Lúc này, tiếng đàn róc rách vang lên, các nhạc sư nhìn thoáng qua nhau, không có người lên tiếng, lập tức lại cúi đầu tiếp tục chơi nhạc khí của mình, tấu nhạc khúc.Phối hợp theo âm luật thông thả, Cố mỹ nhân thản nhiên cười, mặt mày ẩn tình, hai tay giương lên, ban đầu vì diễn tấu tỳ bà mà nàng vén ống tay áo lên, sau đó nháy mắt tay áo rơi xuống, eo nhỏ uốn cong, hai tay áo vung lên, tạo thành dải lụa lượn vòng, phối hợp vũ bước nhẹ nhàng, uyển chuyển như rồng bay phượng múa, một đôi mắt đẹp liếc mắt đưa tình nhìn về phía đế vương ngự tọa.
Thẩm Mạt Vân nhìn xem chợt nhíu mày, được chứ, bí kíp giắt lưng cũng đem ra rồi.
Bên tai truyền đến hoàng đế khen ngợi một tiếng: "Hảo!"
Lúc này, tiếng nhạc thứ lại, Cố mỹ nhân gấp gọn tay áo, phục thân cúi đầu: "Gặp qua hoàng thượng."
Vũ Văn Hi tâm tình nhìn qua tựa hồ rất tốt, mỉm cười nói: "Ái phi vất vả, bình thân." Dứt lời, lập tức có hai cung nữ tiến lên nâng Cố mỹ nhân dậy, nghênh nàng về chỗ ngồi.
Về phần giữa sân khấu, tất nhiên là có vũ cơ khác tiếp tục biểu diễn, náo nhiệt không dứt.
Lục lương nhân dùng quạt tròn che đậy khuôn mặt, cười nói: "Cố mỹ nhân hảo vũ kỹ, thực khiến chúng ta mở mang tầm mắt."
"Đúng vậy!" Người khác ào ào phụ họa nói theo. Lưu tài tử bĩu môi, không phải chỉ là nhảy múa thôi sao, có gì đặc biệt hơn người?
Phó chiêu viện đột nhiên mở miệng làm thơ khen ngợi: ""Phiên như lan điều thúy, uyển như du long cử. Đê hồi liên phá lãng, lăng loạn tuyết oanh phong." Cố mỹ nhân có thể làm điệu vũ phất tay áo nhẹ nhàng xinh đẹp như vậy, đúng là khó được."
Vũ Văn Hi liếc nhìn Phó chiêu viện một cái, lại nhìn Cố mỹ nhân gật đầu nói: "Đúng rồi, trẫm thế mà không biết, ngươi đàn tỳ bà hay như vậy!"
Cố mỹ nhân hai gò má ửng đỏ: "Thϊếp chỉ biết một chút, khiến hoàng thượng chê cười."
Thẩm Mạt Vân có chút kinh ngạc, thật khó để Vũ Văn Hi khen ai đó đàn tỳ bà hay, trước kia Lưu tài tử cũng từng hiến nghệ, lại chỉ nhận được lời bình "Miễn cưỡng lọt vào tai", hôm nay lại... Theo bản năng nhìn thoáng qua Lưu tài tử, quả nhiên sắc mặt nàng rơi vỡ vụn, biến thành tối tăm, càng là xuất khẩu trào phúng nói: "Hoàng thượng thật sự là bất công, Cố mỹ nhân đàn khúc tỳ bà, ngài liền khen nàng đánh hay. Đến chỗ thϊếp thân, chỉ là câu thường thôi."
Vũ Văn Hi bưng chén rượu lên, tiếp tục thưởng thức ca múa không chút để ý đến nàng nói: "Nhưng ngươi quả thật là kém so với Cố mỹ nhân a, mặc kệ là kỹ xảo, hay vẫn là ý cảnh, đều kém đến xa. Ngươi nếu thích tỳ bà khúc, có thể đi thỉnh giáo Cố mỹ nhân." Rồi phân phó thái giám châm rượu cho hắn, đợi ly đầy lại nói, "Đem chén rượu này cho Cố mỹ nhân."