Phong Phiêu Phiêu buông bút, lui về sau hai bước, thưởng thức tác phẩm đầu tiên vẽ một cách hoàn chỉnh trước mặt người khác.
Đại công cáo thành, sau đó là tốt hay xấu, đều tùy thôi!
Bên trong phòng vẽ, không có một lời nói.
Bởi vì tâm tư của mọi người dường như đều bị sóng biển mênh mông trước mặt hấp dẫn đi.
Hiện ra trước mắt họ, là một mảng bọt sóng vỗ cùng mãnh liệt, giống như là vô cùng vô tận mà trào đến, tận tình mà dấy lên một lực lượng dữ dằn, ở một đầu bức họa, có một khối đá ngầm màu đen, ngay khi những ngọn sóng ấy va phải tảng đá liền hóa thành ngàn vạn mảnh tuyết trắng, lộng lẫy mà tung bay giữa không trung.
Bức họa này, có thể chưa thực hoàn hảo ở một số tiểu tiết nhưng không ai có thể phủ nhận, nó thực có một sự lay động tới nhân tâm của mỗi người.
Ngay cả bản thân Phong Phiêu Phiêu, ngoài ý muốn phát hiện, bức họa hôm nay của mình so sánh với trước kia thực sự như đã vượt hẳn ba cấp.
Thoát lý tâm cảnh trong bức họa, chính Phong Phiêu Phiêu cũng không khỏi nhìn tới xuất thần, trong lòng âm thầm kinh ngạc: Đây thật là cô vẽ ra sao?
Vì cái gì mà từ trước tới nay cô chưa từng vẽ tốt như vậy?
Cũng không biết qua bao lâu, mới có người chậm rãi mở miệng: “Bức họa này, tên là gì?”
Phong Phiêu Phiêu lập tức bị hỏi, sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ rồi mới cười nói: “Gọi là “Ngàn dặm sóng gió” đi”. Xem như kỷ niệm cô trước đó vài ngày đã chịu loại tra tấn thảm thiết đó.
“Khó trách lần trước cậu bị Vệ Sở treo trên vách núi gần bờ biển”. Tiêu Tiếu vừa thở dài vừa đi tới bên người Phong Phiêu Phiêu, trước đó cô cũng cùng những người bên trong tới quan sát, mãi cho đến khi xem Phong Phiêu Phiêu vẽ tranh xong, trong lòng cô không nén nổi sự kinh ngạc, “Khi đó cậu là vì quan sát sóng biển đi”.
Cô quay đầu nhìn Phong Phiêu Phiêu, trên gương mặt kiều mị mang nét lười biếng ấy lại hoàn toàn là sự tôn kính: “Cậu thực ghê gớm, vì muốn vẽ tốt một bức tranh mà trả giá lớn như vậy, so sánh như vậy, tớ thực là còn xa xa mới bắt kịp được”. Giờ này khắc này, cô không hề là phóng viên bắt quái Tiêu Tiếu mà chỉ là một học sinh đang cố gắng bước trên con đường nghệ thuật, hy vọng ở phương diện thi họa đạt được chút thành tựu.
Tiêu Tiếu liên tưởng rất phong phú, thực mau liền đem bức họa cùng tin tức Phong Phiêu Phiêu bị Vệ Sở treo ở vách núi liên hệ với nhau, cũng cho rằng Phong Phiêu Phiêu vì có thể cảm nhận sóng biển một cách chân thực nhất mà trả giá gian khổ.
“Ách…”. Minh bạch cô ấy hiểu lầm cái gì, Phong Phiêu Phiêu há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không có giải thích: Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, cô (Phong Phiêu Phiêu) cũng không thể nói thật với cô ấy (Tiêu Tiêu).
Hiểu lầm này trước mắt cũng không đem lại điều gì không tốt.
Một lần nữa đem chai nước khoáng thu vào trong túi xách, Phong Phiêu Phiêu xoay người, nho nhã hỏi lão sư của cô: “Lão sư như vậy đã ổn chưa?”
