Chương 133: CÁCH NGÔN SAY RƯỢU

CHƯƠNG 133: CÁCH NGÔN SAY RƯỢU

Thức ăn ở thế giới này không phong phú như thế giới đời trước của Cách Ngôn, hình thức cũng không phức tạp, hơi khác với phương Tây mà cậu biết. Tỷ như ở thế giới này ma võ giả đều ăn thịt là chính, điểm tâm rau dưa đều là thực phẩm phụ, người thường cần phải chú ý dinh dưỡng nhưng ma võ giả thì không. Mấy lữ quán và quán rượu lớn đều lấy ma võ giả làm đối tượng chủ đạo, đồ ăn phần lớn là có lợi với thực lực, ví dụ như thịt ma thú, cho nên thức ăn của người bình thường ngược lại ít khi thấy ở những chỗ như này.

Cách Ngôn cũng không biết chuyện đó, cậu và Rex đều đến quán rượu này lần đầu tiên nên việc gọi món giao cho Isaac, không ngờ hắn lại gọi một bàn hơn phân nửa là thịt.

"Đây là thịt ma thú cấp bảy Thiết Bì Man Ngưu, đừng nghe tên mà nghĩ thịt nó cứng, chất thịt của loại ma thú này rất tươi ngon, đặc biệt là thịt ở phần sườn và mặt trước của hai chân sau, thịt bụng tiếp giáp với vòm lưng thì nướng hoặc hầm là ngon nhất, không những có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của ma võ giả, mà còn có thể làm tăng thực lực, một công đôi việc, các ngươi nếm thử xem." Isaac thấy Cách Ngôn không hiểu lắm nên chủ động giải thích một phen.

Cách Ngôn nghe vậy không khỏi chậc lưỡi, ma thú cấp bảy đã là ma thú cao cấp rồi, cũng giống như sữa dê một sừng Rex mua cho cậu và Ám Dạ uống, Thiết Bì Man Ngưu cũng là ma thú quần cư, độ khó khi bắt nó cũng không kém dê một sừng là bao. Tuy không hỏi nhưng cậu vẫn đoán được một mâm thịt bò lớn như vậy chắc chắn rất là đắt.

Cách Ngôn gắp một miếng thịt bò hầm cho vào miệng, miếng thịt cực kỳ mềm, không cần dùng sức quá mạnh để cắn, hương vị cũng vô cùng ngon, ăn một miếng chỉ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi vào, cậu vội vàng bảo Rex, "Thịt bò này ngon lắm, anh cũng ăn thử đi Rex."

Rex không phải không có kiến thức như cậu, y đã đi qua rất nhiều nơi trong mấy năm rèn luyện ở bên ngoài, thường xuyên phải ăn ngủ ngoài trời, có một lần khá may mắn bắt được một con Thiết Bì Man Ngưu lạc đàn. Thịt của nó là loại chất lượng cao, nhưng y không quá chú trọng việc ăn uống nên sau lần đó vẫn chưa ăn thêm lần nào nữa.

Isaac thấy Cách Ngôn thích ăn thì lại giới thiệu thêm vài loại thịt khác, để cậu có một hồi ức khó quên nên đồ hắn gọi đều là món ngon nhất của quán rượu. Bữa ăn này đúng là đã khắc sâu vào ký ức của Cách Ngôn, sau này cậu vẫn luôn muốn được ăn thêm một bữa như thế.

Ăn xong bữa cơm Isaac lại bàn với họ về thời gian xuất phát vào ngày mai sau đó mới rời khỏi quán rượu về thương hội Monroe. Lúc tách ra Isaac bỗng gọi Cách Ngôn lại.

"Năm ngoái ta mới lấy được một loại rượu chất lượng rất cao, tối nay ngươi có muốn cùng uống không?"

"Ngươi muốn mời ta và Rex? Sao chúng ta lại không biết xấu hổ như vậy được." Cách Ngôn vẫn chưa chạm được đến ý tứ chân chính của hắn. Hôm nay Isaac đã mời họ ăn một bữa cơm xa xỉ, tối lại muốn mời họ uống rượu ngon.

Biểu tình của Isaac hơi cứng lại, hắn cười nói: "Không phải ngại, ta chỉ đang làm tận chức trách của chủ nhà mà thôi, huống hồ rượu ngon chính là để chia sẻ với bằng hữu, lúc uống mới càng cảm nhận được tư vị."

