Chương 156: NHỚ RÕ TRƯỚC KHI CHẾT

CHƯƠNG 156: NHỚ RÕ TRƯỚC KHI CHẾT

"Sử dụng vu thuật tà ác, lại còn có đồng bọn, có thể dẫn chúng ta tới nơi xảy ra chuyện không?" Micah suy tư một hồi rồi đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với ba vị trưởng thôn.

Ba vị trưởng thôn sửng sốt một chút, không ngờ vị Thánh Tử Quang Minh này lại tận chức tận trách như vậy, xem ra người của Thần Điện Quang Minh cũng không xấu như họ nghĩ, thực ra vẫn có người tốt, ví dụ vị Thánh Tử khiến họ cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần này chẳng hạn.

Nhưng không phải ai cũng bình dị gần gũi, thông tình đạt lý giống Thánh Tử.

Lúc bọn họ đứng dậy, Huge được giáo chủ chỉ thị đột nhiên mở miệng, "Thánh Tử, chúng ta đã đi liên tục hai ngày không nghỉ ngơi, không bằng nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai đi xem cũng không muộn."

"Nếu như vậy thì ngươi bồi giáo chủ Quentin đi, ta đi là được, khi về ta sẽ nói vấn đề mình phát hiện được cho các ngươi sau." Micah hiển nhiên không hiểu được ý tứ chân chính của Huge, hắn là người thiện lương lại giàu lòng trắc ẩn và tình yêu thương, lúc trước ở trên đường nghe thấy trấn nhỏ Adela thường xuyên có người chết, hắn luôn lo lắng cứ kéo thêm một đêm thì lại thêm người vô tội tử vong.

Dứt lời Micah liền dẫn kỵ sĩ của mình đi, để lại giáo chủ Quentin sắc mặt âm trầm.

Nếu Cách Ngôn ở đây nhất định sẽ cảm thán mình đúng là miệng quạ đen, người tới chính là một kẻ đối địch với hai người.

"Giáo chủ, ngài xem?" Huge không dám nói Thánh Tử không phải, chỉ có thể thật cẩn thận nhìn sắc mặt giáo chủ.

Quentin cau mày, "Bỏ đi, nếu Thánh Tử nhiệt tình như vậy thì cứ để hắn đi đi."

Sau lưng Thánh Tử có Giáo Hoàng chống, dù Quentin không coi ai ra gì cũng không dám bất kính với Thánh Tử, lão rốt cuộc cũng chỉ là một giáo chủ, phía trên lão còn đại giáo chủ chèn ép. Đừng nhìn bên ngoài lão và Thánh Tử có địa vị bằng nhau, ở Thần Điện Quang Minh, thân phận Thánh Tử cao hơn lão không biết bao nhiêu cấp bậc, bởi vậy cho dù tâm tình có không tốt thì lão cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài trước mặt Thánh Tử Micah.

banhmidaudo.wordpress.com

Thánh Tử Micah theo ba vị trưởng thôn đi đến địa điểm đầu tiên xảy ra chuyện, vì thủ pháp của đối phương vừa dứt khoát vừa lưu loát nên vẫn chưa tìm được dấu vết để lại, liên tục tra xét mấy nơi đều không có thu hoạch, Micah cũng không ủ rũ, thẳng đến khi đi ngang qua nhà Gustav.

Nhà còn chưa sửa xong, đường phố cũng vì cuộc chiến giữa Rex và Gerner mà bị hủy hoại đến gồ ghề lồi lõm, sau đó trấn nhỏ lại liên tiếp xuất hiện người chết nên đến bây giờ vẫn chưa có người tới sửa.

Cảnh này lại khiến Micah chú ý, thuận miệng hỏi một câu.

Ba vị trưởng thôn không giấu giếm, lập tức kể chuyện Gustav bị tập kích ra, đương nhiên cũng nói cả chuyện Rex và Cách Ngôn cứu Gustav.

Bởi vì đã qua mấy ngày nên không khí chiến đấu lưu lại nơi này đã sớm tiêu tán đến không còn gì, nhưng Micah vẫn có thể từ hình ảnh ở đây để phỏng đoán ra tình huống ngay lúc đó, hắn không khỏi sinh ra một chút hứng thú đối với hai người, vì thế hắn hỏi nhiều thêm vài câu.

Biết hai người đều còn rất trẻ, thực lực lại rất mạnh, không biết như thế nào Micah lại nghĩ đến Rex - người đã từng cự tuyệt trở thành kỵ sĩ của hắn.

Cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, cho dù y thua vì đến trễ, người khác đánh giá y cũng không cao, nhưng Micah vẫn cứ cảm thấy Rex là người rất lợi hại, thậm chí hắn còn có trực giác, nếu có thể giành được sự trung thành của người này thì hắn tin vĩnh viễn sẽ không cần lo bị y phản bội, chỉ tiếc cuối cùng đối phương không đồng ý.

"Ba vị trưởng thôn có biết họ đang ở đâu không?" Micah luôn luôn tôn kính cường giả, nếu hai người đó nguyện ý giúp bọn hắn thì chuyến này có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.

