Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thục Phi

Chương 14: Thái hậu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu gia đã có ba nữ nhỉ làm hoàng hậu, ngoài Tiêu hoàng hậu dang làm chủ Chiêu Minh cung và Tiêu thái hậu đang bế quan ở Thọ Khang cung, còn có một vị "Trang Kinh hoàng hậu" là hoàng hậu nguyên phối (người vợ đầu tiên) của tiên đế, nàng chính là cô ruột của Tiêu thái hậu. Nếu đổi thành gia đình bình thường, dượng cưới cháu gái của vợ làm vợ kế, không biết sẽ bị nước bọt của những nhân sĩ vệ đạo (bảo vệ biện hộ cho tư tưởng lẽ phải) cùng những người cổ hủ nhấn chìm thế nào, nhưng nếu trong hoàng thất, loại chuyện này đã trở thành một chuyện bình thường. Từ sau khi tiên để băng hà, Tiêu thái hậu luôn ở Thọ Khang cung lễ Phật, ngoài đế hậu hai người hay đến thỉnh an, thì không tiếp những người khác, quyền lực trong hậu cung gần như giao hết cho hoàng hậu quản lý. Lần này nếu không phải là Tiên tiệp dư có thai, có khi Thẩm Mại Vẫn còn phải đợi đến gia yến (yến hội của riêng những người trong gia đình) cuối năm mới có cơ hội được diện kiến thái hận.

Thái hậu đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì được chăm sóc chu đáo, nhìn qua chỉ như hơn bốn mươi, lúc này đang ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất, nhận lễ thỉnh an của hoàng hậu và các phi tần. Đợi sau khi mọi người hành lễ xong cho mọi người đứng lên, thái hậu không hỏi chuyện của Tiêu tiệp dư trước, ngược lại nhìn những phi tần này một chút, sau đó hỏi hoàng hậu: "Phi tần mới vào cùng năm nay, đều ở đây?"

Tiêu hoàng hậu đáp: "Tất cả đều có mặt thưa mẫu hậu."

Thái hậu "Ừ" một tiếng, còn nói: "Thục phi được hoàng thượng sắc phong là người nào"

Thấm Mạt Vân từ trong đội ngũ đi ra, trên mặt mỉm cười khiêm tốn, thành thật quỳ xuống hành lễ với thái hậu, "Nô tì Thục phủ Thấm thị bái kiến thái hậu nương nương.” Thái hậu thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng một cái, trên mặt không vui không giận, chỉ là gật đầu nói: "Nhìn qua cũng là người lễ phép hiểu chuyện, khó trách hoàng thượng thích người, lại sắc phong người làm phi, về sau phải hầu hạ hoàng thượng thật tốt, sơm sinh con nối dõi cho hoàng gia." Nói xong mới cho nàng đứng dậy, lại cởi một cái vòng tay bằng vàng khảm hồng ngọc đang đeo trên tay trái ra thưởng cho nàng. Thấm Mại Vân đứng lên, cẩn thận đi tới phía trước, hai tay tiếp nhận vùng tay mà Từ ma ma đưa đến, củi người tạ ơn thái hận, "Tạ ơn thái hậu ban thưởng, thần thϊếp chắc chắn hầu hạ hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thật tốt.”

"Ừ" Trước lời nói của nàng, thái hậu cũng chí phất phất tay, không có thêm hành động gì. Sau đó, thái hậu lần lượt gặp mấy vị phi lần mới tiến cung, thái độ cũng tương đối hòa ái, đối với Tần phương hoa làm Tiêu tiệp dư mất mặt mũi cũng không nhìn ra bà có ý muốn gây khó xử, điều này làm cho Tần phương hoa âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Mạt Vân rũ mắt xuống, thái hậu quan tâm bụng của Tiêu tiệp dư như vậy, không thể không biết chuyện Tần phương hoa được thăng cấp, vậy mà bây giờ lại có thái độ này, chỉ có thể chừng mình hoặc là thái hậu đã sớm có biện pháp giải quyết Tần phương hoa, hoặc là căn bản không để tâm đến Tần phương hoa. Thẩm Mại Vân cảm thấy khả năng sau lớn hơn một chút, đường dường là thái hậu của một nước, đi trìu giận xuống tiểu thϊếp của con trai, thực sự là rất mất mặt.

