- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thục Nữ Thời Đại
- Chương 10: Hồ nháo, hồ nháo a!
Thục Nữ Thời Đại
Chương 10: Hồ nháo, hồ nháo a!
Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Lần quan hệ để lại cho Dương Dương ấn tượng sâu sắc nhất không phải là đêm đầu tiên cùng Lisa cũng không phải lần đầu tiên cùng nam nhân, cô ấn tượng nhất là cái người mà đến bây giờ cô không thể nhớ nổi tên, người nọ từ một nơi xa xôi chạy tới, vì cô mà đến, trên người mang theo mùi hương sơn chi nơi thành thị, hai người trước kia từng gặp mặt vài lần, cũng chưa từng nói bắt đầu, mãi đến một ngày Dương Dương lấy hết dũng khí tìm cô ấy. Buổi tối đó vừa gặp mặt hai người liền lên giường, kịch liệt đến nỗi muốn đem giường đốt cháy, tình cảm mãnh liệt qua đi người nọ quay trở về, trước khi đi nói cho Dương Dương biết bản thân vẫn luôn luôn thích cô, chỉ tiếc hiện tại biết đã quá muộn .
Mà Dương Dương có một câu cũng chưa từng nói với người đó, cô cũng từng nhớ tới người đó, như giấc mơ không bao giờ thành hiện thực của cô, coi như là một đoạn tình cảm có ý nghĩa, nhưng người nọ không biết, nói tóm lại, cũng chậm rồi, đã muộn rồi.
Vì thế một đêm đó trở thành ấn tượng sâu sắc nhất, thủy chung nhớ rõ môi người nọ nóng bỏng như thế nào, nàng ở bên tai Dương Dương nỉ non, tại không sớm nói cho tôi biết, tôi vẫn nghĩ cả đời này cũng không còn hy vọng…
Tại sao? Dương Dương ở trong lòng thở dài, cô thật muốn hỏi Nhan Hâm, trong lòng cô có thích tôi chút nào không?
Có điều cô không dám mở miệng hỏi, cô sợ Nhan Hâm xem thường mình.
Tình một đêm là chuyện thuần khiết cỡ nào a, đừng để tình cảm vấy bẩn cô.
Dương Dương cạy mở đôi hàm răng đang cắn chặt của Nhan Hâm ra, đầu lưỡi thuần thục di chuyển, cùng lưỡi Nhan Hâm quấn lấy nhau, tham lam muốn hút lấy mật ngọt, dùng răng khẽ cắn cánh môi mềm mại.
Nhan Hâm dưới sự khıêυ khí©h tiết tấu rối loạn, vốn cố chấp muốn đẩy ra nhưng tay lại mềm nhũn vô lực.
"Đừng ở chỗ này…" Nhan Hâm nghĩ đến đây là phòng khách, lá gan của nàng chưa lớn đến nỗi ở trong phòng khách làm loại chuyện này.
Giường là lựa chọn duy nhất nàng có thể chấp nhận.
"Phòng của cô ở đâu?" Hai người biến thành quái vật bốn chân, động tác cứng ngắc hướng phòng Nhan Hâm đi đến, dính chặt lấy nhau không tách rời.
"Bên trái, không phải, tôi là nói bên trái của tôi, bên phải của cô… Không phải ở đây, chỗ này có người ở, bên này…" Nhan Hâm đứt quãng chỉ dẫn phương hướng.
Hành quân cách xa vạn dặm rốt cuộc cũng đến được đích, Nhan Hâm đưa lưng về phía cửa đẩy cửa mở ra, Dương Dương dùng chân giữ cửa, hai người song song đi đến giường lớn của Nhan Hâm, dục hỏa thiêu đốt, có giường lại không có đèn, ngọn lửa du͙© vọиɠ càng không thể dập tắt.
"Nhẹ một chút…" Dương Dương cởϊ qυầи áo tư thế giống như lang sói lột da, Nhan Hâm bị cô dọa đôi chút.
Dương Dương cởi xong quần áo trên người Nhan Hâm, cũng tự cởϊ qυầи áo của mình, chờ cho tới khi chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng bị đá văng ra, Nhan Hâm xoay người đè lên thân thể cô.
Trong bóng tối Dương Dương chớp mắt mấy cái, nói: "Cô muốn làm gì?"
"Hôn cô." Nhan Hâm vén mái tóc suôn mềm ra phía sau, cúi đầu ngậm lấy bộ ngực đầy đặn của Dương Dương.
