còn nữa.

Trong trường hợp này, thông tin trở nên rất quan trọng.

Nhưng cũng may so với những người tìm thông tin đến mức thâm mắt,Tông Cửu đã có đầy đủ lợi thế.

Cậu không chỉ gần như khoanh vùng phạm vi ứng cử viên cho vị trí nội gián, mà còn tiếp cận gần hơn với nguồn gốc của phó bản này.

Cậu muốn khiêu chiến nguy hiểm, cũng không thể bỏ nhiệm vụ ngẫu nhiên, muốn xơi trọn cả hai thứ này.

Hễ chỗ nào có thể kiếm được điểm sinh tồn thì ắt sẽ có bóng dáng Tông Cửu, cày cuốc kiếm điểm oh yeah!

Messiah gõ bàn một cái, “Tối hôm qua các cậu ở lại thư viện và phòng đọc tìm thông tin, có phát hiện gì mới không?”

Mà nói mới thấy lạ, dòm cái bệnh viện tâm thần này tàn hết biết, bẩn khỏi nói, nhưng thư viện lại chiếm diện tích rất lớn.

Chẳng lẽ người bị bệnh tâm thần cũng thích đọc sách à?

“Không có.” Thực tập sinh phụ trách tìm trong thư viện lắc đầu, “Sách trong phòng toàn là sách có tính ứng dụng cao, không có tài liệu về phương diện này.”

“Phòng đọc thì sao?” Thánh Tử tóc vàng nhìn sang Hạ Kiến Lam.

“Ngoài thông tin tìm được tối qua, những tin tức còn lại đều rất mơ hồ.

Manh mối duy nhất có thể xác định là nhiều năm trước, bệnh viện tâm thần này từng là căn cứ quân sự trong thời chiến, đồng thời cũng xảy ra một chuyện đáng sợ.”

Hạ Kiến Lam cẩn thận nói, “Tối hôm qua chúng tôi cũng không có đủ thời gian để tìm kiếm.

Nếu hôm nay chúng ta vẫn tiến hành tìm kiếm theo khoảng thời gian đã định, thì chắc vẫn có thể tìm thêm nhiều manh mối hơn.”

Nhắc đến chuyện tối qua, ai nấy đều im lặng.

Cũng không phải mọi người e sợ kiểu chết của Kính Mắt, dù sao bọn họ lăn lộn trong vòng lặp vô hạn lâu như vậy, leo lên tới cấp bậc này thì có kiểu chết thê thảm nào mà chưa từng thấy?

Điều thực sự khiến bọn họ bận lòng, là không có bất cứ dấu hiệu nào về vụ án đã xảy ra.

Tối qua vì Thịnh Ngọc đã uống thuốc ngủ, nên toàn bộ đều do Tông Cửu thuật lại.

“Chút nữa đi hỏi người cấp F có mặt ở hiện trường vụ án, xem cậu ta có bỏ sót chỗ nào không.”

Mọi người nhất trí.

“Vậy là mục tiêu sáng nay đã rõ.”

Thánh Tử tóc vàng khoanh tay, “Một đội tìm phòng đọc, một đội tìm thư viện, một đội điều tra tầng hầm một, một đội nghĩ cách tìm NPC y tá và nhân viên chăm sóc để thu thập thông tin, một đội quay lại hiện trường vụ án để điều tra.

Tất cả cùng tiến hành, chắc chắn có thể tìm ra manh mối.”

Tần Dã bất ngờ lên tiếng, “Còn một người vẫn chưa trở về.”

“Ai?”

Anh ta nói ngắn gọn súc tích, “Vincent.”

Những người bên bàn ăn nhìn nhau khϊếp sợ.

Vincent cấp A, gã là người đứng thứ hai trong nhóm Dạ tộc, trợ lý đắc lực của No.2, dĩ nhiên thực lực không hề non.

Mặc dù so ra còn kém cấp S đứng đầu, nhưng cũng là một trong những Người sống sót đã nổi tiếng từ lâu trong vòng lặp vô hạn, không thể coi thường.