Vừa nghĩ như thế, thái hậu rốt cục cũng vào chủ đề, gọi Tiêu tiệp dư đến trước mặt, còn ban ngồi cho nàng, chứng kiến trong lòng mọi người đều nhảy thót. Ở trong Thọ Khang cung, ngoài hoàng hậu, cũng chỉ có tử phí và cửu tần mới có tư cách được ngồi, hành động này của thái hậu, không nghi ngờ là đang nói cho những người khác, bà rất coi trọng đứa bé trong bụng Tiêu tiệp dư.

"Mấy tháng rồi? Thái y có nói phải chú ý chỗ nào không?" Thái hậu hỏi, giọng điệu cũng thân thiết hơn so với vừa rồi.

"Khoảng hai tháng, thái y nói mạch tượng của thϊếp rất ổn định, chẳng qua ba tháng đầu, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không thể để quá mệt nhọc. Chờ qua ba tháng, nên ra ngoài đi lại nhiều hơn." Tiêu tiệp dư cũng kính nói.

Nghe xong, trong mắt đám người Liễu quý phi không khỏi thoáng qua một tia trào phúng, ý chỉ của hoàng thượng là muốn Tiêu tiệp đư dưỡng thai trong Thúy Vi cùng, bây giờ nàng lại đem lời nói của thái y nói với thái hậu, không phải muốn nhờ thái hậu giúp nàng sao?

Chẳng qua dây là Thọ Khang cung của thái hậu, không phải là Chiêu Mình cung của hoàng hậu, cho nên dù trong lòng nghĩ gì, trên mặt các nàng đều mang theo biển tình giống nhau, ngay cả Liễu quý phi dám tranh nói cùng hoàng hậu lúc này cũng ngoan ngoãn ngồi một bên, không dám mạnh mẽ ra mặt.

- Thái hậu gật gật đầu, nói, "Ngươi bây giờ là thai phụ, cẩn thận thêm một chút."

Giọng điệu của Tiêu tiệp dư càng trở nên cung kính, "Vâng, nô tì sẽ chú ý."

Thái hậu lại hơn vài câu, sau đó cũng ban thường một ít dược liệu và vải vóc cho Tiêu tiệp dư. Tuy rằng đều là họ Tiên nhưng lại có sự khác biệt giữa thân và sơ. Nói về mối quan hệ, hoàng hậu phải gọi thái hậu là dường có (hai người chỉ là cô họ không phải cô ruột), mà Tiêu tiệp dư, lại là nữ nhi của huynh trưởng cùng mẹ với bà. Sau khi hoàng đế đăng cơ, bà vốn tưởng rằng với mặt mũi của Tiêu gia, hoàng đế ít nhất cũng sẽ sắc phong Tiêu tiệp dư thành nhị phẩm chiêu nghi, lại không nghĩ đến, thánh chỉ hạ xuống, nội dung làm cho tất cả mọi người chấn động.

Nghĩ đến đây, Tiêu thái hậu lại nhìn thoáng qua Thẩm Mạt Vân vẫn mang vẻ mặt kính cần ngồi trên ghế. Hoàng đế cố ý muốn phong Thấm Mạt Vân làm phi, chiếm đi vị trí cuối cùng trong tử phí, bà có chút không vừa ý. Nhưng sắc phong thì cũng đã sắc phong rồi, sự tình đã thành kết cục đã định, bà cũng không muốn chống đối lại ý của con trai, việc này cũng không tốt với bà. Huống hồ giờ phút này, an bài Tiêu tiệp dư như thế nào còn quan trọng hơn.

"Hoàng hậu, Thúy Vi cũng còn chưa có cung chủ, Tiêu tiệp dư đã có thai, lại ở trong thiên điện (cung điện ở ngoài không phải cũng diện chính) cũng không hay, cho nàng chuyển đến chủ điện đi." Thái hậu không nhanh không chậm nói, ngón tay không ngừng gảy viên phật châu đang đeo trên cổ tay.

