Lời tác giả: Vì vài bạn đọc cho rằng cái kết chưa trọn vẹn, chính tôi cũng muốn được thấy “cuộc sống hôn nhân” của Tiểu Vệ và Tiểu Phong nên tôi đã viết ra một ít…
….
….
…..
Vệ Sở trải qua bốn tháng trị liệu, rốt cuộc cũng về tới trường học, chẳng qua hiện tại, biệt thự ở Thượng Hương Văn Viện đã không còn là của anh, anh thiếu quá nhiều tiết, dù là có lý do chính đáng nhưng quyền tạm trú lại không thể bảo lưu, may mắn là anh không có vì trốn học quá nhiều mà phải học lại một năm, mà là học bổ túc một thời gian, tiếp tục tham gia dự thi.
Lấy thành tích của Vệ Sở, cũng không lo lắng sẽ không qua kỳ kiểm tra.
Biệt thự của Thượng Hương Văn Viện, hiện giờ lại là nhường cho một người khác cực kỳ nổi tiếng ở Thượng Hương Văn Viện, cũng chính là Phong Phiêu Phiêu.
Đồ của Vệ Sở, Phong Phiêu Phiêu không để mọi người dọn đi, dù sao biệt thự cũng không ít phòng, kể cả có hai người ở thì….cũng trụ được.
Dù sao là người một nhà, quyền cư trú thuộc về ai, đều như nhau.
Bởi vậy Vệ Sở sau khi trở về, tuy rằng trên hồ sơ đăng ký là ở ký túc xá, anh ở một phòng đơn bình thường nhưng người của anh thì căn bản chưa từng đặt chân tới cái phòng kia nửa bước.
Người người cảm kích, trên cơ bản đối với chuyện này đều nhắm một mắt mở một mắt.
Mà Vệ Sở cùng Phong Phiêu Phiêu liền ở dưới nội quy trường học mà trắng trợn sống chung, đương nhiên là sinh hoạt dưới cùng một mái nhà mà thôi.
Cơm sáng là sữa bò, trứng gà, bánh mì lúa mạch.
Ăn xong bữa sáng, Vệ Sở rửa chén, trước khi đi ra khỏi phòng ăn đều thấy Phong Phiêu Phiêu lấy một miếng đu đủ đã cắt ở trong tủ.
Đó là trái cây Phong Phiêu Phiêu ăn mỗi ngày sau bữa sáng.
Một nửa giang sơn trong tủ lạnh đều đã bị đu đủ chiếm lĩnh, một khí mở tủ lạnh liền tràn ra hương đu đủ.
Vệ Sở yên lặng mà nhìn đu đủ: Tuy rằng mặt ngoài cái gì em ấy cũng không nói nhưng càng nhìn như vậy, kỳ thực em ấy cũng rất để ý.
Phải thế nào em ấy mới biết kỳ thật anh cũng không để ý đâu?
….
….
….
Lời tác giả: Đêm qua suốt đêm sửa chữa kết cục đem chính mình bị thương, hiện tại còn không có dừng đâu, chuyện sinh hoạt này tôi sẽ chậm rãi viết, xem như phiên ngoại đi…. Kỳ thật lại nói tiếp, câu chuyện đến đây đã kết thúc, tôi cũng không nghĩ để bọn họ chịu đựng quá nhiều thống khổ cùng hiểu lầm, cứ như vậy một đường thuận lợi mà đi tới, thuận lợi mà thích đối phương, thuận lợi mà cùng ở chung.
Viết một chút trò khôi hài, viết một chút tình cảm của mối tình đầu.
Cái gì kẻ thứ ba, người nhà ngăn cản a, không nên xảy ra ở giữa bọn họ.
Cho nên cái phiên ngoại này cũng sẽ không có khúc mắc gì. cứ như vậy mà thuận lợi tiến hành thôi.