Chương 173: ĐÁNH BẦM DẬP VÀ CƯỚP SẠCH

CHƯƠNG 173: ĐÁNH BẦM DẬP VÀ CƯỚP SẠCH

"Giỏi, giỏi lắm, cũng dám gϊếŧ người của ta, hôm nay ba người các ngươi đừng hòng rời khỏi thành Lamarck." Khuôn mặt Jeff trở nên vặn vẹo vì phẫn nộ, đôi mắt nhìn thẳng Rex phảng phất như chứa nọc độc của rắn hổ mang, hận không thể ngay lập tức gϊếŧ chết bọn họ.

Thủ hạ lợi hại nhất là Kodak bị gϊếŧ tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của ông ta, chuyện này cực kỳ bất lợi với ông ta. Thành Lamarck là nơi phải tranh đấu kịch liệt, gia tộc Phủ Đầu cũng thế, trong gia tộc có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vị trí của ông ta, Kodak chết những người đó tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Jeff nghĩ đến đây thì nghiến răng nghiến lợi, ước gì hiện tại có thể ăn thịt uống máu bọn họ. Ông ta đổ hết thù hận lên đầu Rex và Cách Ngôn, nhưng ông ta lại không nghĩ lại, một trăm vạn đồng vàng vốn dĩ là của Mexican, thiếu nợ phải trả, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.

*thiên kinh địa nghĩa (天经地义): đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.

Rex vung kiếm trong tay xuống, nhìn không có chút lực nào nhưng lại hiện lên một tầng hàn quang đáng sợ. Người ở đây đã chính mắt nhìn thấy y dùng thanh kiếm này nhẹ nhàng trảm một Kiếm Sư, sau đó không ai dám xem thường y nữa, ánh mắt nhìn thanh kiếm này cũng lộ ra một tia tham lam cùng sợ hãi nhợt nhạt.

Thanh kiếm này vừa nhìn là biết chính là kiếm tốt, nếu như bọn họ...... Nghĩ đến đó bỗng rùng cả người, bất ngờ đối mặt với ánh mắt lạnh băng Rex bắn đến, da đầu thoáng chốc tê dại như ngã vào hầm băng, trên trán không tự chủ mà đổ một giọt mồ hôi lạnh, vội vàng thu hồi tham lam trong lòng. Đến Kodak bọn họ còn không đánh được, thanh kiếm này tất nhiên không phải thứ bọn họ có thể nghĩ đến.

banhmidaudo.wordpress.com

Jeff không kiêng kị như những người này, ông ta liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là một thanh kiếm tốt, tốt hơn tất cả những thanh ông ta từng thấy, bao gồm cả thanh kiếm của Cách Ngôn.

Thành Lamarck cũng tổ chức đấu giá hội, ông ta từng thấy một thanh kiếm tốt ở đấu giá hội, nghe nói đó là bảo kiếm do thợ rèn giỏi nhất đại lục Azeroth chế tạo, chất lượng chỉ kém hơn vũ khí do tộc Người Lùn chế tạo một chút, đáng tiếc ông ta không đủ năng lực nên cuối cùng bảo kiếm cứ thế bị lấy đi trước mặt ông ta, khi đó ông ta còn cảm thấy thật đáng tiếc. Hiện tại, ông ta lại cảm thấy bảo kiếm được các thế lực lớn trong thành tranh đoạt còn không bằng một phần mười thanh trước mắt.

Nếu ông ta có được thanh bảo kiếm này thì thực lực của ông ta tất nhiên có thể nâng cao một bước, lúc đó tên Hall vẫn luôn sàn sàn bằng ông ta sẽ không còn là đối thủ của ông ta được nữa. Ánh mắt Jeff vừa kích động vừa tham lam nhìn chằm chằm kiếm trong tay Rex, phảng phất đã nghĩ đến hình ảnh mình đoạt được thanh kiếm này.

Đúng lúc này một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén lấy khí thế không thể ngăn cản đánh úp đến trước mặt ông ta, uy thế của kiếm khí làm sắc mặt ông ta đại biến, cuống quít không kịp ngăn cản, chỉ có thể tránh đi. Kiếm khí cắt sát qua ông ta, khí kình sắc bén tạo thành vô số vết cắt trên quần áo ông ta, lưu lại mấy vết máu, miệng vết thương tuy nhẹ nhưng lại làm ông ta cảm nhận sự lợi hại của Rex rõ ràng hơn.

Sau đó đạo kiếm khí kia bổ lên vách tường, vách tường ầm ầm sập xuống.

"Ross, cùng nhau lên." Jeff không dám phân tâm nữa.

Hai người giáp công Rex, những người khác sau khi phát hiện trận chiến này không phải đánh nhau bình thường thì lập tức trốn ra rất xa, đường phố vốn đang bị vây kín không kẽ hở hiện tại lại trống trải đến dọa người, mọi người chỉ dám đứng ở phía xa vây xem.

Đương nhiên thành Lamarck không có trật tự như thành Tudan, trận chiến này nổ ra lâu như vậy rồi nhưng đội hộ vệ giữ gìn trật tự vẫn chưa đến.