Lời này nếu để Andrew nghe được chắc chắn gã sẽ chửi ầm lên. Mấy bình rượu ngon kia gã đã nhớ thương từ năm ngoái đến giờ, nhưng Isaac vẫn không chịu lấy ra chia sẻ với gã dù chỉ một lần.

Nghe vậy Cách Ngôn cũng không từ chối nữa, "Vậy đa tạ, tối nay ta và Rex sẽ đến đúng hẹn."

Nhìn theo bóng dáng xa dần của họ, Isaac than nhẹ một tiếng trong lòng rồi mới rời đi.

banhmidaudo.wordpress.com

Trở lại phòng cho khách, Cách Ngôn không chú ý tới vẻ mặt quỷ dị của Rex, cậu lấy đồ ăn đóng gói mang về từ quán rượu ra, lại thả tiểu hắc xà và Ám Dạ ra. Hai con ma thú nhỏ lập tức nhào qua, lúc ở quán rượu bọn nó đã sớm bị mùi thơm của thịt kí©h thí©ɧ cơn thèm ăn rồi, nhưng Rex nói tiểu hắc xà thuộc chủng loài đặc biệt, không nên để lộ trước mặt người ngoài quá nhiều, bởi vậy sáng nay trước khi đấu giá hội bắt đầu cậu lo hai đứa nó sẽ nhân lúc họ không ở đây mà chuồn ra ngoài nên đã thu cả hai vào không gian ý thức, tới tận bây giờ mới thả ra. Nể mặt đồ ăn, Ám Dạ và tiểu hắc xà quyết định không so đo với cậu, nếu không Cách Ngôn chắc chắn sẽ bị tiểu hắc xà cắn một cái.

Tới thời gian ước định với Isaac, Cách Ngôn nhớ nhung rượu ngon nên chưa đến giờ cậu đã thúc giục Rex đang nhắm mắt dưỡng thần ở giường đối diện.

"Ngươi rất gấp?" Rex mở mắt, đôi mày y nhíu dần theo từng chữ.

"Cũng không phải rất gấp." Cách Ngôn bị lời y nói làm sửng sốt, "Chỉ là chúng ta đã hẹn hắn uống rượu lúc 9 giờ tối, đến muộn tóm lại cũng không tốt, hơn nữa tôi cảm thấy rượu hắn nói có vẻ rất ngon, rượu ngon ở thế giới này tôi còn chưa được uống thử, tất nhiên là cảm thấy hứng thú rồi."

Cậu không phải sâu rượu, nhưng là một nam nhân hàng thật giá thật, chỉ cần là rượu ngon thì cậu đều thích, hơn nữa còn là rượu ngon miễn phí, nếu từ chối thì đúng là phải xin lỗi chính mình.

Đáy mắt Rex chợt lóe, "Ta biết một loại rượu ngon không thể dùng đồng vàng để mua."

"Thật sao?" Mắt Cách Ngôn sáng lên, "Ở chỗ nào?"

"Sau này có cơ hội sẽ dẫn ngươi đi."

"Một lời đã định." Cách Ngôn đi đến cạnh y, cậu đã quên mất Rex không thích người khác chạm vào mình, kéo lấy cánh tay y đi thẳng ra ngoài, "Đi đi đi, sắp đến giờ rồi."

Rex không tránh tay cậu, nhưng bước chân y khá chậm nên Cách Ngôn vẫn cứ kéo y đến tận tiểu hoa viên của Isaac. Isaac đã sớm chuẩn bị xong rượu, đang chờ họ ở tiểu hoa viên, thấy hình ảnh hai người đi tới thì không khỏi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy hai người thân thiết như vậy. Nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, giây tiếp theo hắn đã thu cảm xúc này của mình lại.

"Các ngươi đến rồi, vận khí của chúng ta không tồi, ánh trăng đêm nay rất đẹp, rất thích hợp để uống rượu ngắm trăng." Isaac cười cười với hai người.

Cách Ngôn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy mặt trăng vừa tròn vừa to trên đỉnh đầu, "Thì ra là trăng của rằm tháng tám."

"Rằm tháng tám nghĩa là sao?" Isaac hiếu kỳ hỏi.

Đại lục Azeroth không có rằm tháng tám, càng không có Tết Trung Thu nên Isaac không biết cũng bình thường.

