Chương 187: BỘ LẠC TỘC THÚ NHÂN

CHƯƠNG 187: BỘ LẠC TỘC THÚ NHÂN

"Ân nhân cứ hỏi, ta nếu biết nhất định sẽ biết gì nói đó." Vero vỗ ngực, đại khái là dùng sức quá mức, chạm đến đến nội thương, ho khan vài tiếng mới dừng được.

Cách Ngôn rất vừa lòng với thái độ của hắn, có thể ghi tạc ân tình của bọn họ trong lòng là được, chỉ sợ lấy oán trả ơn, cậu lập tức dò hỏi tin tức Sinh Cốt Hoa, vốn cậu suy đoán Sinh Cốt Hoa có thể sinh trưởng trong phiến sơn cốc này hay không, nhưng khắp sơn cốc đều là cỏ dại, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, không giống chút nào.

Nghe thấy Sinh Cốt Hoa trên mặt Vero hiện lên một tia kinh ngạc, vừa vặn bị Cách Ngôn bắt lấy.

"Như thế nào, có phải ngươi biết nơi nào có Sinh Cốt Hoa không?"

"Biết thì biết, chỉ là vì sao ân nhân lại tìm Sinh Cốt Hoa, chẳng lẽ ân nhân là ma dược sư?" Ánh mắt Vero từ người Rex lập tức chuyển qua người Cách Ngôn, thoạt nhìn cậu giống ma dược sư hơn. Bởi vì ma dược sư cũng là ma pháp sư, quanh năm ở phòng thí nghiệm nên bề ngoài thoạt nhìn sẽ khá yếu, khụ khụ, cái ý tưởng này tuyệt đối không thể để ân nhân biết.

"Không phải, chúng ta là lính đánh thuê, để thăng cấp cấp bậc đoàn dong binh nên nhận một nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ là muốn tìm ba đóa Sinh Cốt Hoa, nghe người ta nói dãy núi Hades có Sinh Cốt Hoa nên mới lại đây thử thời vận." Cách Ngôn lấy ra trăm phần trăm thành khẩn, vốn đây cũng không phải cái gì bí mật.

Vero hiểu rõ, hắn không biết nhiệm vụ của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê nhưng lại biết mỗi ngày có không ít người tới tìm các loại dược thảo luyện dược, Sinh Cốt Hoa là một loại trong đó. Nếu ân nhân không cứu bọn họ Vero sẽ không nói, nhưng nếu duyên phận đã buộc bọn họ vào cùng một cái dây thừng thì hắn chắc chắn sẽ biết gì nói đó.

"Ân nhân hỏi đúng người rồi, đúng là ta từng thấy Sinh Cốt Hoa, hơn nữa không chỉ là ba đóa."

"Vậy thì tốt quá, ngươi biết ở đâu không, nói cho chúng ta biết vị trí nó sinh trưởng là được, chúng ta có thể tự mình đi." Cách Ngôn vừa nghe thì cực kỳ kinh hỉ, quả nhiên cậu đã đánh cuộc chính xác.

Vero lắc đầu nói, "Cái này không được, cho dù nói vị trí cho ân nhân thì các ngươi cũng không hái được Sinh Cốt Hoa, bởi vì Sinh Cốt Hoa sinh trưởng trong bộ lạc chúng ta, chỉ có thú nhân mới có thể vào bộ lạc, các ngươi là nhân loại, dù tìm được nơi đó cũng vào không được."

Cách Ngôn vừa nghe tức khắc ngoài ý muốn, "Sinh Cốt Hoa là do tộc Thú Nhân trồng? Thú nhân các ngươi cũng có ma dược sư sao?"

"Không phải ma dược sư, là Vu sư, bộ lạc thú nhân chúng ta có một vị Vu sư địa vị chí cao vô thượng, nàng biết rất nhiều thứ, cũng am hiểu luyện dược, Sinh Cốt Hoa là do nàng nuôi dưỡng, có cả những cây nhổ từ nơi khác về trồng, nhiều như một cái sơn cốc, nhưng mà muốn hái Sinh Cốt Hoa thì phải được Vu sư đại nhân đồng ý, các ngươi đã cứu chúng ta, Vu sư đại nhân hẳn là sẽ đồng ý."