Dương Dương dù dễ chịu nhiều cách mấy cũng không quên phát ra nghi hoặc: "Thế nhưng hôm nay không phải tôi…" Cô không phải người cổ hủ, cũng không phải thuộc dạng T mắc chứng lãnh cảm, cô cho rằng đẹp nhất vẫn là lúc hai bên cùng dìu nhau lên đến đỉnh hạnh phúc, nhưng mà Nhan Hâm ngay từ đầu đã khí thế đem cô đặt ở dưới thân làm cho cô cảm thấy chính mình hình như giống thịt bò béo bở được dâng lên tận cửa.
Ngón tay Nhan Hâm đặt trên môi cô, ngăn cô nói tiếp: "Muốn dùng sức một chút sao? Tôi không được khoẻ cho lắm, thông cảm."
Dương Dương nheo mắt, hừ nhẹ nói: "Thế này là có thể … Thoải mái…"
【 việc ở giữa cũng không có gì quan trọng, có thể miêu tả giống như ta đang cưỡi ngựa nhịp nhàng】
Dương Dương thở hổn hển, toàn thân run rẩy, thoải mái như chiếc thuyền nhỏ đang bồng bềnh trên mặt biển, cô không có quên cảm ơn người bên cạnh, nhận thấy người bên cạnh đã động tình, liền bò xuống, hôn một đường dọc theo thân thể Nhan Hâm.
Nhan Hâm bấu chặt vào bả vai của cô, nói: "Cô có thể từ từ hẵng tiến tới."
"Nhưng cô không thể chờ lâu được. Hiện tại đến phiên tôi, cô hãy nằm đó hảo hảo hưởng thụ đi." Dương Dương mỉm cười thì thào bên tai Nhan Hâm, không nghĩ tới hơi thở của mình làm cho Nhan Hâm thở dài giống như rêи ɾỉ, âm thanh đó giống như âm thanh của trời thổi vào trong tai cô, làm cho cô biết được đấy chính là điểm mẫn cảm của Nhan Hâm.
Cô mở miệng ngậm lấy vành tai của Nhan Hâm, răng nanh khẽ cắn vào chỗ đầy đặn trên vành tai, đổi lấy một âm thanh khiến trong lòng cô rêи ɾỉ.
Cô thong thả nhấm nháp thân thể Nhan Hâm, trước kia chưa từng cẩn thận ngắm nhìn thật kĩ nàng, song chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã có thể hoàn toàn hiểu rõ thân thể của nàng có bao nhiêu phần tốt đẹp, nhất là vòng eo thon thả này, thời điểm hai tay ôm lấy nàng, tim Dương Dương đã rung lên liên hồi.
Cô tách hai chân của Nhan Hâm, rải những nụ hôn nồng nhiệt từ hông xuống hai bên đùi mà không bỏ sót một chỗ nào.
Thân dưới Nhan Hâm đặt trên vai Dương Dương, thân thể giống như mất đi điểm tựa, hai tay nắm chặt lấy chiếc gối bên dưới. Hơi thở nóng rực đang quét lên phần đùi non của nàng, những nụ hôn nồng nhiệt giống một đám dấu chân giày xéo cõi lòng nàng, đầu lưỡi từ đầu gối nàng đang di chuyển vào phía trong, giống như một đứa trẻ tham lam liếʍ láp cây kẹo của mình.
Dương Dương nếm hết cơ thể của nàng mới dừng lại ở nơi quan trọng nhất, nơi đó chờ mong đến bứt rứt, thế nhưng Dương Dương vẫn nhởn nhơ trêu chọc đắc ý chết đi được.
Nhan Hâm làm sao có thể mở miệng cầu cô đây, nàng cắn chặt răng, đè nén khát vọng của cơ thể xuống.
Dương Dương rốt cục cũng đi tới giữa hai chân nàng, nhấm nháp hương vị của nàng, đôi môi ngậm lấy đỉnh hồng quả, đầu lưỡi đưa qua đưa lại, điện lưu từ trong người truyền ra, kí©h thí©ɧ khiến cho ngón chân Nhan Hâm co quắp lại, giữa hai chân càng thêm ướŧ áŧ, thấm cả xuống khăn trải giường bên dưới, Nhan Hâm xoay đầu sang một bên, vùi mặt dưới gối, cắn chặt lấy bao gối, trong miệng phát ra tiếng ư ư lả lướt.
Dương Dương không vội cũng không dây dưa mà tiến công, vào bên trong nhấm nháp hương vị tuyệt vời của nàng, Nhan Hâm đã trải qua trận tra tấn dài đằng đẵng, thân thể đau mỏi đến độ không thể khống chế, cuối cùng nổ tung, lí trí của nàng vỡ vụn.