"Biết thì biết, nhưng ta có thể hỏi vì sao Thánh Tử lại tìm hai người họ không?" Trưởng thôn Bính cẩn thận hỏi.

Micah vừa nghe liền biết bọn họ đang lo lắng cái gì, hơi mỉm cười: "Ba vị trưởng thôn không cần lo lắng, hai người họ có thể đánh lui những tên đánh lén kia thuyết minh thực lực của họ rất mạnh, có lẽ có thể trợ giúp Thần Điện Quang Minh tiêu diệt người của Thần Điện Hắc Ám."

"Thần Điện Hắc Ám?" Ba vị trưởng thôn ngây ngẩn cả người. Cái tên Thần Điện Hắc Ám này đối bọn họ mà nói thì không tính là lạ, đều như sấm bên tai giống Thần Điện Quang Minh, chỉ là bọn họ vẫn luôn không nghĩ những kẻ đó là người của Thần Điện Hắc Ám, nếu biết thì họ đã sớm thông tri Thần Điện Quang Minh rồi. Hai đại Thần Điện là đối thủ một mất một còn, là cái loại vừa thấy mặt sẽ lập tức động thủ, đây là ân oán không có lời giải cả vạn năm nay.

Ba vị trưởng thôn tò mò sao Thánh Tử lại biết.

Micah hoàn toàn không cảm thấy mất kiên nhẫn, thậm chí hắn còn tự mình giải thích cho bọn họ nghe. Người của Thần Điện Hắc Ám đều là loại tàn nhẫn độc ác, nhưng thứ chân chính khiến hắn xác định bọn chúng là người Thần Điện Hắc Ám lại là tên hắc vu sư Barlow kia.

Lúc Barlow đến trấn nhỏ Adela thì đã bị trọng thương, vì thế gã vừa đến trấn nhỏ liền có người mất tích, mà người làm gã bị thương đúng là bọn hắn.

Đoàn người Micah rèn luyện ở thành thị cách trấn nhỏ Adela không xa không phải do trùng hợp, mà họ đến là vì tên hắc vu sư Barlow này. Thần Điện Quang Minh nhận được tin có một tên hắc vu sư sử dụng tà thuật để làm chuyện ác ở tòa thành kia, sau khi Micah dẫn người đuổi tới thì đã đánh trọng thương tên hắc vu sư, nhưng gã chạy trốn được, lúc ấy không nghĩ tới gã lại trốn đến trấn nhỏ Adela xa xôi.

Hắc vu sư đúng là thành viên của Thần Điện Hắc Ám, cho nên nếu kẻ đánh lén Gustav là đồng bọn của gã, vậy chắc chắn chúng cũng là thành viên của Thần Điện Hắc Ám.

Đương nhiên những điều này tạm thời vẫn là suy đoán của Micah, bởi vì hắn còn chưa tận mắt chứng thực hắc vu sư ở trấn nhỏ chính là Barlow, nhưng cũng chắc đến tám chín phần mười, dù sao cũng có rất nhiều đặc điểm tương tự.

Sau khi đi xem tất cả những nơi xảy ra chuyện thì sắc trời cũng đã hơi tối, Micah thấy thế nên không vội vã đi gặp Rex và Cách Ngôn, hắn quyết định ngày mai đi bái phỏng họ sau.

Tiễn Thánh Tử Quang Minh đi, trưởng thôn Bính nghĩ nghĩ vẫn tìm một người đến thông tri cho Gustav, để họ chuẩn bị tâm lý.

Mặt trời xuống núi, rặng mây đỏ phía tây đã rút đi, đường phố trấn nhỏ trở nên vắng vẻ.

Mấy ngày nay thường xuyên xuất hiện người chết, hiện tại chỉ cần mặt trời lặn thì cơ bản sẽ không có ai hoạt động ở bên ngoài, bao gồm cả người từ ngoài đến, bởi vì có mấy lần người chết đều là những người không tin nên lang thang ở bên ngoài lúc nửa đêm.

Lúc người trưởng thôn Bính phái đi báo tin tới chỗ ở lâm thời của bọn Cách Ngôn thì trời đã tối đen, sau khi báo cho họ tin ngày mai Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh muốn tới bái phỏng xong thì cũng không dám rời đi, hắn liền tìm một gian phòng trống, tính ở chỗ này một đêm rồi sáng mai lại đi.

"Vì sao vị Thánh Tử Micah kia lại muốn bái phỏng chúng ta?" Cách Ngôn nắm lấy mái tóc hơi rối, cậu không quá muốn gặp người của Thần Điện Quang Minh, nghe người báo tin nói còn có một vị giáo chủ, cậu có loại dự cảm không tốt, nói không chừng chính là vị giáo chủ Quentin có thù oán với bọn họ đấy.

Rex cũng không bất ngờ, "Hẳn là trưởng thôn nói cho hắn, đại khái là muốn mượn sức chúng ta, cùng nhau đối phó với Thần Điện Hắc Ám."