"Vậy đa tạ ngươi." Nghe thấy nhiều như một cái sơn cốc, Cách Ngôn phỏng đoán có thể chính là cái sơn cốc mà người nọ đã thấy rất nhiều Sinh Cốt Hoa kia hay không, người nọ cũng không nhận thức Sinh Cốt Hoa, sau khi trở lại thành Lamarck mới biết, lúc ấy còn rất hối hận vì không đã hái chúng, chỉ là sau đó lại đi tìm thì không tìm thấy nữa. Ý niệm chợt lóe lên cậu lại lập tức phủ định, nếu là ở bộ lạc thú nhân thì nhân loại tuyệt đối không có cơ hội đi vào, khả năng lớn nhất chính là một sơn cốc khác, sau lại bị thú nhân nhổ đi để trồng trong bộ lạc.

"Không cần khách khí, các ngươi đã cứu chúng ta, đây là điều nên làm." Vero xua tay, đừng nói ba đóa, cho dù là ba mươi đóa hắn cũng sẽ vì hai vị ân nhân hái tới.

banhmidaudo.wordpress.com

Lần này Vero dẫn theo hai mươi sáu thú nhân ra ngoài, mười chín người bị Cướp Săn Giả Hắc Ám gϊếŧ, chỉ còn lại có bảy người, hơn nữa bảy người này đều bị thương ít, thậm chí có năm người trọng thương.

Biết tộc Thú Nhân có Vu sư, Cách Ngôn thấy Vero lấy ra mấy bình nước thuốc ma pháp cho thú nhân bị thương uống cũng không thấy bất ngờ nữa, thậm chí quan sát hiệu quả của nước thuốc ma pháp này, cậu phát hiện chúng có công hiệu gần bằng nước thuốc ma pháp Mexican tinh luyện, tuy vẫn kém một chút, nhưng cũng đủ để thấy vị Vu sư thú nhân này là một nhân tài, nhân lúc bọn họ đang khôi phục thương thế, Cách Ngôn trở lại bên người Rex.

"Thế nào?" Cách Ngôn lén lút hỏi Rex.

Rex đang chà lau kiếm của mình, tuy vết máu dính trên thân kiếm đã biến mất đến không thể mất được nữa, thân kiếm cũng sáng đến mức có thể soi mặt nhưng y vẫn cứ lau đi lau lại, nghe thấy cậu hỏi mới trả lời: "Người này ở tộc Thú Nhân có địa vị không thấp."

"Đúng như tôi nghĩ, có phải chúng ta có thể mượn hắn đánh vào bộ lạc thú nhân hay không?" Cách Ngôn lập tức nở nụ cười, có thể chống đỡ dưới sự vây công của ba tên Cướp Săn Giả Hắc Ám lâu như vậy đã đủ thuyết minh thực lực của hắn, thú nhân như thế này hẳn là có địa vị không thấp ở tộc Thú Nhân, ngoài ra còn có chút dính líu đến nước thuốc ma pháp, nếu vị Vu sư kia có địa vị chí cao vô thượng như vậy thì nước thuốc ma pháp hắn tinh luyện khẳng định không thể cho thú nhân bình thường dùng, chứng cứ chính là Vero là người lấy nước thuốc ma pháp ra, còn những người khác không có.

"Nguyên nhân?"

"Anh nghĩ đi, vị Vu sư kia của tộc Thú Nhân ngay cả Sinh Cốt Hoa cũng tạo thành cả một cái sơn cốc, chắc chắn cũng có những dược thảo đặc thù khác, chúng ta có thể thuận tiện làm một cái giao dịch với bọn họ nha." Cách Ngôn tính kế nói.

Rex biết cậu đang đánh chủ ý với cái này, y lắc đầu, "Tộc Thú Nhân bài ngoại nghiêm trọng hơn em tưởng nhiều, việc nhân loại hãm hại bọn họ không phải chuyện một sớm một chiều, tộc Thú Nhân không có khả năng dễ dàng tiếp thu hai nhân loại."

"Mọi việc phải thử một lần mới biết được." Cách Ngôn chưa từ bỏ ý định, cơ hội đảo mắt đã đưa đến trước mặt cậu.

Vero thấy thương thế của tộc nhân đã tốt gần hết liền bảo bọn họ đi thu hồi thi thể những thú nhân đã chết mang về an táng, chính mình thì đi đến trước mặt Cách Ngôn, đưa ra đề nghị Cách Ngôn và Rex cùng đi theo bọn họ đến bộ lạc thú nhân.

"Nhưng mà ta nghe nói thú nhân cũng không hoan nghênh nhân loại, làm như vậy có phải không tốt lắm không?" Cách Ngôn cố gắng lắm mới không quay đầu cho Rex một ánh mắt khoe khoang, thật là muốn cái gì tới cái đó, cậu nỗ lực bày ra biểu tình kinh ngạc suy nghĩ cho hắn.