"Là một ngày hội, hôm nay là ngày mặt trăng lớn nhất tròn nhất trong năm." Cách Ngôn cũng không nói đó là ngày hội của quê hương mình, bởi vì quê Jimmy chính là đế quốc Arthurlanca.

Isaac không biết cậu đang nói đến ngày hội ở thế giới của mình, chỉ có Rex đoán được, không ai chú ý tới khuôn mặt lạnh lùng kia bỗng trở nên ôn hòa hơn.

"Nghe ngươi nói ta lại cảm thấy đúng là vậy, năm nào ta cũng thấy mặt trăng lớn nhất tròn nhất vào ngày này." Isaac cười tủm tỉm nói, "Đến đây, mời hai vị nếm thử rượu ngon ta cất kỹ."

Isaac mở nắp bình rượu ra, một mùi hương nồng nàn thoáng chốc lan ra trong không khí, vừa ngửi đã thấy say lòng, Cách Ngôn còn chưa uống đã xác định đây là rượu ngon.

Rượu màu đỏ trong suốt, rót vào chén có thể thấy được đáy, không có một tia tạp chất, cũng không biết dùng thứ gì để ủ. Cách Ngôn uống một ngụm nhận ra nó giống rượu nho, nhưng không phải rất giống, hương vị lại thập phần đậm đà.

"Đây là rượu gì vậy? Đúng là rất ngon. Không gắt nhưng lại đủ để làm say lòng người." Cách Ngôn nheo mắt lại.

Isaac đang muốn trả lời, thanh âm trầm thấp từ tính của Rex lại vang lên trước hắn một bước, "Là rượu Dionysus."

Cách Ngôn lập tức nhìn về phía Rex.

Rex nói tiếp: "Dionysus là một người đàn ông được mọi người gọi là Thần Rượu, tục truyền rằng loại rượu ngon nhất hắn ủ trong đời mình được lấy theo tên của hắn - rượu Dionysus. Rượu được đời sau truyền lại tới nay chỉ có vài loại, Dionysus là loại tốt nhất, vị ngon, còn giúp tăng thực lực, có thể nói tuyệt phẩm. Rượu Dionysus từng xuất hiện trong một đấu giá hội, một bình được bán với giá hơn một trăm triệu đồng vàng."

Cách Ngôn nhìn chằm chằm chén rượu bị cậu một hơi uống sạch, lại nhìn nhìn rượu trong bình. Một chén hẳn là chiếm một phần mấy chục một bình, chỉ một ngụm của cậu đã uống sạch mấy trăm vạn đồng vàng, không nhịn được hít nhẹ một cái, quá xa xỉ.

"Rượu này là ta tình cờ lấy được, bởi vì hiếm nên thương hội Monroe cũng không mang ra đấu giá, có vài tuyệt phẩm cho dù có nhiều đồng vàng hơn cũng không thể mua được." Tuy bị đoạt lời nhưng Isaac không buồn bực chút nào.

"Đúng vậy, đồng vàng hết thì có thể kiếm, nhưng rượu ngon thế này mà bỏ lỡ thì có lẽ sẽ không gặp được nữa." Cách Ngôn vô cùng tán thành lời hắn nói, nghĩ đến một ngụm của mình đã uống sạch mấy trăm vạn đồng vàng, cậu liền kích động, chưa từng làm gì xa hoa như thế, cảm giác thật kí©h thí©ɧ.

Rex đưa chén rượu đến bên môi, ánh mắt quét qua Isaac - người đang cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Cách Ngôn khi uống rượu, lúc người sau cảm giác được gì đó thì hắn mới thu mắt lại.

Rượu Dionysus uống ngon nhưng tác dụng chậm rất lớn, Cách Ngôn không nhận ra nên liên tục uống năm sáu chén, men say dâng lên, bóng đêm hắc ám cũng không che giấu được hai gò má đỏ ứng của cậu. Một bình rượu bị ba người họ uống hết.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về." Rex buông chén rượu đứng lên.

Cách Ngôn nghe thấy lời này thì ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng, phát hiện đúng là không còn sớm nữa nên lảo đảo đứng lên, "Uống rượu xong rồi, nên trở về ngủ."

Nói xong thân thể cậu ngã về một bên, Isaac vừa vươn tay Rex đã đỡ lấy người trước hắn một bước. Nửa thân thể Cách Ngôn dựa vào người y, không quên phất tay với Isaac, tuy đã uống say nhưng thoạt nhìn vẫn còn thần trí, "Isaac, cảm ơn ngươi đêm nay đã chiêu đãi, sau này nếu có cơ hội ta lại mời ngươi uống rượu."