"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta coi như không thấy?" Cách Ngôn hỏi.

"Không cần hợp tác với bọn chúng."

Rex còn chưa đáp, Gustav đột nhiên đi từ trên lầu xuống nghe thấy nên trả lời.

"Vì sao?" Cách Ngôn hỏi.

Gustav không trả lời, chỉ nói lặp đi lặp lại không cần để ý bọn chúng, kỳ thật Thần Điện Quang Minh đều là mấy kẻ ra vẻ đạo mạo, hợp tác với bọn chúng thì lúc nào cũng phải lo bị chúng đâm sau lưng.

"Được, chúng ta đã biết, ông không cần tiếp tục niệm đâu, không để ý thì không để ý." Cách Ngôn bị ông nói đến mức lỗ tai ong ong, trước thì trầm mặc như tảng đá, thì ra đá cũng có lúc nhiều chuyện.

Cũng không biết Gustav có tin lời cậu hay không, ông không nói nữa nhưng bụng lại đầy tâm sự.

"Ông ấy có vấn đề." Cách Ngôn đưa ra một kết luận rõ ràng.

Rex nhìn cậu một cái, đột nhiên đi qua khiêng cậu lên, "Chuyện ngày mai để ngày mai lại nói, ngủ." Thân ảnh biến mất ở hành lang, chỉ còn thanh âm tức giận của Cách Ngôn truyền tới.

"Ngủ thì ngủ, tôi tự mình đi."

Sau đó một tiếng 'bang' vang lên, không khí trở nên yên tĩnh.

Vì có những người mà bọn họ không muốn thấy tới nên đêm đó Rex cũng không lăn lộn Cách Ngôn. Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ khiến căn phòng sáng choang, mặt trời còn chưa ló trời đã sáng.

wattpad.com/user/daudo0902

Cách Ngôn ngáp dài đi ngang qua phòng Gustav chợt nhận ra cửa đang khép hờ, nhìn vào trong mới phát hiện trên giường không có ai, sờ chăn thấy còn một chút độ ấm, hiển nhiên là rời đi chưa lâu, cậu vội vàng huỳnh huỵch chạy về phòng.

"Không tốt, không thấy Gustav đâu."

Rex đang mặc quần áo nghe thế thì không khỏi nhăn mày, không chút hoang mang nói: "Đi tìm thử xem."

Hai người đi rất dứt khoát, để lại người báo tin nghe thấy tiếng vang vừa mới rời giường, chờ hắn ra ngoài mới phát hiện người đều đi hết thì không khỏi há hốc mồm. Người Thần Điện Quang Minh sắp tới đây thế mà bọn họ cứ thế đi mất, cái này phải làm sao bây giờ? Người báo tin đành chạy đi thông tri trưởng thôn.

Sau khi biết chuyện trưởng thôn cũng đành chịu, lo Thần Điện Quang Minh sẽ bởi vì chuyện này mà có ấn tượng không tốt với trấn nhỏ, ông quyết định làm bộ cái gì cũng không biết, coi như bọn họ không phái người tới báo là được.

Sau khi ra khỏi nhà Rex và Cách Ngôn đi nửa đường đột nhiên phát hiện phía trước có tiếng đánh nhau, tiếp theo là tiếng nói chuyện, Cách Ngôn không nhận ra thanh âm này, sắc mặt Rex lại đổi đổi, thân ảnh y chợt lóe, chờ Cách Ngôn đuổi tới nơi thì Rex đã đánh với hai người kia rồi.

Cách Ngôn nhìn Gustav ngã trên mặt đất, vội vàng chạy tới nâng ông dậy, "Ông không sao chứ?"

Gustav xua tay dùng sức ho vài cái, trên cổ ông có một vòng xanh tím, còn có vết năm ngón tay, hẳn là bị đối phương dùng tay bóp, ông ho như thể muốn phun cả phổi ra ngoài.

Thấy ông không có việc gì lúc này Cách Ngôn mới nhìn về phía Rex, nhận ra người tập kích Gustav chính là hai kẻ đã đào tẩu đêm đó, trong đó còn có tên đầu trọc đã ăn một kiếm của cậu, không ngờ gã mạng lớn như vậy, nhưng hai kẻ này tựa hồ không tính toán ham chiến, chờ sương đen lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Rex không đuổi theo mà trở lại bên bọn họ, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Gustav, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm.

"Lần sau ông sẽ không may mắn như vậy nữa."

Gustav đình chỉ ho khan, chỉ là càng thêm trầm mặc.

"Trước khi chết nhớ rõ phải chế tạo xong kiếm cho chúng ta." Rex không phải người sẽ khuyên người khác, người khiến y không hài lòng thường sẽ bị y chém một kiếm cho xong việc. Gustav có bí mật nên bị người Thần Điện Hắc Ám nhớ thương, y hoàn toàn không có hứng thú với bí mật kia, sau khi ném xuống những lời này liền rời đi.

Cách Ngôn: "......"

Gustav: "......"

_Hết chương 156_