Dây xác thật là vấn đề, nhưng nếu Vero đã nói ra thì tất nhiên hắn cũng đã suy xét qua chuyện này, "Các ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ta tin các ngươi không phải những nhân loại âm hiểm xảo trá kia, ta tin tộc nhân của ta nhất định sẽ lý giải."

"Ngươi cũng quá dễ dàng tin người khác, nói không chừng chúng ta cố ý diễn một tuồng kịch cho các ngươi xem, để các ngươi tin tưởng chúng ta. Ngươi phải biết rằng người tàn nhẫn độc ác chân chính sẽ làm như vậy, cho dù phải hy sinh người một nhà, vì đạt được mục đích cũng không tiếc." Cách Ngôn cảm thán, vị anh em này thật là quá thật thà, nhưng mà cậu thích.

Vero cao hứng cười sang sảng, "Ta biết, nhưng nếu các ngươi thật sự dụng tâm kín đáo thì cũng sẽ không nói những lời này cho chúng ta biết, nếu chúng ta hoài nghi, kế hoạch của các ngươi chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?"

"Ngươi nói cũng có đạo lý." Cách Ngôn nghe vậy liền vừa lòng.

Sau khi Vero quyết định, tộc nhân của hắn nghe thấy hắn muốn dẫn hai người về tộc Thú Nhân thì phản ứng không đồng nhất, phần lớn đều là do dự, bọn họ không thể tin tưởng vào nhân loại nhanh như Vero, cho dù là hai người đã cứu bọn họ, vạn nhất hai người này thật sự có mục đích, bọn họ chẳng phải sẽ trở thành tội nhân của tộc Thú Nhân sao. Sau khi lên đường, có một hai thú nhân trộm tìm Vero nói việc này, chỉ là tâm ý Vero đã quyết, thấy khuyên bảo không được họ chỉ có thể một bên cảnh giác, một bên hy vọng hai người thật sự không phải người xấu.

Bộ lạc thú nhân nằm sâu trong dãy núi Hades, thú nhân chỉ hoạt động ở dãy núi Hades nên bọn họ thập phần quen thuộc địa hình nơi này, biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn.

Trước kia khi nhân loại còn chưa bắt giữ thú nhân bốn phía, rất nhiều địa phương ở dãy núi Hades có thể nhìn thấy thân ảnh thú nhân, thậm chí ở thành Lamarck hoặc gần đó cũng có thể nhìn thấy, nhưng từ khi việc bắt giữ thú nhân trở thành tật xấu của nhân loại thì thú nhân rất ít khi hoạt động đơn độc ở bên ngoài, cho dù có việc cũng sẽ là nhiều người cùng làm, bởi vậy nhân loại hiện tại rất ít khi bắt được thú nhân, ngẫu nhiên có thì cũng đều là một hai thú nhân trộm đi ra ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ sau khi vào thành Lamarck thì Cách Ngôn không thấy thú nhân nào nữa, lần nhìn thấy lúc vào thành chỉ là trùng hợp, đúng lúc đoàn dong binh kia bắt được hai thú nhân lạc đàn.

Trên đường, Cách Ngôn nhàn đến nhàm chán nên hỏi Vero vì sao lại bị mai phục.

Vero chỉ đáp là bởi vì một chuyện quan trọng.

Cách Ngôn vừa thấy hắn không muốn nói rõ liền biết chuyện này không thể hỏi, lập tức nói sang chuyện khác, dư quang khóe mắt quả nhiên thoáng nhìn thấy bộ dáng hán tử này hơi thở phào một hơi.

wattpad.com/user/daudo0902

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi tới bộ lạc tộc Thú Nhân, một đám người xuyên qua một ngon núi, đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, đây là một góc nhìn độc đáo, nhà bạt rậm rạp trải rộng trên một mảnh thảo nguyên rộng lớn, thú nhân qua lại như những điểm đen nhỏ, mắt thường có thể nhìn thấy ít nhất có đến mấy ngàn người, náo nhiệt cực kỳ, đây chính là bộ lạc tộc Thú Nhân.

Vero nói bọn họ đã ở sinh sống chỗ này hơn một ngàn năm, đây là nơi rời xa ồn ào náo động của nhân loại, có thể nói là thế ngoại đào nguyên, mà hai người chính là khách nhân thứ nhất và thứ hai được thú nhân mời tới.

Cách Ngôn tỏ vẻ cực kỳ vinh hạnh, trong lòng lại biết kế tiếp phỏng chừng có một trận chiến phải đánh.