Ai cũng biết người thuộc nhóm Dạ tộc đều có một thiên phú.

Bọn họ đã từng được Ma cà rồng sơ ủng*.

(*初拥/the embrace.

Đây là hành động tạo ra thế hệ sau của ma cà rồng bằng cách truyền máu ma cà rồng vào cơ thể người.)

Trong vòng lặp vô hạn có đủ loại phó bản kinh dị, trong đó không ít bản liên quan đến Ma cà rồng.

Có một phó bản cấp A rất nổi tiếng tên là “Lâu đài âm u”, trong đó có cách biến con người thành nửa người nửa Ma cà rồng.

Nhưng vì máu của Ma cà rồng chứa độc tính cao, con người có thể mất mạng bất cứ lúc nào trong quá trình biến đổi, rất hiếm Người sống sót can đảm chọn con đường này, bởi vì sự đau đớn trong quá trình biến đổi chẳng khác gì tự sát.

Tuy nhiên rủi ro luôn đi kèm với lợi ích, nếu có thể biến thành nửa Ma cà rồng thì không chỉ tố chất cơ thể được tăng cường hơn nhiều, mà còn được buff thêm thiên phú của Ma cà rồng, không cần tìm đạo cụ đặc biệt nữa.

Hiện tại Phạm Trác No.2 chính là người từng được nhận máu của Thân vương huyết tộc, sức mạnh tăng vô hạn, gần như đã đạt đến đỉnh cao phạm trù “con người” mà hệ thống chủ đã quy định, lúc ấy sẽ như dưới một người trên vạn người.

Lý do Tần Dã nhạy cảm với Vincent cũng dễ hiểu, bởi vì anh ta từng được Người sói chúc phúc trong phó bản kinh dị.

Người sói và Ma cà rồng là kẻ thù không đội trời chung.

Nếu Vincent xuất hiện trong phó bản này, chắc chắn Tần Dã sẽ là người đầu tiên phát hiện, anh ta đã nhận được sự chúc phúc của Người sói nên mũi rất thính.

Tần Dã nói tiếp: “Hôm qua vừa vào phó bản, tôi và Lão Hạ đã tập trung với nhau.

Lúc lên lầu thấy gã bước ra từ phòng bệnh bên cạnh.

Nhưng gã không đến nhà ăn, tôi đoán có thể gã muốn thu thập thông tin sớm hơn nên hành động tự do.”

Tần Dã đã nói vậy, đương nhiên mọi người sẽ tin, chỉ là tin tức này quá khó tin.

“Mất tích suốt cả đêm… Chuyện này không có khả năng lắm nhỉ?”

Bản thân Ma cà rồng là một chủng tộc đáng sợ được bóng đêm ưu ái, nửa Ma cà rồng cũng vậy.

Huống chi bệnh viện tâm thần này còn chẳng có cửa sổ, ban ngày cũng giống như đêm tối, chút ánh nắng không lọt vào nổi.

Theo lý mà nói thì Ma cà rồng thích môi trường này nhất, thậm chí tăng sức mạnh.

Huống chi bản thân Vincent còn là một Người sống sót có kinh nghiệm phong phú, bảo gã là con hàng đầu tiên bị làm thịt*, nói ra hầu như chẳng ai tin.

(*Nguyên văn là 送一血/tống nhất huyết, thuật ngữ game Dota chỉ việc tướng đầu tiên bị địch gϊếŧ.)

“Nhưng hôm qua chúng ta đã lục soát toàn bộ tầng hầm một, cũng tìm hết các phòng bệnh trống, hoàn toàn không có dấu vết của Vincent.”

“Không.”

Messiah trầm giọng, “Còn hai chỗ chúng ta chưa tìm.”

Bàn ăn rơi vào im lặng.

Đúng là có hai nơi bọn họ chưa đi tìm, một là cửa sắt khóa chặt ở phía nam tầng một, hai là tầng hầm hai.

Cánh cửa sắt khóa ở phía nam cực kỳ chắc chắn, không cách nào mở được nên chẳng thể kiểm tra.

