Edit: Hushus05
Vốn dĩ chỉ tính đánh giá xong liền rời đi, nhưng khi biết được nguyên nhân phía sau, Phong Phiêu Phiêu không thể nói đi là đi, liền an ổn ngồi xuống.
Lúc Lê Hoa bị đánh bại, sắc mặt hắn tái nhợt được nâng xuống võ đài, tiếp theo là một học sinh khác của Thái Cực hệ tới thay thế.
Phong Phiêu Phiêu nhíu nhíu mày, Vệ Sở phảng phất nhìn thấu tâm tư của cô, nói cho cô biết thương thế của Lê Hoa: "Đối đầu với hắn là một học sinh năm hai mang đai đen, bị đá trúng eo, hẳn là không đến mức gãy xương nhưng trật một chút là điều không tránh được".
Học sinh Thái Cực thứ hai ra sân cô không quen biết, nhưng cũng giống với Lê Hoa, bị đánh thương rất nặng.
Phong Phiêu Phiêu nhịn không được càng ngày càng gấp: "Vì cái gì công phu của Thái Cực hệ kém như vậy a?". Cô tuy rằng là lần đầu quan sát người khác giao đấu, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy, chiêu thức của Taekwondo quá mức hoa lệ, động cái liền đá chân, phía dưới rất nhiều nhược điểm, chỉ cần ứng đối phù hợp, thực có thể dễ dàng đánh bại, vì cái gì mà người của Thái Cực hệ liên tiếp bị bức lui?
Liếc mắt liền thấy biểu tình của Phong Phiêu Phiêu, Vệ Sở lại đảm nhiệm làm nhân vật giải đáp thắc mắc: "Là bởi vì truyền thừa. Võ thuật Trung Quốc có truyền thống chỉ truyền cho trong gia tộc, kỳ thực là có ý tứ riêng, thậm chí truyền nam không truyền nữ, truyền nội bất truyền ngoại, để tránh tiết lộ tuyệt kỹ nhà mình với người ngoài, truyền thừa hẹp hòi như vậy liền rất nhanh xuống dốc, mà loại công phu Thái Cực này, cái chính phải học được chính là học cái gốc, cái tính túy, lại cần phải được cao thủ chỉ điểm, tay cầm tay dốc sức tương trợ, hiện tại Thái Cực hệ học được đều chỉ là cái da lông bên ngoài, ngược lại không lợi hại bằng Taekwondo dễ luyện".
Phong Phiêu Phiêu từ nhỏ theo ông nội học Thái Cực, đối với sự tình của giới võ thuật hoàn toàn không hiểu biết, nghe Vệ Sở nói, không khỏi nghe tới thất thần, thẳng tới một lúc sau mới nhớ tới một điểm đáng ngờ: "Vì sao anh lại hiểu biết nhiều như vậy?".
Vệ Sở giơ tay đỡ mắt kính, trên kính xẹt qua một tia sáng, che đậy ánh mắt sâu xa của anh: "Loại chuyện này, hơi quan tâm một chút liền biết, cũng giống như cô đối với thực lực cao thủ Thái cực của mình nửa điểm cũng không biết thì cũng sẽ không biết thôi".
Bị Vệ Sở đả kích một hồi, Phong Phiêu Phiêu có chút buồn bực: "Anh mở miệng có thể nói lời hay ý tốt được hay không? Khó trách ngày đó bị nhiều người Taekwondo hệ vây đánh như vậy".
Vệ Sở nhàn nhạt nói: "Thói quen, cô nếu nghe không thích liền xoa ít nước ớt cay đi".
Xúc động là ma quỷ.
Cô... Nhẫn.
Cưỡng chế suy nghĩ muốn đánh Vệ Sở mấy cái, Phong Phiêu Phiêu hít sâu vài hơi, thấy học sinh thứ hai của Thái Cực hệ cũng bị đánh hạ, lập tức sốt sắng: "Hiện tại... Thái Cực hệ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ tiếp tục thua như vậy?". Bọn họ thực sự sẽ giải tán!
Phong Phiêu Phiêu đối với Thái Cực hệ không có quá nhiều tình cảm, chính bởi lời nói của Lê Hoa, làm cho cô có một ít thiện cảm, mắt thấy Thái Cực hệ sắp gặp phải tai ương, cô càng thấy càng nôn nóng.
Chẳng lẽ thật sự muốn cô ra tay?
