Kiếp trước Vân Oanh thận trọng từng bước, từ một Tài tử bò tới chức vụ Thục phi, ân sủng giây lát, chỉ cách Hậu vị một bước xa, cuối cùng lại hương tiêu ngọc vẫn, chết bệnh trong cung. Quay về thời điểm vừa tiến cung, Vân Oanh nhớ lại từng chuyện kiếp trước, cảm thấy hết sức vô nghĩa. Cuối cùng nàng đã nghĩ thông, từ đây chỉ thích khoe chim đùa mèo, ngắm hoa thưởng trà, chuẩn bị an bình đi hết cả đời. Ai ngờ… “Nương nương, bệ hạ ban hai thất vân cẩm.” “Nương nương, bệ hạ sai người đưa tặng Kính đình lục tuyết mà ngài thích.” “Nương nương, bệ hạ lật thẻ bài của ngài.” Cho tới khi ngồi lên vị trí cao hơn cả kiếp trước, nhận lấy ba ngàn sủng ái, Vân Oanh vẫn không nghĩ ra: Tại sao nàng lại được sủng ái thế này? … Triệu Sùng vô tình có được khả năng nghe thấy tiếng lòng của người xung quanh mình. Hắn mượn khả năng này để mưu tính triều chính, nhưng cũng bắt đầu xa cách với hậu cung trong ngoài bất nhất. Cho tới khi hắn phát hiện một Vân Oanh đặc biệt. Ban đầu, Triệu Sùng cảm thấy trong lục cung, chỉ có ở cạnh Vân Oanh là thoải mái nhất, không tránh được việc sủng ái có thêm. Sau này, Triệu Sùng càng lúc càng yêu thích Vân Oanh, liên tục lật thẻ bài của nàng, nghĩ rằng nàng sẽ vui, ai ngờ lại tình cờ nghe được sự oán hận trong lòng nàng: [Trời lạnh thế này mà còn phải hầu hạ Hoàng đế dậy sớm.] Triệu Sùng: “...” Trời còn chưa sáng, Triệu Sùng không muốn bị ghét bỏ nên nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, sợ đánh thức mỹ nhân bên người. Đại thái giám nhìn thấy, âm thầm cảm thán: Nương nương quả nhiên thánh sủng không ai sánh bằng!