Phong Phiêu Phiêu đỏ mặt, đứng ở ngoài cửa lớn của kho hàng.
Phía sau cửa khép hờ.
Cô thật sự ngượng ngùng dựa theo lời Vệ Sở mà cởϊ qυầи áo cho người ta, cuối cùng những việc này vẫn do Vệ Sở làm.
Thân thể Vệ sở có chút không tiện, vì phòng ngừa người trên mặt đất nhảy dựng lên phản kích, anh mở hộp mắt kính ở tường kép, lấy ra mấy ống thuốc nhỏ giao cho Phong Phiêu Phiêu đi đâm vào tám người kia, kế tiếp hết thảy đều giao cho anh.
Vệ Sở dùng chính là thuốc giãn cơ bắp, cũng không có khiến tám người mất đi ý thức, chỉ là khiến bọn họ không thể cử động.
Cái kia nào phải hộp mắt kính, rõ ràng là chỗ tập trung sát khí.
Vệ Sở kêu cô đem xe lăn cất đi, đem trọng tâm ánh mắt đặt trên xe lăn là được do khung cảnh không mấy sáng ngời kia, Phong Phiêu Phiêu thoáng nhìn trong góc nơi phát ra tiếng kêu cứu rêи ɾỉ, nháy mắt liền bị trường hợp 8P hoa lệ lôi tới. (8P là gì tự tra nha các má, không tiện giải thích chốn đông người :)))
Lĩnh hội tới mức chính mình không thể tiếp thu được hình ảnh sắc nét như vậy, Phong Phiêu Phiêu đem Vệ Sở đỡ tới bên chỗ điều khiển xe thể thao sau đó nhanh chóng rút lui, tiếp theo thông qua thanh âm phán đoán tình hinh trong kho hàng.
Phía sau Vệ Sở còn lịch sự văn nhã nói chuyện: "Hiện tại, ảnh chụp đều bị ta nắm trong tay, sau khi ta rời khỏi, sẽ lập tức đem dữ liệu phim ảnh sao ra, giao cho người có thể tin tưởng đi đặt ở địa phương an toàn, tương tự, các ngươi hẳn là biết nên làm như nào đi? Hy vọng các vị có thể quản tốt cái miệng của mình, một khi cái gì ngoài ý muốn truyền ra ngoài, ta mặc kệ là ai nó, chỉ cần để ta nghe được tiếng gió, ta liền sẽ đem tác phẩm nghệ thuật kia toàn bộ đều thả ra".
Lời hắn còn chưa dứt, lại một trận mắng vang lên, chờ tiếng mắng kia dừng lại, Vệ Sở mới tiếp tục nói: "Nếu ta hoặc Phong Phiêu Phiêu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, toàn bộ ảnh chụp đều sẽ bị đưa hết ra ngoài".
"Tác phong ta trước sau như một, ta hoặc là không làm, đã làm thì nhất định phải làm tới cùng". Thanh âm kia vô cùng ôn nhu chân thành, chân thành tới mức khiến người nghe sởn tóc gáy, Phong Phiêu Phiêu nhìn ánh mắt trời xán lạn bên ngoài, cảm thấy cuộc đời thật tốt đẹp, ngược lại tám vị đang không mặc quần áo trong kia lại cảm thấy như chính mình đang bị dày vò ở địa ngục, "Cho nên ta khuyên các vị, không cần thử khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, con người ta kỳ thật rất nhát gan, rất dễ dàng bị kinh hách, tính tình lại tương đối táo bạo, nếu là ta bị sợ hãi, tùy tiện phát tán ảnh chụp gì, ta nghĩ mọi người hẳn cũng không vui sướиɠ".
Phong Phiêu Phiêu tiếp tục đứng ở cửa, cô giơ tay xắn tay áo lên, vừa rồi vận động thì không cảm thấy, giờ nghỉ ngơi chốc lát, cô lại thấy trên người có chút mồ hôi, nóng nực không thoải mái.
Mấy cây đại thụ gần kho hàng, từ trên cây nghe được tiếng ve kêu râm ran, Phong Phiêu Phiêu nghe được thật muốn đánh một cái.
Vệ Sở ở trong kho hàng tiếp tục giao lưu: "Muốn nói chỉ có vậy thôi, ta hiện tại phải đi, đại khái quá một giờ, dược hiện liền qua đi, Đàn Lâm, lấy bản lĩnh của ngươi, hẳn là có thể tự cứu, có cứu người khác hay không tùy ngươi. Ta vô cùng tôn trọng ý kiến của người khác, vô cùng dễ nói chuyện, ta sẽ không ngăn cản các người làm cái gì, thật sự, sau khi các ngươi rời đi làm gì cũng được, chỉ là ta trước tiên đem hậu quả mọi chuyện nói cho các ngươi, mọi người hiểu chưa?".
"..... Không nói gì chính là đều đã rõ, ta còn có một chút chuyện, tạm biệt". Sau khi Vệ Sở nói xong, trong kho hàng liền truyền tới âm thanh kháng nghị yếu ớt bị vùi lấp của Đàn Lâm: "Đó là xe của ta...."
