- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thục Phi
- Chương 17
Thục Phi
Chương 17
”Hoàng đế mang về từ Hoài Dương một dân nữ (con gái của người dân bình thường) còn phong nàng làm lệ nghi sao?” Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, vừa không nhanh không chậm gẩy phật châu vừa hỏi Lục ma ma đang hầu hạ bên cạnh.
“Đúng vậy. Hoàng hậu nương nương đã an bày nàng ta vào ở cung điện phụ phía tây Cảnh Phúc cung.” Lục ma ma cẩn thận nói, hơi lo lắng thái hậu sẽ tức giận.
Thái hậu không chút để ý gật gật đầu, “Hoàng hậu an bài rất khá. Không biết thân phận của nữ nhân kia thế nào?”
“Nô tì đã hỏi qua rồi, Giang lệ nghi là nữ nhi của một thân hào nông thôn (người có uy tín trong thôn xã) ở Hoài Dương phủ, trong nhà có vài mẫu ruộng, gia thế coi như trong sạch.”
Ở trên phương diện nữ sắc (ý chỉ sự ham mê sắc đẹp làm hỏng việc), con trai của bà đều rất có chừng mực, sau khi nghe bẩm báo của Lục ma ma, Tiêu thái hậu nói: “Đã là nữ nhi của gia đình trong sạch, hoàng đế nếu thích thì cứ theo ý ngài đi.”
Chỉ là một dân nữ, nàng ta cũng không thể gây ra sóng gió gì, hoàng hậu không phải là ngồi không, xử lý một phi tần phân vị thấp không có bối cảnh thế lực gì, không khó khăn hơn bóp chết một con kiến là bao nhiêu.
Lục ma ma vẫn có chút lo lắng, “Thái hậu, vạn nhất hoàng thượng đối với Giang lệ nghi…”
“Hừ!” Thái hậu không khỏi cười lạnh, bà biết Lục ma ma đang lo lắng điều gì, “Con ta ta biết, nếu hắn có ba phần mềm lòng của tiên đế với nữ nhân, ngôi vị hoàng đế này cũng không đến lượt hắn.”
Người đời đều nói Tiêu gia vô cùng tốt số, một nhà có ba vị hoàng hậu, nhưng chẳng có ai nghĩ tới rằng bà có nguyện ý tiến vào cửa cung này hay không? Lúc bà mười lăm tuổi gả vào hoàng gia, tiên đế đã hơn bốn mươi tuổi, mà càng đau khổ hơn là nam nhân này chính là trượng phu của cô cô ruột của bà. Hoàng đế cưới hai tỷ muội hoặc là cô - chất nữ (cháu gái) làm hậu phi, trong lịch sử cũng không hiếm thấy, nhưng bà chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ rơi xuống đầu mình. Tiên đế cưới bà chẳng qua là vì thực hiện lời hứa với cô cô chăm sóc Tiêu gia, chỉ vì nguyên nhân này mà bà không có cơ hội kháng nghị, ngồi trong kiệu đưa vào cửa cung.
“Nhưng...”
“Yên tâm, ta còn chưa chết đâu. Ai gia sẽ không cho phép trong cung xuất hiện thêm một Vi Đức phi làm hoàng cung chướng khí mù mịt.” Thái hậu lạnh lùng nói xong, đôi mắt lạnh như băng gần như có thể làm cho người ta rét rung đến phát đau.
Lục ma ma cũng biết những chuyện cũ này, không dám nói thêm nữa. Vi Đức phi là vị phi tử được sủng ái nhất trước khi tiên hoàng qua đời, ở hậu cung muốn gió được gió muốn mưa được mưa, mặc dù chủ hậu cung lúc đó vẫn là hoàng hậu cũng phải nhường nàng ta ba phần, còn phải âm thầm chịu không ít mệt mỏi, quãng thời gian đó quả thật là gian nan.