Còn tầng hầm hai ngay cả đèn cũng không có, cầu thang từ phòng bệnh ở tầng hầm một xuống đó tối thui, hành lang hoang tàn như thể mấy chục năm không tu sửa.

Vốn dĩ hôm qua bọn họ đã định xuống lầu tìm Kính Mắt, nhưng vừa đến đầu cầu thang thì sắc mặt của linh môi cấp B trong nhóm đột ngột trắng bệch, té xỉu trên đất.

Linh môi là thể chất cực kỳ hiếm gặp, cần phải có phó bản đặc biệt để kích hoạt.

Mặc dù sức chiến đấu không mạnh nhưng năng lực nhận biết lại thuộc top đầu, rất hữu ích để đối phó với những thứ khác thường, hầu như các nhóm đều sẽ có một hai người như vậy.

Trong khu này chỉ có một linh môi, sau khi xác định phó bản này là phó bản linh dị, tất cả mọi người đều đối xử với cậu ta như bảo vật quốc gia.

Sau khi tỉnh lại, khuôn mặt linh môi không thể giấu nổi vẻ sợ hãi, câu đầu tiên cậu ta nói là…

“Đừng… Đừng xuống đó.

Sẽ chết.”

Chính vì nguyên nhân này, bọn họ tạm thời tránh tầng hầm hai.

Bây giờ xem ra, nếu đã tìm tất cả những chỗ khác mà không được bất cứ manh mối nào thì đáp án đã rõ ràng rồi.

Bọn họ chỉ có thời gian ba ngày, hôm nay tạm coi là ngày đầu tiên.

Theo quy luật của phó bản kinh dị, càng trì hoãn thì tình hình càng phát triển không thể kiểm soát được.

Nếu đến trưa mà vẫn không thể thu thập thêm manh mối, bọn họ đành phải chủ động xông lên.

“Mức độ nguy hiểm của tầng hầm thứ hai vượt quá dự đoán, đừng tự tiện hành động.”

Vẻ mặt Messiah nghiêm nghị, “Chờ đến trưa hôm nay, mọi người tập hợp tất cả manh mối và tin tức rồi ta sẽ bỏ phiếu quyết định.”

“Ăn sáng trước đi.”

Bọn họ vừa thảo luận xong thì Tông Cửu cũng dùng xong bữa.

Tông Cửu ăn xong rảnh rỗi, chống cằm ngồi mặc cho mái tóc trắng buộc đuôi ngựa xõa xuống từ sau vai, tiếp tục nghĩ về thứ mình đã thấy trên tường hôm qua.

Tối qua Tông Cửu ngủ với mấy người cũ khác trong phòng của Messiah, cậu chủ động chuyển chăn mền vào góc tường, không ngờ lại phát hiện một hàng chữ kỳ lạ.

pnpcso.

Rõ ràng chúng nó không thể tạo thành một từ đơn, nhưng lại thu hút sự chú ý của Tông Cửu.

Để chắc chắn chuỗi ký tự này không phải ngẫu nhiên, sáng hôm nay sau khi rửa mặt đánh răng xong, Tông Cửu cố tình chuyển hướng đến phòng bệnh số 12 của mình hôm qua.

Quả nhiên, trên bức tường đầy những công thức toán học trong phòng bệnh số 12 cũng xuất hiện chuỗi ký tự pnpcso này, chỉ là nhìn không rõ lắm, hơi khó phân biệt.

Tông Cửu lại tiện đường ghé vài phòng bệnh khác, phát hiện tất cả phòng bệnh đều không ngoại lệ.

Xuất hiện nhiều lần thì tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, xem ra là có người cố ý viết lên.

Nhưng những ký tự ấy thể hiện điều gì đây?

Tông Cửu có linh cảm mình đã phát hiện một manh mối lớn.

Chẳng qua vì thiếu thông tin mấu chốt nào đó, nên bị chặn lại không thể mở ra đáp án cuối.

Còn những người khác thì sao?

Trong tình huống hệ thống chủ đã thông báo có nội gián, sao Tông Cửu đi làm chuyện ngu ngốc tự mình hại mình được.