"Mẫu hận nói rất đúng, Tiêu tiệp dư có thai, chuyển đến chủ điện cũng là thích hợp."

Tiêu hoàng hậu tươi cười không thay đổi nói, lập tức cũng lộ ra biểu cảm hơi khó xát, "Chỉ là... Chuyện phi tần chuyển sang cung khác, dựa theo quy tắc, còn phải có ý chí của hoàng thượng mới có thể làm được. Việc này... Nhi thần không dám tự ý quyết định, phải xin ý chỉ của hoàng thượng."

Động tác gảy phật châu của thái hậu nhanh hơn một chút, một lúc lâu sau mới nói:

"Đã là quy tắc như thế, lúc nào hoàng đế tới, ai gia (cách xưng hô của thái hậu) tự nói là được."

Hoàng hậu không dám nói tiếp, chỉ là lẳng lặng cúi đầu, phi tần phía dưới ngay cả tiếng hít thở cũng đều cẩn thận nhẹ hết mức có thể. Lúc này, thái giảm tiến vào trả lời: "Thái hậu nương nương, hoàng thượng tới."

Một câu nói, làm cho tất cả mọi người ngoại trừ thái hậu lập tức đứng lên, bao gồm cả hoàng hậu.

Hoàng đế tít bên ngoài bước vào, đầu tiên là hành lễ với thái hậu, sau đó tới lượt các phi tần thình an hắn, hắn tùy ý vẫy tay nói: "Bình thân."

Vũ Văn Hỉ nhìn về phía thái hậu, "Hôm nay tỉnh thần của mẫu hậu thoạt nhìn cũng không tệ, thân thể của người có tốt hơn chút nào không"

"Vẫn là những bệnh cũ thôi, ai gia đã sớm quen rồi, chẳng qua hai ngày nay thân thể thoải mái hơn một chút so với mấy ngày trước." Ánh mắt thái hậu lộ ra ý cười, "Hoàng để bận rộn việc chính sự, mới cần chú ý bảo trọng thân thể."

Cứ như vậy, sau khi trình diễn tiết mục mẫu từ tử hiểu (mang ý nghĩa mẹ ăn ở hiền lành, con hiếu thảo) một lúc lâu, thần sắc của thái hậu không khỏi trở nên nghiêm túc, nói với Vũ Văn Hi: "Vừa vặn hoàng đế đến. ai gia có một việc muốn bàn bạc.”

"Vâng, mẫu hậu." Vũ Văn Hi đáp lại, san đó xoay người nói với phi tần trong phòng: "Các nàng trước tiên lui xuống di. Hoàng hậu, nàng ở lại."

Khẩu dụ của hoàng đế, ai dám không nghe? Vì thế tất cả phí tần thu lại những tâm tư khác, quy củ hành lễ, lặng yên lui ra ngoài. Thẩm Mạt Vân cũng ở trong đó, không khiến cho hoàng đế chú ý.

Ra khỏi Thọ Khang cung, dù thái độ của mọi người lúc đầu với Tiêu tiệp dư thế nào, lúc này cũng khách khí thêm vài phần. Khi Thẩm Mạt Vẫn ngồi trên kiệu về cung, Cao Hiền phi bên cạnh cười với nàng nói: "Thục phi muội muội một lút nữa nếu không có việc gì, không bằng đến cung của ta ngồi một lúc? Nghe nói kỳ nghệ (khả năng chơi cờ) của muội muội rất tốt, ngay cả hoàng thượng cũng khen ngợi hết lời."

"Chẳng qua là hoàng thượng có ý chọc muội chơi thôi, kỳ lực của muội (sức chơi cờ), nếu gọi là tới, chỉ sợ trên đời này không có người không biết chơi cờ." Thấm Mạt Vân vội vàng khoát tay, một mặt lại ngượng ngùng,

"Hiền phi tỷ tỷ mời, vốn không nên từ chối. Nhưng hôm nay muội thật sự có chút choáng váng, chắc là bị cảm nắng, sợ là không thể chơi cờ cùng tỷ tỷ"

Hai ngày trước hoàng đế đến cung của nàng ngủ lại, vô tình thấy bàn cờ nàng đặt trên bàn, nhất thời cũng không biết hắn nghĩ gì, kéo nàng chơi cờ đến tận nửa đêm. Đấy còn chưa nói đến cuối cùng còn kéo nàng lên giường vận động, khiến nàng mệt chết, suýt chút nữa lỡ thời gian thính an hoàng hậu, mà người khỏi xương dĩ nhiên còn tỉnh thần sảng khoải đúng giờ rời giường lên triều.