Che mặt lên võ đài là không thể, trước không nói tới những người Taekwondo hệ sau khi thấy cô có thể vây công đem khăn che mặt của cô kéo xuống hay không, chỉ riêng vấn đề thân phận thực khó giải quyết, đấy là cuộc luận võ giữa Thái Cực hệ cùng Taekwondo hệ, nếu cô tùy tiện che mặt rồi nhảy lên đài, không phải là học sinh Thái Cực hệ, căn bản không thể cùng đối phương giao thủ, mà nếu bây giờ chuyển hệ, liền nảy ra thêm một vấn đề về việc bại lộ thân phận.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô không thể nghĩ ra biện pháp nào vừa không bại lộ thân phận vừa có thể giúp Thái Cực hệ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Thoáng liếc qua Vệ Sở đang an an ổn ổn mà ngồi bên cạnh, Phong Phiêu Phiêu lại cảm thấy tức giận, anh ta nói mấy câu liền khiến cô nghĩ tới phát sầu, mà chính mình lại nhàn nhã như vậy, thật quá xấu quá ác độc.
Mắt thấy học sinh ra sân thứ ba của Thái Cực hệ sắp thua trận, Phong Phiêu Phiêu hít sâu một hơi liền đứng lên định rời đi: Không thể xem tiếp được nếu không cô thật sự sẽ không kiềm chế được mà ra tay, như vậy việc cô biết Thái Cực sẽ truyền ra ngoài, tuy rằng trong trường học có khả năng sẽ không có kẻ thù của ông nội, nhưng khó đảm bảo được sẽ không lan ra bên ngoài, tóm lại vẫn sẽ bị người khác chú ý tới.
"Phong học muội, rời đi sớm vậy sao?". Phong Phiêu Phiêu còn chưa có đứng thẳng hoàn toàn, liền có một người nhảy ra, nhanh nhẹn ngồi phía bên phải cô, là nam sinh mặt baby vừa rồi, hắn hẳn là vừa chạy một vòng, trên mặt hơi hơi đỏ lên, trông rất đáng yêu.
Bị một thiếu niên trông như trẻ con gọi là học muội, Phong Phiêu Phiêu có chút không phục: "Cậu kêu tôi là học muội, cậu năm mấy vậy?".
Ngó thấy Vệ Sở ngồi bên cạnh, nam sinh kia có chút kinh ngạc, sau đó cười tủm tỉm gật đầu với anh, cũng giải đáp nghi ngờ của Phong Phiêu Phiêu: "Khai giảng năm nay anh là năm tư". Thấy Phong Phiêu Phiêu không tin, hắn cũng không tức giận, chỉ cười cười như cũ. "Rất nhiều người đều không tin, nhưng mà sự thật chính là như vậy, không tin thì cô có thể đi hỏi một chút, anh là Đàn Lâm, học viên của nhu đạo hệ, em có thể gọi anh là tiểu Đàn hoặc là Đàn Đàn đều được... Đúng rồi, Phong học muội, luận võ còn chưa kết thúc, em vì cái gì mà đi nhanh như vậy?".
Phong Phiêu Phiêu bình đạm đáp: "Tôi không hiểu cái này lắm, nhìn trận đấu có vẻ Thái Cực hệ sắp thua, không có gì tốt".
"Không nhất định nha". Đàn Lâm vẻ mặt thân bí hướng Phong Phiêu Phiêu chớp mắt, "Hiện tại mới là trận thứ ba, chưa tới giây phút cuối, tuyệt không thể từ bỏ dễ dàng vậy, học sinh CMFU chúng ta hẳn là có tinh thần cạnh tranh a".
Nhưng cô là Văn Viện.
Phong Phiêu Phiêu ở trong lòng trợn trắng mắt, trên mặt vẫn như cũ duy trì một vẻ ôn hòa, lịch sử nho nhã mở miệng: "Như vậy học trưởng cho rằng sẽ có cái gì để chuyển bại thành thắng?"
Trận thứ ba kết thúc, cùng hai trận trước giống y hệt, vẫn là Thái Cực hệ thua, chỉ cần thua thêm một trận, Thái Cực hệ liền không có ngày xoay người.
Học sinh Thái Cực hệ tựa như đã nhận mệnh, trận thứ tư cũng không có thương lượng chọn ai, tùy tiện đem một người đẩy tới gần đài đấu, có chút bất chấp tất cả, nhưng liền ở một khắc khi chuẩn bị đẩy người lên võ đài, từ lối vào của sân đấu truyền tới một đạo thanh âm trong trẻo: "Chậm đã".
Cùng với tiếng nói này, hai người kẻ trước người sau đi đến chỗ Thái Cực hệ đang đứng, hai người này là một nam một nữ, thoạt nhìn xấp xỉ hai mươi tuổi, dung mạo của cô gái kia thực diễm lệ nhưng vẻ mặt lạnh băng, nam sinh kia bên ngoài trông có hơi bình phàm một chút, nhưng thập phần đoan chính, trầm ổn, ổn tới mức không giống thanh niên hai mươi tuổi.
Hai người họ đều mặc một thân trang phục luyện công của Thái Cực, tuy vậy vạt áo của họ so với Thái Cực hệ lại dài hơn hai tấc, cơ hồ là tới đầu gối.
Trong mắt Vệ Sở hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Đàn Lâm nhẹ nhàng huýt sáo.