Chương 2: Đại lão bụng dạ hẹp hòi

"Cô là ai?"

Thẩm Lê liếc nhìn người đàn ông trong bóng tối, thản nhiên gãi cằm chú mèo đen, như thể thứ đang chĩa vào cổ mình không phải là một con dao sắc bén mà chỉ là một chiếc lông vũ, "Hửm? Tiểu Hắc, mày nói gì? Vô ơn bạc nghĩa sao? Nếu không phải mày chen vào, đã chẳng có nhiều chuyện như vậy."

Mạc Nghiên Thư nghe giọng nói như chuông bạc của thiếu nữ, cơ thể rõ ràng khựng lại, cảm giác như mình vừa bị châm chọc.

"Xin lỗi, cảm ơn vì chuyện vừa rồi."

Anh từ từ thả lỏng tay, nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác, tiếp tục nói: "Cô mau đi đi, lỡ bọn họ quay lại thì sẽ không dễ đối phó đâu."

Trong thời khắc nguy hiểm, anh phải cẩn thận!

Thẩm Lê khẽ nhướng mày, không nhanh không chậm nói: "Tôi không biết bọn họ có quay lại không, nhưng tôibiết rằng nếu anh không chữa trị ngay, sẽ chết."

"Rốt cô ngươi là ai?"

Một cô gái bình thường tuyệt đối không thể có khả năng quan sát và tâm lý vững như vậy!

Mạc Nghiễn Thư lùi lại một bước, đề phòng, nhưng Thẩm Lê lại tiến một bước, ngẩng cao cằm nở nụ cười vô hại, "Tôi là người tốt mà."

"..."

Người tốt?

Khóe miệng Mạc Nghiễn Thư khẽ co giật, có ai lại thẳng thắn tuyên bố mình là người tốt như vậy chứ? Chẳng lẽ do mình mải mê công việc quá lâu mà lạc hậu với thế giới này?

"Cô..."

"M*, lật tung cả nơi này cũng phải tìm ra thằng đấy cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Lời của Mạc Nghiễn Thư còn chưa kịp nói xong đã bị tiếng chửi rủa ở đầu ngõ cắt ngang. Chưa kịp phản ứng, một mùi hương cam nhè nhẹ đã ập vào mũi.

Thẩm Lê đỡ lấy anh, trầm giọng nói: "Nếu không muốn chết thì nghe tôi."

"Cô không cần phải..."

"Câm miệng!"

Trước sự thay đổi đột ngột của Thẩm Lê, Mạc Nghiễn Thư đột nhiên im bặt, chẳng lẽ các cô gái bây giờ đều thất thường như vậy sao?

Nhưng trong lòng lại dâng lên một chút tin tưởng, để mặc cô đưa mình đi.

Chắc chắn là vì vết thương và mất máu nhiều khiến khả năng phán đoán của anh giảm sút!

Điều kỳ lạ hơn nữa là anh lại đồng ý để cô xử lý vết thương!

Hơn nữa, lại còn trong điều kiện không có thuốc mê!

*

Trong căn nhà lá tồi tàn, ánh đèn dầu mờ nhạt, quần áo của Mạc Nghiễn Thư bị xé toạc, lộ ra vết thương đầy máu thịt.

Thẩm Lê lấy từ góc phòng ra một chiếc hộp y tế cũ kỹ, bông băng, nước sát trùng, dao mổ nhỏ... sắp xếp dụng cụ một cách trật tự.

Anh cúi xuống nhìn khuôn mặt non nớt dưới cặp kính gọng đen của thiếu nữ, cuối cùng cũng do dự...

"Cô... cô học y à?"

"Không." Thẩm Lê kiểm tra kỹ các dụng cụ cần dùng, không nhận ra sự khác lạ của anh.

"Vậy... cô biết y thuật?"

Sau khi Thẩm Lê chuẩn bị xong liền đối diện ánh mắt của người đàn ông, ngay lập tức hiểu được ý của anh, khẽ nhướn mày nói: "Chữa cho lợn có tính không?"

"..."

Hóa ra anh bị coi như lợn...

