Chương 205: NHÓC CON NHÀ TA

CHƯƠNG 205: NHÓC CON NHÀ TA

Rex nhìn về phía tiểu hắc xà trên không trung, nhãn lực của y không tầm thường nên lập tức nhìn thấy trên lớp vảy cứng rắn đã che kín rất nhiều vết thương lớn lớn bé bé, may mà không có gì đáng ngại, "Không sao, ta sẽ báo thù cho tiểu hắc xà."

Cách Ngôn dùng sức gật đầu, trên mặt vẫn có chút lo lắng, thực lực hắc y nhân mạnh như vậy, lần đầu tiên cậu hơi lo Rex đánh không lại đối phương, nếu không thì quên đi, bảo mệnh quan trọng hơn.

"Chỉ bằng một tên Đại Kiếm Sư sơ giai hèn kém như ngươi mà cũng dám đả thương bản tôn, dù ngươi không tìm tới bản tôn thì bản tôn cũng phải tính món nợ này với ngươi!" Giọng nói âm ngoan của hắc y nhân vang lên, ánh mắt độc ác.

"Vậy ngươi phải tới tính nợ với lão tử trước!" Một thanh âm nóng nảy đồng thời vang lên, là của nam nhân áo đỏ. Lời gã nói khiến nam nhân áo đỏ quyết định tạm thời bỏ qua Cách Ngôn, nhóc con nhà hắn ngày thường hắn cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, thế mà người này muốn nuốt nhóc con nhà hắn, hắn cực kỳ muốn đánh chết gã!

Hắc y nhân nhìn về phía nam nhân áo đỏ, cảm giác tồn tại của hắn thập phần mãnh liệt, nếu không phải lực chú ý nhất thời bị Rex và Cách Ngôn hấp dẫn thì gã đã sớm nhìn về phía người này. Vừa liếc mắt một cái, sắc mặt hắc y nhân liền thay đổi, không phải kinh hỉ mà là kinh hãi, gã gần như không chút nghĩ ngợi từ bỏ hết thảy tính toán, bao gồm cả nhiệm vụ Thần Điện Hắc Ám giao, xoay người bỏ chạy.

"Muốn chạy? Không dễ thế đâu." Nam nhân áo đỏ cười lạnh, bóng đỏ chợt lóe đuổi theo, người cùng đuổi theo còn có Rex.

Giống như gã nói, chỉ là đối tượng bị đuổi gϊếŧ lại biến thành gã mà thôi. Hắc y nhân quay đầu lại nhìn người đang đuổi theo, sắc mặt trầm như nước, gã nên sớm nghĩ đến mới phải, phượng hoàng chính là tộc xem trọng hậu đại của mình nhất, tuyệt đối không thể ném một con non ở đây được. Hiện tại bị một con siêu đế vương thú trưởng thành theo dõi, gã biết nếu mình không trả một cái giá đắt thì chỉ sợ trốn không thoát.

Cách Ngôn không biết nam nhân áo đỏ là ai nhưng cậu nhớ lời hắc y nhân kia thốt lên, thì ra quả cầu lông nhỏ kia là một con tiểu phượng hoàng, nếu nam nhân áo đỏ là trưởng bối của cầu lông nhỏ thì hẳn cũng là phượng hoàng, phượng hoàng là ma thú ở đỉnh chuỗi thức ăn, chắc Rex sẽ không có việc gì đâu, nghĩ thế cậu cũng hơi yên tâm.

Tiểu hắc xà thấy nguy cơ tạm thời được giải trừ liền biến về hình dáng mini, Cách Ngôn nhìn thấy thân thể đầy máu tươi của nó, đau lòng móc ra một bình nước thuốc ma pháp trị liệu, cũng may thương thế thật sự không nghiêm trọng, may mà Rex và nam nhân áo đỏ kia tới kịp lúc, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn hiện tại gấp mấy chục lần.