Vậy... Chẳng lẽ trong việc kia. sự khác nhau giữa nam và nữ thật sự lớn như vậy sao? Hay là nói, làm hoàng đế, "Năng lực" ở phương diện nào đó cũng đặc biệt xuất chúng.

"Vậy ngày khác đi, thân thể của muội muội vẫn quan trọng hơn.” Cao Hiền phi cũng không miễn cưỡng, ngược lại cười nói, "Muội muội không cần khiêm tốn, năm đó kỳ lực của ta cũng chỉ bình thường thôi, vẫn là sau này hoàng thượng tự mình dạy ta..." Nàng dường như nghĩ tới điều gì, tươi cười trên mặt đột nhiên ảm đạm, lời nói cũng chỉ nói một nửa.

Thấm Mạt Vân làm như không thấy, chỉ là cười nói: "Hoàng thượng tự mình dạy thì kỳ lực của tỷ tỷ nhất định là vô cùng tốt, nói không chừng sẽ lập tức chọn thẻ bài của tỷ tỷ đấy."

Cao Hiền phi không khỏi cười lạnh một tiếng, "Hôm nay hoàng thượng không chọn thẻ bài, nhất định là ngủ lại Chiên Minh cung."

Thấm Mạt Vân nâng tay chỉnh lại trâm cải đầu trên tóc một chút, một lúc lâu sau mới nói: "Mấy ngày nay cũng thật nóng, làm cho người ta trong lòng cũng không được yên, sau khi về cung, tốt nhất tỷ tỷ nên sai cũng nữ đun chút canh hạ nhiệt giải nóng."

Cao Hiền phi tự biết vừa rồi nói lỡ, trong lòng đang hối hận, nghe Thấm Mạt Vân nói câu này, vội vàng đồng ý gật đầu, "Dùng là rất nóng, hàng năm mùa hè luôn có một khoảng thời gian vô cùng khó chịu." Đảo mắt liền đến chỗ đường rẽ, nàng lại nói, "Muội muội nếu muốn chơi cờ lại tìm không thấy đối thủ tốt, đừng ngại đến cùng của tỷ tỷ. Chơi cờ ấy mà, thực lực ngang nhau, mới có hứng thú."

Thấm Mạt Vân bộ dạng phục tùng nhợt nhạt cười, nói: "Chỉ sợ muội sẽ quấy nhiều sự yên tĩnh của Hiền phí tỷ tỷ."

"Làm sao có thể chữ" Cao Hiền phí nói xong, "Chỉ cần là Thục phi muội muội, lúc nào đến cũng không quấy rầy Cảnh Phúc cung."

Cỗ kiệu di chuyển, hai người liền đi hai đường khác nhau. Đêm đó, hoàng đế ngủ lại ở Chiều Minh cùng, nhưng không có ý chỉ nói muốn Tiêu tiệp chỉ chuyển đến chủ điện của Thúy Vi cung.

Thẩm Mạt Vân để đám người Tố Nguyệt tuỳ ý giúp nàng thay quần áo, tẩy trang, sau khi cho lui, nàng đi về phía một cái bàn đặt ở dưới cửa số, mặt trên đang bày biện một bộ kỳ cụ bản cỡ và quân cờ). Nâng tay cầm lên một đống quân trắng đặt trên bàn cờ, chậm rãi chơi, bên tai nhất thời hiện lên lời nói bạn ngày của Cao Hiền phi.

Lực lượng ngang nhau?

Thấm Mạt Vân cong môi một cách đùa cợt, đừng tự cho là thông minh làm, vật hy sinh của người khác mà không tự biết!
« Chương TrướcChương Tiếp »