"Yên tâm, nhà tôi là thợ săn, thường phải xử lý vết đạn trên lợn rừng. Nếu xử lý không tốt sẽ lãng phí nhiều thịt, kỹ thuật của tôi đảm bảo chắc chắn!"

Thẩm Lê không đùa nữa, thuận miệng tìm một lý do giải thích.

Mạc Nghiễn Thư: "..."

Vậy anh thật sự bị coi là lợn...

Thôi, coi như là cứu ngựa chết thành ngựa sống, giờ anh không còn lựa chọn nào khác, nếu không lấy viên đạn ra, có lẽ anh sẽ mất mạng!

Anh cắn vào miếng vải xé ra từ quần áo, kiên định gật đầu với cô, "Bắt đầu đi!"

Nhận được tín hiệu, Thẩm Lê tháo kính, ngay lập tức vào trạng thái.

Khử trùng, lấy dao, rạch vết thương, cầm máu, lấy đạn...

Mọi thứ diễn ra liền mạch.

Động tác thành thạo, sạch sẽ, dứt khoát, nói cô là bác sĩ chủ trị của bệnh viện cũng không ngoa.

So với kỹ thuật của mình, phản ứng của Mạc Nghiễn Thư càng khiến cô hứng thú hơn.

Trong suốt quá trình, anh không kêu lên một tiếng!

Dù đau đến mức trời đất tối sầm, anh cũng chỉ nắm chặt hai tay, cắn chặt miếng vải.

Thẩm Lê vừa khâu vết thương vừa liếc nhìn người đàn ông, khóe miệng của anh đã rỉ máu, vậy mà không rên một tiếng, đúng là người gan dạ.

Nhưng mà...

"Xì..."

Nghĩ đến chuyện trước đó anh chĩa dao vào cổ mình, Thẩm Lê ra tay mạnh hơn, Mạc Nghiễn Thư không đề phòng, kêu lên một tiếng.

"Đau thì đừng có nhịn, phải kêu lên mới hiệu quả."

Mạc Nghiễn Thư nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô sau khi được đền đáp, lặng lẽ thở dài, đúng là con cáo nhỏ thù dai.

Không phải anh lười tính toán với cô, mà là thực sự không còn sức để nghĩ về chuyện đó, khi Thẩm Lê khâu xong, anh đã kiệt sức đến mức ngất đi.

Trước khi mất ý thức, anh còn không quên thầm chửi: Mình đúng là điên rồi!

Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Lê xác nhận anh vẫn còn hơi thở, liền tìm một thứ gì đó đắp lên cho anh.

Ban đầu, cô không định cứu anh, nhưng vào khoảnh khắc anh buông cô ra, cô đã thay đổi ý định.

Người đàn ông này, cô nhất định phải cứu!

Hơn nữa Tiểu Hắc cũng rất thích anh.

Con mèo đen cảm nhận được ánh nhìn của cô, ngẩng đầu lên kêu một tiếng, sau đó cọ vào chân Mạc Nghiễn Thư rồi tiếp tục ngủ.

Thực ra còn một lý do nữa, đó là năm năm trước, cùng thời điểm, cùng nơi này, chính cô đã được người khác cứu.

Cô đã được cứu sống trong căn nhà lá này, sau đó theo người đó học y trong suốt năm năm...

Thẩm Lê để mặc cho suy nghĩ trôi về năm năm trước, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh lại, trời đã sáng, người đàn ông đã rời đi, chỉ để lại chiếc vòng tay bị nhét trong lòng bàn tay.

Cái vòng xấu quá!

Cô chun mũi, tiện tay nhét nó vào túi, chậm rãi đứng dậy.

Thực ra khi hắn rời đi nàng có nghe tiếng động, chỉ là không muốn mở mắt.

Buổi sáng ở vùng quê luôn dễ chịu như vậy.

Cô hít một hơi sâu, quăng hết chuyện đêm qua ra sau đầu, thảnh thơi bước về nhà.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp bước vào sân đã nghe thấy một giọng nói đáng ghét từ bên trong.

"Mẹ à, con bé Lê là do mẹ chiều hư đấy, cái gì cũng nghe theo nó. Mẹ xem, giờ thì học được cả thói đi đêm không về rồi!"

(Hết chương)