Hai người vừa đến quả nhiên đã lọt vào rất nhiều ánh nhìn căm thù của thú nhân, có vài thú nhân thậm chí còn ngo ngoe rục rịch, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người thập phần không tốt, phảng phất như giây tiếp theo sẽ động thủ với hai người, nếu không phải Vero nói hai người là do hắn mang đến thì chỉ sợ mấy thú nhân đó đã sớm nhào lên xé hai người thành mảnh nhỏ, chỉ là không phải thú nhân nào cũng nhẫn nhịn, bỗng có một thú nhân đột nhiên đứng ra.

"Vero, thế mà ngươi lại dẫn nhân loại tới bộ lạc thú nhân, chẳng lẽ ngươi không biết những năm gần đây nhân loại đã tàn sát thú nhân như thế nào sao, ngươi không thấy có lỗi với những đồng bào đã chết à?" Thú nhân này cũng cao lớn uy mãnh giống Vero, vóc dáng phải cao đến hai mét, ngũ quan anh tuấn tràn ngập phẫn nộ, đôi mắt phảng phất như toát ra từng đợt lửa giận, ánh mắt nhìn về phía Cách Ngôn và Rex hận không thể lột da, uống máu hai người. Gã tên là Pang, đã từng có một đệ đệ rất đáng yêu, đệ đệ gã một lần ham chơi chạy ngoài thì bị nhân loại bắt, chạy trốn không thành, cuối cùng bị nhân loại gϊếŧ, bởi vậy gã vô cùng hận nhân loại.

Lời này lập tức khiến những thú nhân khác đồng tình, ánh mắt nhìn chằm chằm Cách Ngôn và Rex lại càng thêm không tốt, người phụ họa đều là thú nhân có thân nhân chết trong tay nhân loại.

Chỉ trong chốc lát Cách Ngôn và Rex đã bị các thú nhân bao vây, đôi mắt họ bởi vì cảm xúc căm hận nhân loại mà chậm rãi đỏ lên.

"Ta không quên, nhưng hai người họ không giống, lần này chúng ta đi ra ngoài lọt vào mai phục của Cướp Săn Giả Hắc Ám, nếu không nhờ hai người họ cứu thì hôm nay các ngươi sẽ không thể nhìn thấy chúng ta đâu." Vero lập tức giải thích.

"Đúng vậy, Pang, chúng ta có thể tồn tại xác thật ít nhiều là nhờ hai người họ, Vero vốn dĩ bị thương rất nặng, suýt chút nữa là chết, họ dùng mấy bình nước thuốc ma pháp trị liệu mới có thể cứu sống Vero." Mấy thú nhân sống sót tuy có chút ý kiến với việc dẫn Cách Ngôn và Rex đến bộ lạc nhưng chuyện hai người cứu bọn họ là sự thật, bọn họ tuyệt đối không làm chuyện lấy oán trả ơn.

"Chuyện các ngươi nói đều là thật?" Pang trừng lớn mắt, từ kẻ thù biến thành ân nhân, khoảng cách quá rộng khiến bọn họ có chút khó tiếp thu.

"Đương nhiên là thật."

Nghe được lời này, phản ứng kịch liệt quanh thân các thú nhân chậm rãi an tĩnh lại, ánh mắt nhìn Cách Ngôn và Rex trở nên phức tạp, trong lòng tuy cảm tạ hai người nhưng vẫn không thể buông bỏ thành kiến đối với nhân loại, cho nên bọn họ lựa chọn trầm mặc, một vài thú nhân nhìn về phía Pang, tựa hồ gã là người làm chủ.

"Vero,cho dù hai người họ là ân nhân cứu mạng của các ngươi thì ngươi cũng không nên dẫn hai nhân loại tới bộ lạc chứ." Pang hơi không tán đồng nhìn Vero, nhưng việc đã đến nước này, người cũng đã tới, gã cũng chỉ có thể oán giận ngoài miệng vài câu, "Nhìn vào việc hai người họ đã cứu các ngươi, chúng ta có thể tạm thời không nhằm vào họ, chờ chuyện xong xuôi ngươi lập tức tiễn họ đi, tộc Thú Nhân không chào đón nhân loại."

"Ta biết." Vero thở phào một hơi, hắn hiểu Pang nên sẽ không chỉ trích gã, Cách Ngôn và Rex có ân với hắn, không phải Pang, hắn cũng không tính cưỡng bách bọn họ, dù hắn biết nếu mình nhất định phải lưu hai người lại thì Pang cũng không có cách nào.

Giải quyết nguy cơ Cách Ngôn và Rex bị thú nhân căm thù, Vero dẫn hai người đi gặp Vu sư tộc Thú Nhân.

_Hết chương 187_