CHƯƠNG 24: CON HỔ DỄ THƯƠNGCách Ngôn chủ động tới gần Ám Ảnh Dực Hổ, quả nhiên nó không bài xích cậu, ngược lại đôi mắt còn lập lòe quang mang hưng phấn, đuôi cũng vung qua vung lại tần suất ngày càng nhanh, quả thực giống như một con hổ dễ thương đang chờ chủ nhân đến vuốt lông cho. Con vật dễ thương này thật sự là Ám Ảnh Dực Hổ đánh nhau với hai vị đoàn trưởng của Hắc Lang và Quạ Đen sao? Cậu cảm thấy có gì đó sai sai.
Cậu không dám quá tự tin, nói không chừng đây là mánh khóe của Ám Ảnh Dực Hổ để khiến cậu mất cảnh giác. Cậu cũng không quên chuyện nó đã làm vào ban ngày cùng với việc nó bị đám người đoàn trưởng Locke và Hắc Ô Nha vây công mà vẫn có thể tìm đến đây, tất cả đều chứng minh con Thánh Thú này không đơn giản.
Một phút sau Cách Ngôn ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt cạn lời mà vuốt đầu Ám Ảnh Dực Hổ. Thánh Thú thoải mái đến mức nheo đôi mắt lại, nếu không phải bụng nó đang bị thương cậu nghĩ cậu có thể được thấy hình ảnh một con hổ dễ thương lăn lộn trên đất.
Nói đến bị thương, Cách Ngôn liền đến gần xem xét vết thương của nó mới phát hiện vết thương sâu hơn cậu nghĩ, từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy xương trắng bên trong. Nghĩ đã thấy đau muốn chết, nó thế nhưng có thể chịu đựng được đến bây giờ. Cách Ngôn nhanh chóng bảo Rex giúp nó trị liệu.
Lần này Ám Ảnh Dực Hổ không chống cự lại Rex nữa.
Ánh sáng bao phủ khắp cơ thể nó, vết thương ở bụng dùng tốc độ có thể thấy nhanh chóng cầm máu. Mặc dù đã nhìn thấy hai lần nhưng mỗi lần Cách Ngôn vẫn thấy vô cùng thần kỳ.
Vì Ám Ảnh Dực Hổ bị thương rất nặng nên miệng vết thương không thể nhanh chóng lành lại , nhưng ít nhất cũng không gây ảnh hưởng quá lớn cho nó nữa.
Cách Ngôn thấy miệng vết thương đã cầm máu chỉ là xung quanh vẫn còn vài chỗ chưa ngừng chảy, nhưng Rex đã thu tay lại liền kinh ngạc hỏi: "Vết thương của nó còn chưa tốt, sao anh không tiếp tục điều trị?"
Vừa mới dứt lời cậu liền biết tại sao.
Có tiếng bước chân đột ngột từ rừng rậm phía trước truyền đến, ba bóng người lập tức xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Ánh mắt ba người dừng lại trên Ám Ảnh Dực Hổ dưới chân họ tức khắc lộ vẻ vui mừng cực độ.
Đúng là đi mòn đế giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Ba người vội vàng chạy tới đây, tư thế như hổ đói rình mồi, hoàn toàn không để Rex và Cách Ngôn bên cạnh vào mắt.
Tự tin tất nhiên là tốt, nhưng đôi khi tự tin quá sẽ khiến ngươi nhận lấy tổn thất không nhỏ.
Một đạo kiếm quang lóe qua, tốc độ nhanh như sét đánh, nhanh đến kinh người. Một trong ba người kia hoảng sợ, nhanh chóng nâng kiếm lên chắn, kiếm và kiếm va chạm tạo nên vô số tia lửa. Cỗ sức lực chém tới kia không nhỏ nháy mắt đánh bay người kia ra ngoài, lưng đập vào cây nên mới không chật vật ngã trên đất nhưng trên mặt gã lại không giấu được vẻ khϊếp sợ.
Hai tên đồng bạn kia kịp thời dừng bước mà lùi lại đến cạnh người nọ, "Frank, ngươi sao rồi? Không có việc gì chứ?"
"Bị thương nhẹ, không có việc gì. Chúng ta cùng nhau lên, các ngươi làm vướng chân bọn chúng, ta đi bắt Ám Ảnh Dực Hổ, một khi thành công thì rút lui ngay lập tức." Biểu tình Frank thập phần âm ngoan nhưng bàn tay nắm kiếm kia vẫn còn run nhẹ, hổ khẩu (chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ) chảy máu. Tuy rằng chỉ là bị thương nhẹ nhưng cũng không nhẹ nhàng như gã nói, giấu ở nơi đáy mắt là những tính toán của gã ta.
Cách Ngôn ở đối diện lại rất bất ngờ, bởi vì đây là người đầu tiên cậu thấy có thể chạy thoát dưới kiếm của Rex. Phải biết rằng kiếm của Rex luôn nhanh và bạo, dưới tình huống không phòng bị rất khó trốn, nhưng người nọ lại có thể làm được thì hẳn là có vài phần bản lĩnh. Chỉ là cậu đã sớm hiểu rõ sự tàn khốc của đại lục này nên đối với lời Frank nói cậu hoàn toàn không tin.
Hai tên đồng bạn lại không hoài nghi, rất tán thành sự phân công này, một người tấn công Rex, một người tấn công Cách Ngôn.
Cách Ngôn lập tức bế Ám Ảnh Dực Hổ lên trốn phía sau Rex, động tác này hiện tại cậu có thể làm vô cùng thuần thục.
Người tấn công cậu thấy một màn như vậy tức khắc lộ ra vẻ khinh thường. Đại lục Azeroth sùng võ, nếu ngươi chỉ biết trốn sau người khác sẽ bị khinh thường, đặc biệt ngươi lại còn là một nam nhân.
Cách Ngôn lại không cảm thấy có gì mất mặt. Cậu vốn dĩ không phải người của thế giới này, xuyên không tới đây cũng chưa lâu, sao biết được cách sử dụng sức mạnh của thế giới này như thế nào, huống chi cậu cũng không biết Jimmy có thiên phú gì hay không. Với lại cậu cũng không cho rằng Rex không đối phó được vài ba người qua đường Giáp, Ất, Bính.
Rex lập tức dùng hành động thực tế chứng minh điều này.
Thực lực hai người rõ ràng không bằng Frank, người xông lên trước lại tự phụ cho rằng mình sẽ không sao, vừa ngẩng đầu chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, sau đó liền không còn ý thức.
Một người khác đang muốn nhân lúc bạn mình cuốn lấy Rex thì đi qua bắt Cách Ngôn lại không nghĩ tới đồng bạn mình một hiệp cũng không chịu được. Gã tiến lên một bước này lại thành đưa chính mình đến trước mặt đối phương. Tầm nhìn đột nhiên đảo ngược, gã thấy nửa người dưới của mình vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nửa người trên bị chia ra lại ở trên không trung nhìn thấy vết thương đầm đìa máu, còn thấy được cả lục phủ ngũ tạng, mặt cắt vết thương bóng loáng.
Gã bị gì vậy?