Lão sư cũng đang nhìn tác phẩm của Phong Phiêu Phiêu, một lát sau, trên mặt liền có ý vị tán thưởng: “Hiện tại em vẽ có qua loa hơn so với trước kia nhưng ý cảnh lại cao thêm một bậc rồi”
“Thầy không biết là cái gì đã khiến em thay đổi như vậy nhưng thầy nghĩ thay đổi vậy rất tốt”.
“Tuy rằng kỳ này em trốn học không ít nhưng học phần thường ngày của em thầy sẽ cho em mãn điểm"( ví dụ như tính theo thang 10 điểm thì chị nhà được 10 nha, nên tui để là mãn)
“Sau này tiếp tục nỗ lực”.
Nỗ lực trốn học sao?
Nghe lão sư khen ngợi, trong lòng Phong Phiêu Phiêu cực kỳ vui sướиɠ, tuy vậy trong sự vui sướиɠ này cũng có vài phần nghi ngờ mới làm cô đè nén xuống không biểu hiện ra ngoài, khóe miệng chỉ tươi cười nhợt nhạt, có chút hiện ra tâm cảnh của cô.
Đột nhiên nhớ tới còn có hẹn với Vệ Sở, Phong Phiêu Phiêu vội vàng khom người với lão sư: “Lão sư, thật xin lỗi, em còn có chút chuyện khác, hiện tại em có thể đi chưa ạ?”
Ngay khi được lão sư phất tay đại xá, Phong Phiêu Phiêu vội vàng rời đi nơi đầy thị phi này, trên đường đi tìm Vệ Sở, cô lại hồi tưởng mấy lần , lại nghĩ không ra vì cái gì mà kỹ năng vẽ của cô đột nhiên tiến bộ như vậy, gần đây cô luôn chăm chú luyện tập Thái Cực, đến cái bút cũng chưa có sờ qua đâu.
Một đường đi tới biệt thự của Vệ Sở, mở cửa liền nhìn thấy Vệ Sở ngồi ở sô pha, Phong Phiêu Phiêu vội vàng đi tới, kể lại chuyện ngày hôm nay.
Đương nhiên, cô cũng giấu đi đoạn mình bị các bạn học nữ xung quanh xa lánh.
Kể tới vui vẻ chính mình vẽ được một bức họa, trong nhà lúc ấy đều là một mảnh yên tĩnh, Phong Phiêu Phiêu nhịn không được hỏi Vệ Sở: “Tôi thấy rất lạ nha, vì cái gì mà tôi vẽ tốt hơn trước rồi?” Những bức vẽ trước kia của cô đều không có đạt tiêu chuẩn như ngày hôm nay.
Vệ Sở lại không giật mình chút nào, như thể anh đã sớm biết chuyện: “Đó là đương nhiên, nếu em không có tiến bộ, tôi mới thấy lạ”.
Phong Phiêu Phiêu sửng sốt, tò mò hỏi: “Anh biết vì cái gì sao?”. Đến cô còn không rõ, vì cái gì mà anh biết?
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, Vệ Sở tháo mắt kính xuống, lấy khăn ra chậm rãi lau mắt kính: “Chẳng lẽ em quên mất, từ trước tới nay em thiếu cái gì sao? Em thiếu chính là sự tự tin, đây là một thiếu sót vô cùng lớn, hạn chế mọi mặt của em, không chỉ là Thái Cực mà cũng là cả hội họa”.
“Bởi vì liên quan tới ông nội em, em không thể không giấu giếm sự thật chính mình biết Thái Cực, không thể không tận lực áp chế xuống, loại trói buộc này là vô hình nhưng cũng sẽ ảnh hưởng sâu xa”.
“Mỗi lần em vẽ tranh đều sẽ tưởng tượng vẽ không tốt sẽ bị cười nhạo, sợ bị mọi người coi khinh đúng không? Em quá mức để ý tới ánh nhìn của người khác, thời điểm hạ bút vẽ em đều sẽ do dự, vì thế cũng trói buộc tài năng của em”. Bởi vì không thể chú tâm vẽ mà phải lo trước lo sau khiên cho trong bức họa của cô không hề có hồn.