Tiểu hắc xà thè lưỡi bò vào lòng Cách Ngôn, lượng vận động hôm nay của nó đã nhiều hơn tổng một tháng qua rồi, ma pháp lực cũng tiêu hao gần hết, chung quy vẫn do thực lực của nó không đủ, nếu không khi đối mặt với con súc sinh kia nó đã không chật vật như vậy, cũng đến lúc nó phải tăng lên thực lực lên thôi. Trong cái đầu nho nhỏ hiện lên đủ loại suy nghĩ, sau đó vùi mình ngủ say trong lòng Cách Ngôn.

Ám Dạ liếʍ đầu đệ đệ nhà mình một chút, đôi mắt to toát ra một tia lo lắng.

Cách Ngôn sợ xảy ra chuyện gì đó làm tiểu hắc xà tỉnh giấc, cậu dứt khoát thu nó vào không gian ý thức, vừa rồi cậu nhận được tin tiểu hắc xà truyền tới, lần này có lẽ nó sẽ ngủ say một khoảng thời gian, đương nhiên nó cũng không quên bảo Cách Ngôn sau khi lấy được Phách Tâm Thạch nhớ để lại cho nó một ít, nó còn muốn dựa vào năng lượng của Phách Tâm Thạch để thăng cấp.

banhmidaudo.wordpress.com

Không bao lâu sau Rex và nam nhân áo đỏ đã trở lại.

Biểu tình của Rex không có biến hóa gì, nhưng sắc mặt nam nhân áo đỏ lại u ám, lúc nhìn Cách Ngôn thần sắc này lại càng rõ ràng, đôi mắt đỏ tươi bỗng hiện lên một tia sát khí, hồng ảnh chợt lóe lao đến trước mặt Cách Ngôn, giơ tay vỗ xuống, Rex chém một kiếm tới.

Nam nhân áo đỏ biết kiếm của y không bình thường, chỉ đành lui về sau.

Biến cố này khiến Cách Ngôn sợ ngây người, vừa rồi còn đang cùng chung kẻ địch, sao tự nhiên lại trở mặt thành thù thế, chẳng lẽ lúc bọn họ đuổi theo hắc y nhân đã xảy ra chuyện gì? Cách Ngôn lập tức dùng ánh mắt dò hỏi Rex, rốt cuộc sao lại thế này.

"Đừng tưởng làm khế ước giả của ta là có thể ngăn được ta!" Nam nhân áo đỏ dùng ánh mắt âm trầm nhìn Rex, biểu tình âm ngoan tựa như nói lên quyết tâm của hắn giờ phút này.

"Có ta ở đây ngươi đừng hòng động vào em ấy." Rex thần sắc lãnh khốc, đôi mắt màu lam lộ vẻ sắc bén lãnh lệ vô cùng khϊếp người.

Nam nhân áo đỏ tức đến bật cười, hắn vốn đã nóng nảy, vừa nghe thấy lời này tức khắc không muốn tiếp tục vô nghĩa, hắn giơ tay lên muốn động thủ lần nữa, nhóc con cầu lông trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên cắn một cái vào tay hắn, nam nhân áo đỏ sợ ngây người, "Nhi tử ngoan, con làm gì vậy, ba ba đang giúp con giáo huấn mấy tên nhân loại đê tiện vô sỉ này mà. Con mau buông ra, ba ba da dày thịt béo, con cắn không được đâu, lỡ cắn hỏng cái miệng nhỏ thì làm sao bây giờ?"

Câu cuối cùng thành công làm Cách Ngôn nổi da gà.

Nhóc con cầu lông lại không chịu nhả ra, thậm chí còn kêu chiêm chϊếp với hắn, phảng phất như đang kháng nghị cái gì.

Người khác nghe không hiểu nó đang nói cái gì nhưng nam nhân áo đỏ lại biết, sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên khó coi, cực kỳ bất thiện liếc Cách Ngôn một cái , "Ngươi muốn ba ba tha cho hắn? Không được, hắn dám làm loại chuyện đó với ngươi, tuyệt đối không thể tha cho hắn!"