"Được." Isaac cười gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một việc, nhíu mày nói: "Ta nhớ là các ngươi đang ở phòng hai người, tuy trong phòng có hai cái giường nhưng chung quy vẫn không tốt lắm, cần ta sắp xếp thêm một phòng khác không?"

"Không cần." Người cự tuyệt là Rex, đôi mắt y trong đêm tối càng thêm thâm thúy.

Isaac nhìn y một cái, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: "Vậy được rồi."

wattpad.com/user/daudo0902

Rex đỡ Cách Ngôn người đầy mùi rượu trở lại phòng, đang định ném cậu lên cái giường bên kia thì Cách Ngôn đột nhiên bắt lấy tay áo y, một bàn tay ôm cổ y, đầu gần như treo trên vai y, hơi thở toàn mùi rượu vừa vặn phả vào một bên mặt như đao tước của y, không vui nói: "Anh làm gì đấy? Anh ghét bỏ tôi có đúng không?"

"Ngươi uống nhiều, tửu quỷ." Rex mặt vô biểu tình trần thuật.

"Tôi không uống nhiều, anh mới là tửu quỷ, không thấy tôi còn rất tỉnh táo à? Anh đừng nói sang chuyện khác, có phải anh ghét bỏ tôi không?" Cách Ngôn vung tay lên, bởi vì động tác không chuẩn xác nên mặt cậu không cẩn thận vùi vào cổ y.

Rex lập tức đẩy mặt cậu ra, "Không phải."

"Vậy sao anh bắt tôi buông tay ra." Giảng đạo lý người uống say là chuyện vô dụng. Rex càng không cho cậu làm thì Cách Ngôn càng muốn làm, vì thế một cánh tay khác của cậu cũng quấn lên cổ Rex, cả người treo trên người y.

Rex bị cuốn lấy phải lui ra sau vài bước, càng kéo cậu ra thì Cách Ngôn càng cuốn chặt hơn, không cẩn thận va vào mép giường, hai người đồng loạt ngã lên giường. Trên giường trải chăn đệm mềm mại, Rex không có việc gì, Cách Ngôn lại đυ.ng phải xương cốt cứng rắn trên người y, cái mũi yếu ớt đỏ lên, nhưng cậu vẫn không muốn buông Rex ra.

"Tôi biết anh ghét bỏ tôi, muốn thoát khỏi tôi á, không có cửa đâu." Cách Ngôn không màng đến cái mũi đau đớn, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy y.

Rex không ngờ Cách Ngôn sau khi uống say lại không giống ngày thường như vậy, khó chơi hơn rất nhiều. Y chống một bàn tay ngồi dậy, Cách Ngôn đè trên người y biến thành treo trên người y, mông vừa vặn ngồi trên bộ vị mấu chốt nào đó, mắt Rex lập tức tối lại, giọng hơi hơi khàn khàn, "Ngươi muốn thế nào?"

"Tôi muốn ngủ chung giường với anh." Nghe thanh âm yếu thế của y, Cách Ngôn đắc ý như thắng trận, kiêu ngạo nâng cằm tuyên bố, đã hoàn toàn quên mất chuyện ngày thường mình hận không thể phân giường ngủ với Rex.

Rex nhíu mày, "Biết rồi, ngươi xuống trước đã."

"Không, anh muốn lừa tôi, tôi không xuống." Cách Ngôn dùng vẻ mặt "Tôi đã sớm nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của anh" nhìn y.

"Không lừa ngươi, không xuống thì sao cởϊ qυầи áo ngủ được, chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy mà ngủ? Ngày mai sẽ thấy không thoải mái." Rex biết Cách Ngôn có thói quen cởϊ qυầи áo khi đi ngủ, nếu không cởi thì hôm sau cả người cậu sẽ không thoải mái.

Cách Ngôn tự hỏi một chút, "Vậy được rồi."

Hiện tại cậu cũng có cảm giác khó chịu nên cậu cởϊ áσ khoác và áo trong ra, nửa người trên trần trụi, chỉ để lại một cái quần. Chờ Rex nằm xuống cậu lại quấn lên, không ôm y là không chịu ngủ. Bình thường hai người ngủ chung trên một cái giường, buổi sáng Cách Ngôn đều tỉnh lại trên người y.

_Hết chương 133_