Giang lệ nghi xuất hiện, khiến không ít phi tần không vừa mắt, đặc biệt là những tú nữ mới tiến cung, càng không cam lòng. Các nàng là các tiểu thư khuê các (tiểu thư nhà quan) đứng đắn trải qua tuyển tú tiến cung, thân phận cao hơn nhiều so với Giang lệ nghi chỉ là nữ nhi của một địa chủ, nhưng khi vào cung đại đa số chỉ có phẩm cấp lục phẩm mà Giang lệ nghi vừa tiến cung đã được phong lục phẩm, làm cho các nàng hận nghiến răng.
Nắng nóng chậm rãi qua đi, thời tiết lúc này đã có chút mát mẻ thoải mái, Thẩm Mạt Vân vô cùng nhàn nhã đi ngự hoa viên dạo chơi, vừa rèn luyện thân thể vừa đỡ buồn chán.
Chẳng qua, vườn hoa này lại hơi ồn ào một chút.Thẩm Mạt Vân nhìn đám người ở phía trước trong lòng thở dài một hơi, ngự hoa viên lớn như vậy, tại sao nàng lại chọn đi đường này chứ?
“Chủ tử, hình như là Quý phi nương nương, Nguyễn mỹ nhân và Giang lệ nghi đang tranh cãi gì đó.” Hồng Tịch híp mắt nhìn sang bên kia một lúc lâu, “Chủ tử, quý phi nương nương hình như đã nhìn thấy chúng ta.”
“Đi qua đó xem đi.” Thẩm Mạt Vân đành nói như thế, đã bị nhìn thấy, xoay người đi cũng không còn kịp rồi, không bằng tới xem một chút xem đã xảy ra chuyện gì.
Đến gần đã thấy Giang lệ nghi đang quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt tái nhợt rõ ràng hàm chứa nước mắt mà Nguyễn mỹ nhân thì đứng ở bên cạnh Liễu quý phi, cúi đầu không nói.
“Thục phi muội muội cũng đến ngự hoa viên sao, thật đúng là khéo nha!” Liễu quý phi dùng chiếc quạt khéo léo che lại miệng, khẽ cười nói.
Nguyễn mỹ nhân cùng các cung nữ, thái giám đứng hầu hạ vội vàng quỳ xuống thỉnh an Thẩm Mạt Vân, Thẩm Mạt Vân vung tay lên ra hiệu cho bọn họ đứng dậy, chỉ có Giang lệ nghi vẫn còn quỳ gối tại chỗ, nàng nhìn về phía Liễu quý phi, “Đúng vậy, như vậy không phải chứng minh muội và quý phi tỷ tỷ rất có duyên sao? Bằng không, ngự hoa viên lớn như thế, sao có thể khéo gặp được cơ chứ!”
Liễu quý phi “phì” một tiếng bật cười, dây kết bằng thủy tinh trên tóc lay động không thôi theo động tác của nàng, nói: “Cái miệng nhỏ nhắn của Thục phi muội muội cũng thật ngọt, rất biết cách chọc người khác vui vẻ.”
“Có thể làm cho Quý phi tỷ tỷ vui vẻ cũng thật là không dễ dàng gì.” Cười nói với Liễu quý phi vài câu, Thẩm Mạt Vân mới phát hiện Giang lệ nghi còn quỳ trên mặt đất, vô cùng kinh ngạc, “Giang lệ nghi làm gì mà quỳ mãi như thế? Mau mau đứng lên, quỳ lâu trên đất ẩm không tốt cho đầu gối đâu.”
“Bẩm báo Thục phi nương nương, Quý phi nương nương bảo thϊếp quỳ gối ở đây, chưa tới một canh giờ (khoảng 2 tiếng), thϊếp không dám đứng dậy.” Giang lệ nghi gục đầu xuống, giọng nói có chút yếu ớt.
——————————————————————————————————
“Giang lệ nghi đυ.ng vào Nguyễn mỹ nhân, sau đó chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn nói những lời ác độc, ta không thể nhìn được, mới cho nàng quỳ một lát để nàng suy nghĩ lại.” Liễu quý phi nhướng mày, mắt phượng hơi nhếch lên, trong phong tình diễm lệ lại có sự kiêu căng nói không nên lời, “Thục phi cảm thấy như thế nào? Sự trừng phạt này của bản cung không tính là quá nặng chứ?”
