Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Chương 145: TRẤN NHỎ ADELA

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 145: TRẤN NHỎ ADELA

Rex và Cách Ngôn sau khi rời khỏi thành Besso cũng không dừng chân lâu ở nơi nào khác, Cách Ngôn vẫn luôn cho rằng Rex nói có việc là để lừa Isaac, không ngờ y có việc thật.

Tuy đế quốc Kayla giáp ranh đế quốc Arthurlanca, nhưng vùng biên giới giữa hai nước cũng không nhiều, bởi vì có một dãy núi lớn trải dài từ bắc đến nam đã chia cách hai đại đế quốc. Từng ngọn núi cao vυ"t lên tầng mây trông rất nguy hiểm, trên không trung là các loại ma thú loài chim kết thành đàn, trừ phi là kiếm sĩ hoặc ma pháp sư cực kỳ mạnh, không thì chả ai dám đi qua dãy núi bằng đường hàng không cả.

Mục tiêu của Rex lại là một cái trấn nhỏ ở mảnh đất giáp ranh đế quốc Kayla, trấn nhỏ không nằm cạnh đế quốc Arthurlanca, vị trí hẻo lánh, là một nơi không có gì nổi bật.

Hai người cưỡi ma thú phi hành, nhưng vì quá mức hoang vu nên trên đường đi không thể không xuống dưới, phải tự đi bằng hai chân hoặc tìm phương tiện khác. Khoảng mười ngày sau, bọn họ rốt cuộc cũng tới nơi. Từ xa nhìn lại có thể thấy một thị trấn nhỏ tràn ngập không khí cổ xưa được bao phủ trong làn sương mù, thực ra cũng không thể gọi là trấn nhỏ, bởi vì trấn nhỏ này được tạo bởi nhiều thôn xóm, hơn nữa nó còn nằm ngoài biên giới của đế quốc Kayla.

Một mảng thôn xóm rộng lớn này được gọi là trấn nhỏ Adela, bao quanh nó là một bức tường khổng lồ cao chừng trăm mét. Trấn nhỏ Adela không thu phí vào trấn, ở cổng cũng không binh lính canh giữ.

banhmidaudo.wordpress.com

Cách Ngôn và Rex đi vào trấn nhỏ, đường lớn còn không rộng bằng một nửa đường ở đế đô, phiến đá xanh lót mặt đường cũng đã bị dẫm đến vỡ nát, một số thì là do không chịu nổi gió sương.

Tuy trấn nhỏ Adela vừa hẻo lánh vừa lạc hậu nhưng dân số ở đây lại không ít.

"Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết mục đích đến đây rồi chứ?" Đã thấy nhiều thành phố lớn phồn vinh và hưng thịnh, rồi lại nhìn trấn nhỏ Adela lạc hậu, sự đối lập rõ ràng này khiến Cách Ngôn suýt nữa không thích ứng được. Cậu túm chặt Rex đang đi phía trước lại, không hiểu vì sao y lại muốn tới đây.

Rex quay đầu, cau mày nhìn đường phố có chút vắng vẻ, lúc này mới trả lời vấn đề của cậu, "Tìm một người."

"Người nào?"

"Một thợ rèn."

Cách Ngôn nghe thế thì kinh ngạc, "Anh tìm thợ rèn làm gì, không phải anh có vũ khí rồi sao? Còn nếu vũ khí không tốt thì sao lúc trước không mua ở cửa hàng vũ khí của thương hội Monroe luôn, cố tình chạy đến địa phương xa xôi thế này làm gì."

"Kiếm của ta sắp hỏng rồi, ta muốn tìm ông ấy tu sửa." Rex dừng một chút, lại bổ sung: "Chỉ có ông ấy mới có thể tu sửa."

Cách Ngôn hơi sửng sốt. Kiếm của Rex rất sắc bén, trước kia cậu tưởng kiếm của y sắc là do nó không phải kiếm thường, sau này biết y đi theo con đường kiếm thuật gϊếŧ chóc thì cho rằng chuyện này cũng không có quan hệ quá lớn với chất lượng của kiếm, không ngờ lại thật sự có.

Đại khái là nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu Rex lại nói, "Một thanh kiếm tốt rất quan trọng. Cho dù chiêu thức của ta và người khác không giống nhau, nhưng nếu chất lượng của kiếm quá kém thì có khả năng nó sẽ không thừa nhận nổi sức mạnh của ta mà gãy vụn. Trên chiến trường đây chính là vấn đề trí mạng, không có vũ khí thì không được coi là một kiếm sĩ, cũng không phát huy được thực lực của kiếm sĩ."

Cách Ngôn cái hiểu cái không, đến giờ cậu vẫn chưa có giác ngộ với thân phận một kiếm sĩ, bởi cậu thường sử dụng ma pháp thuật nhiều hơn, "Vậy người chúng ta muốn tìm ở đâu?"

"Cái này không vội, trấn nhỏ Adela có hơi kỳ quái, chúng ta tìm một chỗ hỏi thăm trước, những cái khác tính sau." Rex nói rồi thuần thục đi về một hướng.