Nhóc con cầu lông nghe thế tựa hồ không cao hứng, bất ngờ bay khỏi tay, hai cái cánh nho nhỏ vẫy vẫy bay về phía Cách Ngôn, trên đường bị nam nhân áo đỏ ôm về, "Ba ba ở chỗ này mà, con muốn bay đi đâu?"

Nhóc con cầu lông quay đầu lại dùng sức mổ tay hắn, tựa hồ muốn hắn buông mình ra.

Nam nhân áo đỏ thương tâm vô cùng, "Vì cái gì, chẳng lẽ ba ba còn kém hơn một tên nhân loại đê tiện vô sỉ sao?"

Nhóc con cầu lông thấy hắn không chịu buông tay thì nổi giận, quay đầu lại chϊếp chϊếp chϊếp mắng hắn một trận. Nam nhân áo đỏ lộ ra biểu tình khϊếp sợ như bị sét đánh, vô thức buông tay ra, nhóc con cầu lông đạt được tự do lập tức vui sướиɠ bay về phía Cách Ngôn, đôi tay của Cách Ngôn theo bản năng ôm lấy nó, nó còn tự mình dịch dịch mông tìm một vị trí thoải mái để nằm, lộ vẻ thoải mái, đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu xanh còn chớp chớp, như thể về sau sẽ an gia ở chỗ này luôn.

"Nhóc con......" Nam nhân áo đỏ hô lên thê lương bi thảm, cực kỳ thương tâm nhìn nhóc con nhà mình, thấy nó không thèm để đến mình thì phẫn nộ trừng Cách Ngôn, "Tên nhân loại đê tiện vô sỉ này, ngươi rốt cuộc đã cho nhóc con nhà ta mê hồn canh gì?"

Cách Ngôn ách một tiếng, cực kỳ ủy khuất nói: "Ta không có mà."

"Còn dám giảo biện, ngươi nhân lúc ta không có ở đây cưỡng bách nhóc con khế ước với ngươi, hơn nữa còn là Khế Ước Bình Đẳng, không phải Khế Ước Linh Hồn, còn dám nói không có à!" Nam nhân áo đỏ phẫn nộ cãi lại, vẻ mặt vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Nhóc con nhà hắn chưa từng thân mật như vậy với hắn, lần đầu tiên người được hưởng thụ không phải là hắn mà lại là một tên nhân loại đê tiện vô sỉ.

"Ngươi nói ta khế ước với nó?" Cách Ngôn khϊếp sợ, lập tức chuyển hướng nhìn Rex, "Chẳng lẽ vừa rồi hắn muốn động thủ với tôi là do nguyên nhân này?"

Rex gật đầu, y biết nam nhân áo đỏ sẽ không nói dối chuyện này, nhưng y cũng tin Cách Ngôn không phải loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của trong tình huống hiện tại, vì thế nhất định đang có hiểu lầm gì đó. Giờ nhìn thấy phản ứng của cậu, y liền đoán được vấn đề chắc chắn nằm trên người quả cầu lông.

"Sao ta có thể có thể khế ước với nó được. Nó trực tiếp rớt vào lòng ta lúc ta đang bị người bao vây, sau đó tên hắc y nhân kia định gϊếŧ ta, còn muốn bắt nó, ta kiếm đâu ra thời gian để khế ước với nó, các ngươi có lầm không?" Cách Ngôn hô to oan uổng, cậu đã có tiểu Hắc rồi, sao có thể khế ước với phượng hoàng nữa chứ. Cậu có ngốc cũng biết sinh vật cao ngạo như phượng hoàng tuyệt đối sẽ không cùng nhân loại lập Linh Hồn Khế Ước, huống chi Khế Ước Linh Hồn của cậu cũng đã dùng hết.

wattpad.com/user/daudo0902

Nam nhân áo đỏ nghe thấy lời giải thích của cậu, tựa hồ nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên lộ vẻ nghẹn lại, đúng lúc này Cách Ngôn lại a một tiếng.

