Chương 16

“Không được, người anh em thật sự không được.”

“Sẽ chết đấy, không lừa ngươi đâu.”

“Bỗng nhiên cảm thấy thi thể không được thoải mái, chắc là do vết loang lổ (thi ban) lại nặng thêm, ta offline trước đây…”

“Ký chủ!” Giọng nói phấn khích của hệ thống vang lên trong đầu Sơ Dụ như loa phóng thanh, từ tai trái vang sang tai phải, tạo thành hiệu ứng âm thanh vòm 360 độ, tạo thành sự tương phản rõ rệt với vẻ mặt chết chóc nồng nặc trên mặt Sơ Dụ.

“Cậu có biết vị trí thứ tám về mức độ nổi tiếng là gì không! Tôi nói cho cậu biết khái niệm về vị trí thứ tám về mức độ nổi tiếng! Chỉ trong hai ngày trong doanh, chúng ta đã bất khả chiến bại! Cậu quả là ký chủ có triển vọng nhất mà tôi đã dẫn dắt! Chiến cơ trong số những con ngựa đen! Tiếp tục tra thêm dầu đi, tương lai của cậu nhất định là vô hạn!”

“…” Sơ Dụ duy trì vẻ mặt chết chóc, chậm rãi giơ tay lên, cầm lấy một cây bút và một tấm bảng giấy trên bàn, giọng nói nhạt nhẽo bộc lộ sự mệt mỏi và sự thoát tục trong giọng nói yếu ớt.

“Được rồi, Thống lão sư, đợi ta viết di chúc.”

Bây giờ hệ thống trông giống như một giáo viên chủ nhiệm giai đoạn luyện thi đại học, người không từ thủ đoạn để học trò của mình nỗ lực trong 100 ngày để thi đỗ top 2, cho dù phải thức trắng 24/24 để tiếp thêm động lực cho học sinh.

Hệ thống dường như đã bị nhiễm virus của ký chủ cuồng nhiệt trước đó, giờ lại bị kí©h thí©ɧ bởi thành tích tốt của học sinh trong kỳ thi thử đầu tiên, trung bình mỗi câu nói phải có ba dấu chấm than, mức độ phấn khích không khác gì việc cậu hay hét điên cuồng trong lòng khi đối mặt với một nhóm người.

… Tuy nhiên, có thể vẫn kém một chút so với Sơ Dụ khi phát điên.

Mười phút trước, ký túc xá vừa phát thông báo, yêu cầu tất cả thực tập sinh tập trung tại phòng tập số 1 trong nửa giờ để thảo luận về việc lựa chọn bài hát biểu diễn trên sân khấu đầu tiên, đồng thời ghi hình phần tương tác lần đầu tiên gặp mặt của 100 thí sinh.

— Nói tóm lại, đây là một hoạt động giao lưu xã hội quy mô lớn có thể rút cạn linh hồn của những người hướng nội cực đoan.

Đối với một người mắc chứng sợ xã hội dị ứng với con người như Sơ Dụ, tham gia một hoạt động xã hội kiểu này có lẽ phải mất khoảng một năm trì hoãn tương tác xã hội trước khi lấy lại can đảm sống tiếp trong thế giới đầy tác nhân gây dị ứng này.

“A Dụ, A Dụ, cậu xong chưa? Chúng ta nên đi thôi.” Cái đầu của Kinh Nghiên ló ra từ trên giường, nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh hỏi.

Sơ Dụ theo bản năng ấn tờ giấy A4 vừa viết được một dòng xuống dưới đèn bàn, trên giấy vẫn còn dấu vết bút bi:

"Hoàng đế băng hà đột ngột khi chưa kịp hoàn thành việc xuyên sách, khiến thế giới ngập tràn những người hướng ngoại, xã hội mệt mỏi, quả thực là thời khắc nguy nan."

“Ký chủ, chữ viết của cậu đẹp đấy, có phải đã từng luyện qua không?”

Sơ Dụ nhếch mép, lại gật đầu, vừa đáp lại Kinh Nghiên vừa đáp lại hệ thống, chỉ là động tác cứng nhắc chẳng khác gì một người sắt vừa được bôi dầu.

Vẫn rất sợ xã hội… Kinh Nghiên nghĩ thầm rồi thở dài, sau đó lại nắm chặt tay đầy hy vọng.