Cách Ngôn lập tức đuổi theo, "Ý anh là chuyện trên đường không có người mấy sao?"

Cậu cũng chú ý đến nhưng chỉ cho rằng nơi này hẻo lánh nên dân số ít.

Rex gật đầu, "Lần trước khi ta tới đây trấn nhỏ Adela rất náo nhiệt, người dân ở đây rất đông, tuy họ không quá hoan nghênh người đến từ bên ngoài nhưng cũng sẽ không đuổi người ta đi."

Hai người rẽ qua mười mấy con phố, công trình kiến trúc nơi này đều không cao, bởi vì từ xa vẫn có thể nhìn thấy bức tường vây không lồ kia của thị trấn. Rex dừng trước một cửa hàng mà nhìn từ ngoài vào thì hoàn toàn không thể biết nó kinh doanh cái gì.

"Đây là chỗ nào?" Cách Ngôn hỏi.

"Quán rượu."

"Đây là quán rượu?" Cách Ngôn không thể tin mở to mắt. Bên ngoài còn chả có lấy một tấm biển đề chữ "Quán rượu", hơn nữa lần đầu tiên cậu thấy quán rượu nhỏ như thế này, mặt tiền khoảng chừng 2,5 mét, bên cạnh có một cái cửa nhỏ chỉ đủ cho một người ra vào, còn phải là người có thân hình dạng Cách Ngôn, với những người có thân hình cao lớn như Rex thì phải khom lưng mới vào được, nhưng hiển nhiên là y đã tập mãi thành quen.

Rex tiến lên một bước duỗi tay gõ hai cái lên cánh cửa đang đóng chặt, chỉ trong chốc lát đã có người ra mở cửa. Người mở cửa là một ông lão thấp bé, hai mắt vẩn đυ.c liếc bọn họ một cái rồi không để ý tới nữa.

Rex quay đầu gọi Cách Ngôn một tiếng, hai người cùng nhau đi vào, ông lão ở phía sau lại đóng cửa lại.

Sau khi vào hai người đi qua một lối đi nhỏ hẹp có vẻ là hành lang, sau đó bầu không khí ồn ào náo động đầy mùi rượu ập vào mặt họ, bên trong thế mà lại là một thế giới khác hoàn toàn.

Cách Ngôn kinh ngạc trừng lớn mắt, không vì cái gì khác, mà là vì quán rượu này thực ra giống quán bar hơn, nó được trang hoàng không khác mấy quán bar cậu từng thấy là bao, nhưng nó tây hóa hơn, bàn ghế bằng gỗ, sàn nhà bằng gỗ, cái ly trên bàn rõ ràng là ly thủy tinh trong suốt đựng rượu vang đỏ.

Người uống rượu rất đông, hầu như bàn nào cũng có hai ba người đang nói chuyện phiếm rồi cười ha ha, thật sự rất náo nhiệt, nhưng không khí náo nhiệt này lại theo bước chân hai người mà chậm rãi an tĩnh lại, một người, hai người, ba người...... Dần dà tất cả mọi người đều nhìn về phía họ, ánh mắt ai cũng bình tĩnh, rơi vào mắt Cách Ngôn lại càng thêm quỷ dị.

"Làm sao vậy?" Cách Ngôn đi đến bên người Rex nhỏ giọng hỏi.

"Không sao, nơi này rất ít khi có người ngoài tới." Rex biết cậu không thích ứng, y nắm lấy cánh tay cậu kéo đến quầy bar, tầm mắt những người kia cũng đi theo bọn họ, tựa hồ phát hiện bọn họ tương đối quen thuộc với nơi này, một lát sau, quán bar lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Người đứng trong quầy bar là một thanh niên, thấy bọn họ tới thì lộ ra một nụ cười ôn hòa, có vẻ hắn biết Cách Ngôn mới tới lần đầu nên nhẹ giọng trấn an cậu: "Cứ thoải mái đi, họ không có ác ý đâu. Hai vị muốn uống gì?"

"Một ly rượu cầu vồng, một ly rượu nho." Rex thành thạo nói.

"Được, xin chờ một lát." Thanh niên cười xoay người đi pha rượu. Hai loại rượu này cũng không khó pha, đặc biệt là cái sau, đối với người ở đây thì rượu nho chỉ là rượu trái cây ngọt ngào không có chút độ nào.

Rượu cầu vồng là một loại rượu có bảy màu, các lớp màu sắc của rượu không lẫn vào nhau nhìn giống như cầu vồng nên nó mới có cái tên đó. Vì nó khá là mạnh nên rất được hoan nghênh, là loại rượu chiêu bài của quán bar này.

wattpad.com/user/daudo0902

Thanh niên để rượu cầu vồng đã pha xong trước mặt Rex, rượu nho thì đưa cho Cách Ngôn.

Nhìn thấy mình bị phân biệt đối xử, Cách Ngôn không hỏi cũng biết nguyên nhân, cậu duỗi tay muốn lấy ly rượu cầu vồng của y, "Tôi cũng muốn uống rượu cầu vồng."

Rex nhấc ly rượu lên trước cậu một bước, "Đừng quậy, rượu này còn mạnh hơn cả Dionysus, em uống sẽ say, ta thì không ngại đâu. Em có thể nghĩ lại."