“Trình độ của em không tệ, đâu chỉ là không tệ, mặc kệ là quyền thuật hay là kỹ năng vẽ, em chịu ảnh hưởng của sự giáo dục cùng huấn luyện vô cùng tốt, cái duy nhất em thiếu chính là một mảnh tâm ý không thể bị lay động”.
“Em từ trước tới nay vẫn luôn cho rằng trình độ của chính mình quá kém đó là bởi vì thói quen luôn lấy ông nội em ra để tham chiếu, vì cái gì mà em không nhìn chung quanh xem, so sánh với những người cùng tuổi, thực dễ dàng để em có thể lấy lại được sự tự tin của mình. So với người khác mà nói, em thật sự mạnh hơn rất nhiều”.
“Tôi cũng từng nói qua, vạn pháp tương thông, có chút tài nghệ đạt tới một trình tự cùng cảnh giới thì có thể thông suốt lẫn nhau. Ở mặt quyền thuật, em đã tiến tới một cấp bậc, gần chạm tới mức “nhập cảnh” mà em có để ý không, hôm nay khi em buông bỏ hết mọi tư tưởng, lúc em vẽ tranh tâm tình thực sự rất vui sướиɠ?”.
Vệ Sở bình thường không có nói nhiều như vậy, nói xong có hơi khát, liền thuận tay cầm lấy cái ly trên bàn trà nhưng lúc cầm lên lại phát hiện cái ly trống không.
Phong Phiêu Phiêu tùy tay lấy ra chai nước đưa cho anh, đồng thời cũng nhịn không được gật gật đầu, khi vẽ tranh, cái loại cảm giác vui sướиɠ tràn đầy khi vẽ tranh thực sự là cô chưa từng được cảm nhận.
Đây mới là vẽ tranh chân chính, từ giờ trở đi cô mới là một người họa sĩ, thời điểm trước đó, cô chẳng qua chỉ là một cái tượng vẽ luôn cẩn thận, còn cố tình vẽ đến không ra dạng gì. Từ giờ trở đi, cô có thể dựa vào bản lĩnh thật của mình tiếp tục ở lại trong thi họa hệ của Văn Viện, sau này sẽ không cần mượn bút tích của ông nội nữa.
Vốn dĩ biến hóa chỉ là tâm.
Ông nội cho cô đôi cánh để bay lượn, nhưng Vệ Sở lại cho cô một mảnh tâm để bay lượn.
Phong Phiêu Phiêu cảm giác được rõ ràng, cô giống như con bướm phá kén trong chuyện xưa, từ trong tấm kén dày đặc mà dần dần chui ra ngoài, mở ra đôi cánh của bản thân.
Cô vốn là một con sâu lông đầy tự ti nhưng được Vệ Sở một đường hướng dẫn mà dần dần biến thành con bướm.
Cái loại cảm động kỳ dị này, không phải đương sự thì rất khó có thể hiểu được.
Phong Phiêu Phiêu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm kích mà ngóng nhìn Vệ Sở. Cô chậm rãi cong lung, vươn tay muốn đi nắm lấy tay anh.
Ánh mắt cô chuyên chú là vậy, Vệ Sở trong lúc nhất thời nhưng cũng không dời ánh mắt, đôi tay cũng kìm không được mà vươn tới.
Mà đúng lúc này, cửa mở.
Phong Phiêu Phiêu theo bản năng mà lui về phía sau, bỗng nhiên nhớ ra thời điểm chính mình vào trong nhà vì cao hững mà quên đóng cửa, chỉ khép hờ.
Người đứng ở cửa là Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết.
Biểu tình Trần Băng cổ quái giống hệt Dương Ngưng Tuyết.
Phong Phiêu Phiêu trầm xuống: xem cái biểu tình này, những lời họ vừa mới nói đều bị hai người nghe thấy rồi?
Qua hồi lâu, Trần Băng mới chậm rãi mở miệng: “Hóa ra là cô”.