Chàng trai tóc trắng nheo mắt, hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ lạnh lùng của mọi người với mình, ngược lại còn khá đắc ý kiêu căng.

Bọn họ có thể phát hiện manh mối lớn này hay không, đương nhiên phải dựa vào thực lực.

Nhờ lời nhắc của người khác, chẳng phải sẽ đánh mất thú vui tìm ra đáp án ư?

Là một ảo thuật gia chuyên mang đến những điều bất ngờ và niềm vui cho mọi người, đương nhiên Tông Cửu sẽ không hủy hoại hứng thú của ai.

Khi các thực tập sinh vừa ăn sáng được nửa buổi, chợt nghe tiếng giày cao gót quen thuộc một lần nữa vang lên từ sâu trong hàng lang.

Y tá trưởng xuất hiện trước cửa, cầm trong tay một tờ giấy trắng, bắt đầu đọc.

“Số 1 và số 7, số 12 và số 3, số 5 và số 9, số 2 và số 16…”

Những thực tập sinh bị gọi số đều ngó nhau, không biết có chuyện gì xảy ra.

Chẳng mấy chốc đọc xong số thứ tự của mọi người, y tá trưởng mới lạnh mặt tuyên bố, “Trên đây là danh sách chia nhóm phòng bệnh tối nay.”

Sắc mặt cô ta âm u, “Coi như tối hôm qua các cậu thông minh, nhưng tôi khuyên mọi người tốt nhất đừng giở trò khôn lỏi nữa.

Nếu lại xuất hiện tình huống nhiều người tập trung trong một phòng bệnh như tối qua, bệnh viện sẽ xử lý như hành vi trái quy định.”

Ánh mắt người mới lập tức hoảng sợ.

“Vậy đêm nay chúng ta làm sao đây… Hai người một ký túc xá, như này cũng nguy hiểm lắm.”

Nhờ có kế sách của Thánh Tử, mọi người mới có thể an toàn vượt qua một đêm.

Nhưng bây giờ rõ ràng nhân viên y tế đang rất bất mãn với việc bọn họ lươn lẹo, đưa ra đối sách tương ứng chặt đứt đường lui này.

Nhưng các thực tập sinh ở bàn ăn trung tâm lại không tỏ vẻ gì, vẫn cúi đầu mệnh ai nấy ăn.

Nhóm người cũ đều biết rõ, có lẽ giai đoạn đầu có thể dùng vài trò vặt để tạm thời yên ổn, nhưng chung quy không phải giải pháp lâu dài, trong mọi phó bản kinh dị đều như vậy.

Cái cách lách luật đó có thể chống chọi qua một đêm là cám ơn ông bà phù hộ rồi, bọn họ tuyệt đối không thể gửi hy vọng vào nó nữa.

Sau khi thông báo, y tá trưởng ra hiệu cho y tá phía sau báo cáo lịch trình.

“Tám giờ, tất cả bệnh nhân tập trung trước cửa sắt ở phía nam lầu một.”

“Hôm nay tâm trạng bác sĩ Chử không tệ, muốn cho các cậu quan sát tại chỗ quá trình điều trị bệnh nhân tâm thần của bệnh viện chúng tôi.”

Mọi người trở nên rối loạn.

[Tui hổng ngờ à nha! Có cả bác sĩ kìa!]

[Cũng đúng, một cái bệnh viện tâm thần to như này sao có thể chỉ có y tá và nhân viên chăm sóc, mà không có bác sĩ? Lúc trước tôi đã thấy lạ rồi, hay lắm, thì ra là chờ ở đây.]

[Nghe cái câu quá trình trị liệu là tui thấy không ổn lắm… Không được, tui phải comment liên tục bảo vệ tính mạng.]

Chàng trai tóc trắng lặng thinh, vuốt những ngón tay cứng ngắc của mình.

So với việc quan sát tại chỗ quá trình trị liệu, chuyện sắp xếp phòng bệnh mà y tá trưởng vừa nói càng khiến Tông Cửu bận tâm hơn.

Cậu là số 12, thật tình cờ, số 3 chính là Gia Cát Ám..