Không sao, anh em quan hệ tốt đều đi từng bước mà có!

Sơ Dụ cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng hai ngày nay cậu ta nói chuyện trong ký túc xá không quá năm câu, nhưng tất cả bạn cùng phòng đều tỏ ra thân thiết như thể quen biết cậu hai mươi năm, thậm chí đôi khi cậu vừa lẩm bẩm câu trên trong lòng là họ đã có thể tự nhiên tiếp nối được câu tiếp theo, rất giống con sán trong bụng cậu.

Chẳng lẽ khí tức đặc trưng của người đàn ông độc ác và mưu mô trên người cậu đột nhiên biến mất trong một đêm?

“A Dụ, tôi vừa đi cửa hàng tiện lợi mua vài chai nước uống, cậu xem muốn uống loại nào?”

Sau khi đóng cửa phòng ký túc xá, Tạ Mãn vứt một túi nhựa trắng bảo vệ môi trường vào trong, hoàn toàn không có vẻ mặt cảnh giác như con cá nóc phồng lên khi lần đầu gặp mặt.

Phát thanh viên trong không khí lập tức phát sóng một cách khách sáo:

【Đàn ông đích thực phải uống vị dâu tây!】

"Tôi..."

"Cho cậu." Tạ Mãn trực tiếp ném cho cậu một chai nước có ga vị dâu tây có bao bì màu hồng, Sơ Dụ nuốt nước bọt "cái gì cũng được" xuống, sau khi nhận lấy thì người vẫn còn ngơ ngác.

Hả?

Cúi đầu nhìn chai nước trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Mãn với vẻ ngoài bình thản và động tác phóng khoáng, cậu đã bị sốc.

Nam giảng viên am hiểu tâm lý con người ?

Thật tuyệt vời.

Bây giờ cậu nghi ngờ tất cả bạn cùng phòng của mình đều là những bậc thầy tâm lý ẩn, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua là có thể lột sạch qυầи ɭóŧ của cậu*.

* đến mức chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể đọc được hết mọi suy nghĩ, bí mật trong lòng.

Hai phút sau, Sơ Dụ như mứt kẹp trong bánh mì, bị một đám bạn cùng phòng kéo ra khỏi ký túc xá, hướng về phía tòa nhà trường quay.

Người ngoài nhìn vào thì thấy một nhóm nam sinh ồn ào náo nhiệt, chen giữa là một người mặt than nổi bật, người mặt than này còn bật chế độ tiết kiệm điện tự động, ngay cả nhãn cầu cũng không thèm chuyển động, trông như một cây cột đá hình người đang di động.

Tuy nhiên, vài bạn cùng phòng đều không hẹn mà cùng dựng tai lên, dựa vào bên cạnh "cột đá" ở giữa, tạo thành thế đứng bốn góc kỳ lạ xung quanh Sơ Dụ ở giữa.

Hệ thống vẫn đang băn khoăn về nội dung trong tờ giấy vừa rồi, nó hỏi Sơ Dụ:

"Cậu là tiên đế trong di thư đó sao?"

Sơ Dụ dùng biểu cảm giống hệt nấm băng trong game Plants vs. Zombies, bước dưới chân bước đi nghiêm túc.

【Ta là Bồ Tát.】

Hệ thống im lặng hai giây, nó có linh cảm học trò của mình sắp phun ra không phải ngà voi từ trong miệng.

"Ví dụ như?"

【Ta mỗi ngày đều đúng giờ gõ mõ điện tử một trăm cái, mười cái đầu tiên cúng cho bản thân, chín mươi cái sau phổ độ chúng sinh.】

【Tiếc là hôm qua mới bị tịch thu điện thoại, thẻ trải nghiệm Bồ Tát hết hạn rồi.】

"Phụt."

Đường Yến Ninh đứng bên phải cậu là người đầu tiên không nhịn được, sau đó phản ứng dây chuyền khiến ba người xung quanh cũng bắt đầu cúi đầu run vai.

Sau khi tiếng lòng từ bi của Sơ Dụ vang lên, cậu lại thở dài một cách bi thương.

【Chúng sinh bình đẳng, sớm muộn gì cũng phải chết.】

Cậu bình tĩnh đến vậy, lại điên rồ đến vậy.