Cách Ngôn rất có ánh mắt lôi kéo Mexican đang ngây ngốc lui đến nơi an toàn. Lực phá hoại của Rex lớn như vậy, nếu ở quá gần thì lúc nào cũng có thể bị lan đến, mắt cậu bỗng thoáng nhìn thấy một thân ảnh lén lút gần đó, người này chính là Duro cụt tay.

Duro ẩn nấp rất cẩn thận, sợ bị cuốn đến trung tâm đánh nhau. Gã đã sớm đánh mất khí thế kiêu ngạo lúc mới tới, gã không ngờ người anh rể mang đến đã chết nhiều như thế nhưng vẫn không xử được bọn họ, một tiểu nhân vật không có thực lực còn mất một cánh tay như gã có lên cũng vô dụng, lại còn dễ bị lan đến, vì thế gã trốn ra sau một cây cột, còn tận lực thu gọn cả người lại, nhưng mà được sống sung sướиɠ lâu ngày nên gã đã biến mình thành một tên mập, cây cột kia còn không rộng bằng một nửa thân thể gã.

Cách Ngôn lập tức nảy ra một kế. Cậu lẻn ra phía sau Duro đá gã một cái, Duro kêu thảm rồi lăn xuống bậc thang, lúc gã chuẩn bị bò dậy thì một thanh kiếm hàn quang lập loè đã gác trên cổ gã, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cách Ngôn đang cười lạnh với mình, Duro cứng người.

"Xin hãy tha mạng cho ta, ta không dám nữa." Duro một giây đã sợ, thịt mỡ béo ngậy run lên dưới sắc vàng của ánh mặt trời, giống một con lợn trắng đang đợi làm thịt.

Cách Ngôn đời trước còn rất thích ăn thịt lợn, tưởng tượng này tức khắc làm cậu tởm đến nỗi suýt nôn, cũng không dậy nổi hứng thú với thịt lợn nữa, "Nói nhảm ít thôi. Nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa, nếu ngươi không phục, vậy được rồi, lấy tất cả đồng vàng trên người ngươi ra đây, hôm nay ta sẽ đi cướp thật cho xứng với cái tên cướp này."

"A." Duro há hốc mồm, theo bản năng che đai lưng trữ vật bên hông lại, toàn bộ gia sản của gã đều ở trong này, mấy năm nay đã bóc lột không ít, trừ hiếu kính anh rể ra thì chính gã cũng tích cóp được không ít, nếu đều lấy ra thì gã sẽ biến thành kẻ nghèo hèn.

"A cái gì mà a, không cho cũng được, ta sẽ cắt từng miếng thịt của ngươi đến khi nào ngươi đưa mới thôi, thế nào?" Cách Ngôn giả vờ dùng mũi kiếm sắc bén khoa tay múa chân ở cổ gã, phảng phất như giây tiếp theo sẽ cắt một miếng thịt xuống.

Duro cảm thấy cổ đau đớn, sợ tới mức ướt đẫm đũng quần, "Ta đưa, ta đưa, hảo hán tha mạng......" Dù có nhiều đồng vàng hơn thì cũng không quan trọng bằng mạng của mình, gã lập tức cởi đai lưng trữ vật bên hông xuống ném qua.

Cách Ngôn ra hiệu cho Mexican đi nhặt.

Mexican ngây người một chút mới phản ứng lại, nhặt đai lưng trữ vật lên rồi chạy về bên người Cách Ngôn, da mặt hắn mỏng nên đã đỏ bừng.

Cách Ngôn không biết hắn đỏ mặt cái gì, cũng không hỏi, cậu lại đạp Duro một cái, không ngờ đột nhiên trong góc có vài người lao ra, vừa tới đã hung hăng đá Duro, Duro la hét, liên tục kêu đừng đá, một người không cẩn thận lại đá vào cái tay cụt của gã, miệng vết thương mới tốt lên một chút lại đổ máu, sắc mặt gã trắng bệch.

"Các ngươi là ai?" Cách Ngôn nhìn về phía mấy người đột nhiên xuất hiện, không chờ bọn họ trả lời Mexican đã gọi tên một người trong đó.

"Rence, sao các ngươi lại tới đây?"

"Bọn họ là ai?" Cách Ngôn dứt khoát hỏi Mexican.

Mexican đáp: "Bọn họ đều là người cung cấp đạo cụ ma pháp cho phòng ma pháp Duro giống ta."

Cách Ngôn vừa nghe liền biết những người này có thù hận với Duro, vì thế cậu cũng không ngăn cản bọn họ, để bọn họ đá đủ, thẳng đến khi Duro la hét khàn cả giọng, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích nữa, bị bọn họ đá hôn mê, những người này mới dừng tay.

"Mexican." Rence dẫn hai người khác đi tới, hơi khẩn trương nhìn nhìn Cách Ngôn. Bọn họ đứng một bên quan vọng cũng đã được một đoạn thời gian, cũng nhìn thấy Cách Ngôn chém gϊếŧ thủ hạ của Jeff.