Xe thể thao màu bạch ngân chậm rãi đi khỏi kho hàng, dừng lại bên người Phong Phiêu Phiêu, Vệ Sở cúi người kéo cửa xe để cô lên.
Ngồi bên cạnh ghế điều khiển, xem động tác lái xe có chút mới lạ của Vệ Sở, Phong Phiêu Phiêu không quá yên tâm hỏi: "Anh không có vấn đề đi?". Anh còn bị thương một chân, thực không tiện... Bằng không đem Đàn Lâm bị trói ra lái xe?
Lúc này biểu tình Vệ Sở đã khôi phục như bình thường, mắt kính cũng đeo lên, mang theo chút xa cách cùng lãnh đạm, cả người có vẻ văn nhã tuấn tú: "Không cần lo lắng, tôi có bằng lái, chỉ là nửa năm không có lái xe, có hơi mới lạ thôi".
Nghe anh nói như vậy, Phong Phiêu Phiêu liền yên lòng, cô quay đầu liếc nhìn kho hàng, lúc này kho hàng lại loáng thoáng truyền ra vài đạo thanh âm:
"Tay ngươi đặt ở nơi nào? Mau lấy ra khỏi mông ta!"
"Lấy không ra a đại ca, tay ta trật khớp". "Miệng ngươi... miệng.... Không cần gần như vậy! Mau dời đi a a a a a a a a a!!"
"Ô....Ô....".
"Vệ Sở, ta sai rồi.... Cầu xin ngươi buông tha chúng ta đi! Chúng ta đảm bảo không nói bậy, cũng không tìm ngươi gây rắc rối!".
"Đúng đúng, Vệ Sở, cầu ngươi đừng đi!".
..... Thật đáng thương.
Phong Phiêu Phiêu thương hại nhìn cửa kho hàng, nhưng cũng không muốn giải cứu những người đáng thương đó, suy cho cùng, bọn họ rơi xuống tình cảnh này hoàn toàn là tự tìm, cho dù cô đồng tình, cũng sẽ không thả họ đi lúc này.
Bất quá cũng phải nói, Vệ Sở thật quá xấu rồi, cư nhiên lại nghĩ ra được chuyện như vậy.
Vệ Sở từ trong xe của Đàn Lâm tìm được một quyển tên 《XXOO 108 thức 》, liền dựa theo hình ảnh tới bố trí, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua khi đỡ Vệ Sở lên xe, nhưng hình ảnh bạo lực kinh hoảng kia vẫn là kí©h thí©ɧ sâu nặng tới Phong Phiêu Phiêu.
Không cẩn thận nhớ lại hình ảnh không tốt, Phong Phiêu Phiêu rùng mình một cái, tiếp tục chuyên chú nhìn Vệ Sở, dùng sườn mặt tuấn mĩ của thanh niên tới tẩy mắt.
Vệ Sở lái xe chầm chậm ra một đoạn đường, dần dần có chút thuận tay, liền dùng chân không bị thương dùng sức dẫm chân ga, tăng tốc chạy về phía trước, đem kho hàng đầy tiếng khóc thét ném đến không nghe thấy.
Xe thể thao chạy tới trên đường lớn, Phong Phiêu Phiêu mới yên lòng, tiếp tục chuyên chú tẩy mắt, sườn mặt tuấn dật của Vệ Sở không có biểu tình, ánh mắt chuyên chú nhìn phía trước, đôi tay thon dài thao túng tay lái. Cô nhịn không được nghĩ, đôi tay này có thể thi triển ra chiêu thức như nào đây?
Trí nhớ của Vệ Sở cực tốt, không cần Phong Phiêu Phiêu chỉ đường, liền đem xe chạy tới nhà Phong Song Hành, ở gần đó tìm chỗ đỗ xe xong, Phong Phiêu Phiêu lại hạ xe lăn đỡ Vệ Sở ngồi xuống, chậm rãi đẩy anh về nhà mình. (trước chị nhà có đưa anh Sở về nhà lấy áo một lần đó ở chương 5 đó)
Tuy rằng Vệ Sở vừa rồi đối phó với đám người Đàn Lâm không chút lưu tình nào, tuy rằng hành vi ăn trộm của ông nội cô năm đó không hợp quy củ, nhưng Phong Phiêu Phiêu ngoài ý muốn tin tưởng anh, tin anh sẽ không làm gì bất lợi đối với ông nội.
Chẳng lẽ Vệ Sở có một khuôn mặt ôn nhu thiện lương sao? Gương mặt kai cơ hồ cùng ôn như thiện lương không hề liên quan đi? Hoặc là, chỉ ở thời điểm anh tra tấn người khác, biểu tình mới có thể được xưng là ôn nhu thiện lương.
Nhưng là cô có một loại trực giác kỳ dị, tin tưởng Vệ Sở sẽ không tổn thương cô.... có lẽ là vài lần gần đây, mỗi lần cô giả bộ muốn khóc, đều có thể thoáng nhìn thấy, sâu trong đôi mắt anh, có một tia mềm mại thoái nhượng cùng bất đắc dĩ.