"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, lúc ta đang chuyên tâm đối phó người Thần Điện Hắc Ám thì chợt cảm thấy ngón tay nhói một cái, nhưng bởi vì tình huống lúc ấy tương đối hỗn loạn nên ta cũng không để ý, sau đó mới nhận ra ngón tay bị thương, khi ấy cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là không cẩn thận bị thứ gì đó cắt trúng." Cách Ngôn vươn ngón trỏ của mình ra, phía trên có một cái lỗ nhỏ còn chưa khép lại.

Tầm mắt mọi người lặng lẽ chuyển qua tiểu phượng hoàng trong lòng cậu, tiểu phượng hoàng ngáp một cái, miệng nó chính là một cái mỏ nhọn, hiển nhiên đây là họa do chính tiểu gia hỏa này gây ra.

"Nhóc con, sao con lại có thể không màng tới ba ba, ta mới là ba ba của con mà." Nam nhân áo đỏ khóc lóc, hắn vẫn luôn thuyết phục chính mình, rằng nhóc con nhà mình thực sự nhận ra hắn, không ngờ chỉ nhất thời tách ra mà cũng xảy ra chuyện.

Nghe hắn nói Cách Ngôn chớp chớp mắt, sao lời này nghe giống như tiểu phượng hoàng này vốn dĩ đã có vấn đề rồi thế, nhưng mà dù cậu có hỏi thì nam nhân áo đỏ cũng sẽ không nói cho cậu biết, hiện tại chỉ sợ hắn hận chết cậu.

"Có chuyện gì chờ giải quyết xong nguy cơ của tộc Thú Nhân rồi lại nói tiếp." Sau khi biết không phải là sai lầm của Cách Ngôn, Rex không định tiếp tục tranh chấp với nam nhân áo đỏ nữa.

"Không được, nhóc con nhà ta phải làm sao bây giờ?" Nam nhân áo đỏ oán hận nhìn Cách Ngôn, nhưng ánh mắt vừa chạm phải nhóc con trong lòng cậu lại lập tức trở nên dịu dàng.

Cách Ngôn suy nghĩ một chút, trực tiếp nhét tiểu phượng hoàng vào lòng hắn, tay còn chưa rời đi tiểu phượng hoàng đã phát ra tiếng chíp chíp chói tai. Nó bỗng dùng mỏ mổ nam nhân áo đỏ đang chờ mong vươn tay, sau đó xoay người nhào vào lòng Cách Ngôn, còn không ngừng kêu chiêm chϊếp, phảng phất như đang lên án vì sao Cách Ngôn không cần nó, hai cái móng vuốt gắt gao túm lấy quần áo cậu. Cách Ngôn đồng tình nhìn về phía nam nhân áo đỏ bị đả kích.

"Nhóc con, hắn không phải ba ba của côn, sao con có thể kêu hắn là ba ba, ta mới là ba ba của con mà!" Nam nhân áo đỏ phát điên, sống không còn gì luyến tiếc nhìn nhóc con nhà mình, bộ dáng như trời sập.

Khóe miệng Cách Ngôn câu lên, có vẻ cậu phát hiện ra chân tướng rồi, thì ra không phải do mị lực của cậu quá lớn, mà là tiểu phượng hoàng là một con phượng hoàng bị mù mặt, nghĩ lầm mình là ba ba nó, thế nên nó mới mổ ngón tay mình để lập khế ước? Cậu lại thử nhét tiểu phượng hoàng vào tay nam nhân áo đỏ, tiểu phượng hoàng lại hét lên, bộ dáng lã chã chực khóc như thể ba ba muốn vứt bỏ nó, Cứ như thế hai ba lần, nam nhân áo đỏ cũng không nỡ nhìn nhóc con nhà mình cứ lo lắng sợ hãi bị "ba ba" vứt bỏ như vậy, hắn đành phải thỏa hiệp.

Vì thế Cách Ngôn không duyên cớ bắt được một con phượng hoàng nhỏ, kèm thêm một con phượng hoàng lớn nhắm mắt theo đuôi.

_Hết chương 205_