"Ta giới thiệu một chút, vị này chính là lính đánh thuê tiên sinh đã giúp ta đòi đồng vàng về." Mexican là một tên trạch nam, bằng hữu của hắn không nhiều lắm, ba người Rence đồng bệnh tương liên với hắn nên cũng tính là thân quen.

Cách Ngôn nghĩ hắn và những người này không giao thoa quá nhiều nên cũng không nói tên bản thân, chỉ cao lãnh gật đầu với Rence.

Ba người Rence thấy thế càng thêm co quắp, không ngừng nhìn Mexican, Mexican căn bản không lĩnh hội được ý tứ của bọn họ, mờ mịt đối diện với họ.

Rence biết không thể trông cậy vào tên trạch nam Mexican này, đành phải căng da đầu nói: "Vị đại nhân này, ta tên là Rence, ta cũng bị Duro khất nợ giống Mexican, cái đó...... chúng ta......"

Nói đến đây ba người Rence lại co quắp liếc đai lưng trữ vật của Duro trong tay Mexican, câu kế tiếp lại không mở miệng được.

Bọn họ khác Mexican, mỗi lần Duro hợp tác đều chỉ làm đợt nhỏ nên bị khất nợ nợ cũng không nhiều, vì thế bọn họ không thể tuyên bố nhiệm vụ treo thưởng giống Mexican, nhưng số đồng vàng kia đối với bọn họ mà nói cũng không gọi là ít, lần này nghe nói có người nhận nhiệm vụ của Mexican còn thành công đòi lại một trăm vạn đồng vàng, tâm tư của bọn họ cũng bắt đầu lung lay, vừa nghe tin là lập tức chạy tới.

wattpad.com/user/daudo0902

Nhưng dù tình cảnh hiện tại của Duro không tốt thì bọn họ vẫn không dám đắc tội Duro như trước, ai biết gia hỏa này có thể quay đầu đi làm phiền bọn họ hay không. Bọn họ không giống Mexican, họ đều có gia đình ở thành Lamarck, đến tận khi nhìn thấy Cách Ngôn bảo Mexican lấy đi đai lưng trữ vật của Duro, bọn họ lo sau này không thể đòi được nợ nên mới lấy hết can đảm đi ra.

Cách Ngôn thấy hắn còn chưa nói hết nửa câu mặt đã đỏ như mông khỉ, hiển nhiên cũng biết hắn đang rất ngại, cậu nói: "Ta đã biết, gã nợ các ngươi bao nhiêu đồng vàng?"

Ba người Rence thấy cậu mặt vô biểu tình, từng người thấp thỏm nói một con số.

Ba con số này hiện giờ đối với Cách Ngôn mà nói thì chỉ là chân muỗi. Cậu vốn cũng không có hứng thú với đồng vàng của Duro, chẳng qua cậu không muốn để đối phương dễ chịu mà thôi. Vì thế cậu bảo Mexican đưa đai lưng trữ vật cho mình, sau đó từ bên trong lấy ra số đồng vàng gấp đôi trả cho bọn họ, nói phần nhiều ra chính là lãi.

Có thể lấy đồng vàng của mình về ba người Rence đã rất cao hứng rồi, không ngờ còn lấy được gấp đôi nên có hơi thấp thỏm, lo làm như vậy về sau Duro có thể tới tìm làm phiền bọn họ hay không, họ có chút do dự, nhưng một câu của Cách Ngôn đã làm bọn họ sửng sốt đánh mất ý niệm này.

"Các ngươi vừa mới đánh gã một trận, dù các ngươi không lấy thì gã chắc chắn cũng đã có cớ tìm các ngươi tính sổ."

Nghe vậy, ba người Rence tức khắc không biết nên cao hứng hay nên lo lắng.

"Quản nhiều như vậy làm gì, cùng lắm thì rời khỏi thành Lamarck thôi. Nơi này xác thật không phải chỗ để người bình thường như các ngươi sinh sống, huống chi chuyện này cũng không chắc sẽ đi đến bước đó. Trải qua chuyện này rồi chỉ sợ bọn chúng cũng không có thời gian để làm phiền các ngươi." Cách Ngôn ý vị thâm trường cười cười.

Ba người Rence không hiểu ý tứ của cậu lắm, nhưng nghĩ thầm đối phương hẳn sẽ không lừa bọn họ nên cũng hơi yên tâm, sau khi ngàn tạ vạn tạ thì nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

"Ngươi thật tốt bụng." Mexican sùng bái nhìn Cách Ngôn, làm người đồng bệnh tương liên với bọn Rence, hắn có thể hiểu những đồng vàng đó có ý nghĩa như thế nào với bọn họ, thế mà Cách Ngôn không chút do dự phân chiến lợi phẩm của mình cho bọn họ, tấm lòng này làm hắn bội phục.

Cách Ngôn không để bụng, cho hắn một nụ cười che giấu công lao và danh tiếng, bên trong thì giống như sói xám đang dụ dỗ thỏ trắng nhỏ, mà sói xám Rex thuộc về cậu cũng đã giải quyết xong việc đi tới.

_Hết chương 173_