"...Vậy bỏ đi." Cách Ngôn sờ sờ mũi, cái giá phải trả cho việc uống say lần trước cậu vẫn nhớ rõ lắm.

"Rượu Dionysus? Hai vị đúng là may mắn, loại rượu này là ước mơ của mọi tên tửu quỷ đấy, ta vẫn luôn muốn có một bình, tiếc là không cơ hội." Thanh niên nghe thế thì cảm thấy hứng thú, chỉ tiếc rượu Dionysus được truyền lại tới nay không nhiều, nơi này cũng không có cái gọi là đấu giá hội, cho dù có thì cũng là cái loại đấu giá hội mà Isaac nói, hắn không lấy nổi.

"Rượu không phải là để uống sao." Cách Ngôn thầm nghĩ, cậu còn uống sạch một bình, nửa bình Isaac đưa cậu cũng chưa uống đâu.

"Là một loại sở thích sưu tầm thôi." Thanh niên lắc đầu rồi lại cười nói: "Đương nhiên nếu có thể nếm được một ngụm rượu Dionysus thì ta cũng không còn gì để nuối tiếc cả."

Nghe vậy Cách Ngôn liền liếc Rex một cái, thấy thần sắc thản nhiên của y, cậu chớp chớp mắt nói: "Lại nói tiếp, hình như ta còn nửa bình Dionysus chưa uống."

Mắt thanh niên tức khắc sáng lên, "Ngươi thật sự có?"

"Có, bằng hữu đưa nên không nỡ uống." Cách Ngôn thề là cậu đã nhìn thấy hai cái bóng đèn đột nhiên sáng lên.

Thanh niên do dự một chút, cắn răng nói: "Ta ra một trăm vạn đồng vàng để mua ba ngụm rượu Dionysus của ngươi, có thể chứ?"

Cách Ngôn 'ồ' một tiếng, không ngờ người này lại mê rượu như vậy, một trăm vạn đồng vàng cũng không ít, thế mà lại nguyện ý tiêu phí vì ba ngụm rượu. Cậu nhìn ra trấn nhỏ Adela không phải nơi sầm uất gì, một trăm vạn đối với người ở đây hẳn không phải là ít.

"Một trăm vạn bán cho ngươi một chén, ngoài ra hỏi ngươi một ít tin tức." Rex mở miệng nói.

"Được, chỉ cần ta biết đồng thời không vi phạm quy củ của trấn nhỏ Adela thì ta đều sẽ nói cho các ngươi." Thanh niên không nói hai lời liền đáp ứng, giá một ly bình thường phải đến hai trăm vạn, kỳ thật là hắn được lời.

Cách Ngôn lập tức lấy nửa bình Dionysus kia ra, bình rượu cũng không trong suốt nhưng khi cậu mở nút, thanh niên vừa ngửi thấy mùi rượu đã nhận ra đây chính là rượu Dionysus. Chất lỏng trong suốt tuyệt vời được rót vào trong chén, đó là một loại màu sắc mộng ảo, nghe nói chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến người ta thấy say.

Thanh niên thò qua dùng sức ngửi, trên mặt lộ ra biểu tình say mê, "Không hổ là rượu trong truyền thuyết, còn chưa uống cũng đã rất đặc biệt."

"Mùi rượu thơm quá, lão bản, có phải ngươi đang giấu rượu ngon hay không?" Mấy người bàn bên cạnh cũng ngửi được mùi rượu, sôi nổi hỏi thanh niên.

"Lão bản, có rượu ngon thì đừng giấu, đồng vàng không là vấn đề."

"Đúng vậy đúng vậy, mùi của loại rượu này cũng quá mê người, ta chưa từng uống loại nào như thế trước kia đâu."

Lúc này Cách Ngôn mới biết thì ra thanh niên này chính là chủ quán.

Thanh niên lập tức che miệng chén lại, nhưng mùi rượu Dionysus lại không dễ dàng phai đi như vậy, "Đi đi đi, nếu ta có giấu rượu tốt như vậy thì ta còn lấy ra làm gì, cái này ta cũng phải tốn một số tiền lớn mới được một chén, đừng nghĩ đến nó nữa, uống rượu của các ngươi đi."

"Lão bản, ngửi mùi rượu đó rồi thì uống mấy loại rượu này chả còn hương vị gì cả, ngươi không thể dùng rượu chọc chúng ta rồi không có trách nhiệm như thế được." Người khá có tài ăn nói trong đó vẫn tiếp tục cắn mãi không nhả.

Thanh niên trắng mắt liếc bọn họ một cái, "Không có vị gì thì cút đi, rượu của ta cũng không phải để các ngươi lãng phí."

Mọi người thấy hắn nói gì cũng không chịu lấy ra, thật sự bị hắn đuổi đi sẽ mất nhiều hơn được, phải biết rằng nơi này chính là quán bar duy nhất của trấn nhỏ Adela, nếu đắc tội lão bản thì sau này không còn rượu mà uống đâu.

_Hết chương 145_
« Chương TrướcChương Tiếp »