Thẩm Mạt Vân nhìn qua Nguyễn mỹ nhân, phát hiện mu bàn tay phải của nàng ta đang được quấn lại bằng một cái khăn tay, quả thật là bị thương, liền nói: “Quý phi tỷ tỷ tất nhiên là hành xử công bằng, chẳng qua nơi này dù sao cũng là ngự hoa viên, người đến người đi, Giang lệ nghi quỳ gối ở đây không khỏi có chút khó coi. Lại nói nhiều người nhiều miệng, vạn nhất có lời nói gì truyền ra ngoài…”
Nói tới đây, nàng ngừng lại, chỉ nhìn về phía Liễu quý phi, lúc trước chuyện của Tưởng tài tử, nàng ta đã quên sao?
Liễu quý phi hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng nhớ tới sự kiện kia, sắc mặt xanh mét. Nguyễn mỹ nhân thấy thế, vội đến gần hai bước nói: “Quý phi nương nương, Giang muội muội cũng không phải cố ý, có thể là mới vào cung thời gian ngắn, còn chưa thích ứng được với cuộc sống trong cung, mới có thể phạm vào sai lầm này. Hay là bỏ qua đi?”
Kỳ thực khi Liễu quý phi phạt quỳ Giang lệ nghi, trong lòng cũng có chút hối hận, tuy rằng Giang lệ nghi cũng không được sủng ái như Tưởng tài tử lúc đó nhưng trong một tháng nay hoàng thượng cũng triệu hạnh ba bốn lần, không đến mức quá cô đơn, nếu thực sự náo lớn chuyện, hoàng hậu nhất định nói là lỗi của nàng. Vừa vặn Thẩm Mạt Vân và Nguyễn mỹ nhân ngỏ lời, nàng ta liền thuận thế đi xuống, “Nể mặt Thục phi, lần này tạm tha cho ngươi, đứng lên đi.”
“Tạ ơn quý phi nương nương khai ân.” Sắc mặt của Giang lệ nghi đã tái nhợt, nhưng vẫn cứ kiên trì hành lễ với Liễu quý phi, lại hành lễ tạ ơn với Thẩm Mạt Vân, “Tạ ơn Thục phi nương nương.” Sau đó mới dựa vào sự giúp đỡ của cung nữ, run rẩy đứng lên.
Liễu quý phi không còn hứng thú dạo chơi hoa viên nữa, sau khi cùng Thẩm Mạt Vân nói mấy câu khách sáo, liền vung tay áo, xoay người bước đi. Ngoài ý muốn Nguyễn mỹ nhân cũng đi theo. Thẩm Mạt Vân nhìn nhìn bóng lưng đang đi xa của hai người, trong lòng run lên một chút, chẳng lẽ Nguyễn mỹ nhân lại lên thuyền của Liễu quý phi? Nhớ tới nhân vật chính của sự kiện còn đang đứng bên cạnh, nàng quay đầu, nói với Giang lệ nghi: “Lệ nghi dù sao cũng đến từ bên ngoài, lễ nghi không được đầy đủ, các ngươi phải nhắc nhở nàng, làm sao có thể mặc kệ như thế?”
Hai cung nữ vội vàng quỳ xuống xin tha tội, trên khuôn mặt Giang lệ nghi hiện lên một tia không cam lòng, nàng ta cắn cắn môi dưới, nói: “Nương nương, việc này không liên quan tới các nàng, là ta... Là thϊếp vô dụng, vào cung đã nhiều ngày, còn không nhớ được những quy củ này.”
Thẩm Mạt Vân cũng không có hứng thú khó xử nàng ta, nói: “Vậy lệ nghi nên đi thỉnh an hoàng hậu nương nương thêm nhiều lần nữa để có thể học hỏi một chút quý khí (khí chất cao quý) của nương nương. Hồng Tịch, chúng ta đi thôi.” Nói xong không tiếp tục nhìn Giang lệ nghi nữa, đặt tay trái lên cánh tay mà Hồng Tịch đưa tới, chậm rãi rời đi.