*********
Nhan Hâm ngồi dậy, rồi lại đổ người xuống giường, Dương Dương một tay vẫn đặt trên hông nàng, nàng nhìn vào cái tay kia, chân mày khẽ nhíu lại.
Dương Dương đang nằm sấp trên giường ngủ, nửa mặt chôn vào gối, một bên tóc che lấy nửa khuôn mặt còn lại, mặc dù vậy nhưng Nhan Hâm vẫn nhận ra được nàng là Dương Dương.
Nàng ngồi dậy, đem chăn quấn lấy thân thể trần trụi của mình, phần mông của Dương Dương bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nước da trắng bóng như ngọc.
Nhan Hâm lúc này mới nhìn rõ sau eo Dương Dương có hình xăm, là cánh. Nàng dời tầm mắt khỏi người Dương Dương , quấn lấy chăn đi về phía phòng tắm.
Dương Dương bị lạnh nên tỉnh giấc, lúc mắt vừa hé mở thì bắt gặp một đôi mắt trong veo.
Cô dụi dụi mắt mới nhìn rõ đôi mắt ấy đến từ một bé con đang ghé đầu ở thành giường, bé con thoạt nhìn có vẻ được chăm sóc tốt lắm, tóc cắt đầu nấm, đôi mắt to, hai má hồng hào, hai mắt giờ phút này nhìn cô vì tò mò mà phát sáng.
Dương Dương bị giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của cô bé, liền nhặt lấy quần áo dưới sàn nhà lên rồi vọt nhanh vào phòng tắm.
Nhan Hâm đang tắm rửa gột đi mồ hôi trên người cùng chất còn đọng lại giữa hai chân nàng thì cánh cửa kính bất ngờ bị mở ra, Dương Dương hổn hển đứng ở cửa, một tay chỉ vào cô bé bên ngoài cửa, nói: "Cô nói rõ cho tôi biết, đứa bé kia là sao?"
"Tòng An, sao con đã dậy rồi?" Nhan Hâm phát hiện Tòng An đang đứng ở cửa, bị dọa một phen, quấn lấy khăn tắm, muốn đưa Tòng An ra ngoài, tình huống hiện tại không thích hợp để Tòng An nhìn thấy, cũng không phải sợ cô bé bị ám ảnh đầu óc, mà chỉ sợ cô bé hỏi quá nhiều câu hỏi.
Tòng An ngạc nhiên khi thấy nơi này đột ngột xuất hiện một người lạ, hỏi: "Mẹ, cô ấy là ai?"
"Là bạn của mẹ." Nhan Hâm bế Tòng An đi ra ngoài, mang cô bé đến phòng của mình, hỏi: "Tòng An đã đánh răng chưa?"
"Dạ chưa, mẹ, cô ấy là ai?"
"Mẹ đã nói cô ấy là bạn của mẹ." Nhan Hâm cảm thấy được hai mắt của đứa trẻ này nhìn xuyên qua sự bình tĩnh trên mặt nàng cho đến sự khẩn trương trong lòng nàng.
Nhan Hâm giúp Tòng An quẹt kem vào bàn chải đánh răng, nói: "Trước tiên dùng bàn chải chú ếch đánh răng, đánh hàm răng thân yêu cho thật sạch sẽ rồi chúng ta sẽ cùng nhau ăn sáng, được không?"
"Dạ." Tòng An cầm lấy bàn chải hình con ếch cùng chiếc cốc Hello Kitty bắt đầu chải qua chải lại, Nhan Hâm trở lại phòng nhìn đến Dương Dương quần áo đã gọn gàng, giờ phút này đang đứng dựa vào tường khuôn mặt phủ một lớp sương lạnh.
Nhan Hâm hỏi: "Cô có muốn ăn sáng không?"
Dương Dương nổi giận đùng đùng nói với nàng: "Cô có biết trên đời này tôi ghét nhất loại người nào không?"
"Sao cơ?" Nhan Hâm khó hiểu hỏi.
"Tôi ghét nhất đối phương không chung thuỷ, tôi mặc kệ trước kia cô cong hay thẳng, nhưng khi kết hôn cô phải có trách nhiệm với gia đình, nếu cô đã kết hôn cũng đừng đi trêu đùa tôi." Nói xong cô mang theo một bộ dạng tức tối rời đi.
Nhan Hâm nhìn theo bóng lưng của cô rồi nhíu mày, vốn định đuổi theo, thế nhưng nhìn một hồi thì thấy thôi bỏ đi, nàng đi vào phòng tắm, để khăn tắm tại trên tường, khẽ nói: "Hồ nháo."
Hết Chương 10
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thục Nữ Thời Đại
- Chương 10: Hồ nháo, hồ nháo a!