Chỉ để lại Giang lệ nghi đứng tại chỗ, trong mắt toàn là sự nhục nhã, cuối cùng chậm rãi chuyển thành dã tâm nóng bỏng cùng sự khát cầu mãnh liệt với địa vị.
Bây giờ đang là tháng tám, trên cây một mảnh lá vàng óng ánh, gió thổi qua, liền rơi xuống như mưa hoa màu vàng nhạt, hương thơm tràn khắp cõi lòng. Thẩm Mạt Vân chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp của hoa quế trong vườn, nghĩ rằng sau khi trở về sẽ dặn Tố Nguyệt đi làm hoa quế cao*, Hồng Tịch đi cùng ở một bên rốt cục không nhịn được, “Chủ tử, vừa rồi người nói với Giang lệ nghi nên đi thỉnh an hoàng hậu nương nương nhiều thêm một chút, nếu Giang lệ nghi thật sự được hoàng hậu nương nương nâng đỡ…”
“Vậu cũng phải xem nàng ta có năng lực trèo lên hay không.” Thẩm Mạt Vân nhàn nhạt nói xong, phủi phủi mấy cánh hoa trên tóc nàng, “Giang lệ nghi nếu như không có vài phần tâm kế (mưu mô thủ đoạn), cũng không thể khiến hoàng thượng đưa nàng ta vào cung, nhưng dù sao nàng ta cũng xuất thân từ nhà nghèo, nếu trong nhà thê thϊếp có tranh chấp thì cũng chỉ là những trận cãi nhau nhỏ thôi, sao có thể so sánh với những nữ nhân trong cung này. Đối với dân chúng bình thường, thϊếp thất nịnh bợ lấy lòng phu nhân là lẽ phải, nhưng nếu vào hoàng cung…”
Hồng Tịch nghe có mấy phần không hiểu, nếu dựa theo cách nói của Thẩm Mạt Vân, là nàng muốn đẩy Giang lệ nghi đi vào con đường chết? Giang lệ nghi ở trong Cảnh Phúc cung, nếu chỉ lấy lòng hoàng hậu mà bỏ qua Cao Hiền phi, kết cục cũng có thể đoán được.
Thẩm Mạt Vân cũng không tiếp tục giải thích, chỉ nói: “Vừa vặn có thể nhìn xem thủ đoạn của Giang lệ nghi.” Nói xong, nàng cúi đầu chà xát ngón tay, khóe môi mỉm cười, lúc vào cung hoàng hậu đưa cho nàng một phần đại lễ như vậy, làm con cháu của quốc gia coi trọng lễ nghi, nàng dù sao cũng phải lễ thượng vãng lai (có qua có lại) một lần mới đúng chứ? Tặng cho hoàng hậu một quả bom không an phận, cũng rất thú vị phải không.
Xuất thân của Giang lệ nghi đã làm hạn chế nàng ta, nếu an phận đợi ở một góc trong hậu cung thì có chút khổ sở, tuy nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng đã phải chịu qua những khổ sở này, mai kia lại được hoàng hậu cất nhắc coi trọng, đối lập hai cái, tuyệt đối có thể kí©h thí©ɧ dã tâm của nàng ta. Một người không quen thuộc quy tắc ngầm trong hoàng cung mà lại có dã tâm lớn, ngọn lửa du͙© vọиɠ này tùy lúc có khả năng thiêu cháy kẻ đó không còn một mảnh, đương nhiên, không loại bỏ khả năng Giang lệ nghi sẽ có thể sống tốt như cá gặp nước, lên như diều gặp gió.
Ngẫm lại Võ Tắc Thiên, không phải cũng như vậy mà trở thành nữ hoàng đế sao? Chẳng qua may mắn, mấy ngàn năm lịch sử của Trung Hoa, cũng chỉ có một Võ Tắc Thiên mà thôi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thục Phi
- Chương 17