- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thục Nữ Dụ Phu
- Chương 39: Dụ phu kế thứ ba mươi hai
Thục Nữ Dụ Phu
Chương 39: Dụ phu kế thứ ba mươi hai
Editor: Gà - LQĐ
Tháng ba, cuối cùng đế đô đã có trận mưa xuân đầu tiên, Tịnh Thục cầm một chiếc ô giấy có hoa văn màu hồng nhạt, bước chậm trong mưa, đi qua vườn hoa nhỏ trong sân mình, đón phu quân trở về. Kể từ sau khi viên phòng, y luôn đúng giờ về nhà ăn cơm tối, mới đầu Tịnh Thục nghĩ vì buổi tối y muốn thân thiết nên mới không trực đêm. Nhưng vài ngày gần đây kinh nguyệt của mình đến, không thể hầu hạ y, y vẫn đúng giờ về nhà dùng bữa với nàng, điều này khiến trong lòng tiểu nương tử ngọt ngào.
"Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu [1]. Mặc dù tháng ba ở phương bắc cũng khá đẹp, nhưng so với Giang Nam chúng ta, vẫn đơn điệu hơn rất nhiều." Tịnh Thục nói khẽ.
[1] Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu: Hai câu thơ trong bài ‘Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng’ – Lý Bạch. Xem thêm ở đây: https://www.thivien.net/L%C3%BD-B%E1%BA%A1ch/Ho%C3%A0ng-H%E1%BA%A1c-l%C3%A2u-t%E1%BB%91ng-M%E1%BA%A1nh-H%E1%BA%A1o-Nhi%C3%AAn-chi-Qu%E1%BA%A3ng-L%C4%83ng/poem-aMN7s3bVCOu89mMWzbg_Kg
Thải Mặc bên cạnh cười nói: "Vâng ạ, mùa xuân phong cảnh ở Liễu An châu chúng ta đẹp nhất, nếu Tam gia có thể có kỳ nghỉ dài hạn thì tốt rồi, có thể đưa phu nhân trở về thăm viếng. Lão gia, lão phu nhân của chúng ta thấy tiểu thư và cô gia ân ái như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng."
Mưa phùn mênh mông, làm ướt làn váy hoa, cách một cây Ngọc Lan, nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Chu Lãng cầm theo một chiếc ô giấy màu lam bước đến. Tiểu nương tử bĩu môi, nở nụ cười ngọt ngào, vừa muốn nghênh đón, lại thấy y dừng bước, cầm ô ngồi xổm bên cạnh một nha hoàn.
"Tiểu Hoàn, trời mưa rồi, ngươi ở đây làm việc gì thế?" Chu Lãng không hiểu hỏi.
Tiểu Hoàn ngẩng đầu cười với Chu Lãng, dùng tay áo xóa sạch nước mưa trên mặt, cười nói: "Tam phu nhân thích lan Thiên Trúc Quân Tử, nhưng hôm qua vì hái một nhánh ở hậu hoa viên đã bị Tiểu Hỉ trách móc, mẫu thân nô tỳ giỏi nhất là chăm sóc hoa cỏ. Ta đang đào một vài nhánh các loại hoa đến đây, trồng trong sân của chúng ta, qua khoảng mười ngày là có thể nở hoa rồi."
Chu Lãng gật đầu: "Ngươi thật có tâm, rất tốt, chẳng qua trồng hoa cũng không cần nhất thời nóng lòng, chờ ngày mai trời trong lại làm."
"Không sao, Tam gia và phu nhân chứa chấp nô tỳ, trong lòng nô tỳ cảm kích không biết báo đáp thế nào, hiếm khi có cơ hội làm chút việc vì phu nhân. Mưa này không lớn, vừa lúc thích hợp dời cấy hoa, Tam gia mau vào đi, không cần lo lắng cho ta." Tiểu Hoàn cười híp mắt tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Tịnh Thục nhìn từ xa, một người là chủ tử cao lớn tuấn lãng, một là nha đầu động lòng người, ở nơi sương mù mờ nhạt như trong tiểu hoa viên thế này, quả thật là một bức tranh nhàn nhã. Nếu bị những nha hoàn khác thấy, e rằng sẽ truyền ra điều tiếng không hay.
Chu Lãng quay đầu, nhìn thấy tiểu nương tử dịu dàng động lòng người đang đứng ở phía sau hoa Ngọc Lan, cầm một chiếc ô giấy màu hồng, yên lặng nhìn y. Chu Lãng cười, không để ý đến Tiểu Hoàn nữa, cất bước đến chỗ nữ nhân của mình.
"Trời mưa lạnh, sao nàng lại đứng đây?" Y đưa cây dù trong tay cho Thải Mặc, tay trái nắm chặt bàn tay đang cầm ô của nàng, tay phải vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, ôm lấy nàng trở về phòng.
"Sợ chàng không mang ô, cho nên ra ngoài đón chàng." Tịnh Thục nhẹ nhàng nói.
"Sau này không cần vậy đâu, thân thể nàng yếu như vậy, cảm lạnh thì sao?" Chu Lãng dùng sức cầm bàn tay hơi lạnh của nàng, trong lòng ấm áp. Có tiểu thê tử chờ ở nhà thật tốt, về nhà sẽ lập tức thấy ánh mắt nhu tình như nước của nàng, được ăn thức ăn nóng hổi, buổi tối ôm nàng thật thoải mái dễ chịu.
Dùng bữa tối xong, đôi phu thê nằm trên giường nói chuyện phiếm.
"Hôm nay sao ăn ít cơm vậy, có tâm sự à?" Chu Lãng vuốt bàn tay nhỏ trắng noãn như ngọc, khẽ vuốt ve mỗi một ngón tay mềm mại của nàng.
"Trời lạnh, ta không có khẩu vị gì." Tịnh Thục nhẹ giọng đáp.
Trong nhà đã ngừng Địa Long, đυ.ng phải loại mưa dầm này sẽ cảm thấy ẩm ướt lạnh lẽo, Tịnh Thục chui vào lòng y. Chu Lãng siết chặt đôi cánh tay ôm nàng, chân vừa nhấc, đặt lên chân nàng. "Hôm nay có phải đã ghen không?"
Nghe thấy giọng điệu hài hước của y, trong lòng Tịnh Thục chợt giật thót, sợ bị người nhìn ra, vội vàng đáp: "Không có, trước đó chúng ta cũng đã nói rồi, sao ta sẽ ăn dấm lung tung chứ."
Chu Lãng yên lặng trong chốc lát, khẽ thở dài: "Aiz!"
"Chàng sao vậy?" Tịnh Thục nghi ngờ ngẩng đầu.
Bàn tay Chu Lãng nâng gương mặt sáng bóng tựa ngọc của tiểu nương tử lên, hơi tiếc nuối nói: "Thật ra thì... ăn chút dấm cũng rất tốt mà."
"Tại sao? Từ xưa hiền thê đều phải rộng rãi đại độ, vì trượng phu chọn thϊếp, thiện đố khả hưu [2]." Tịnh Thục sợ hãi hỏi.
[2] thiện đố khả hưu: hay ghen tuông đố kỵ sẽ bị hưu.
Chu Lãng thấy buồn cười: "Phu nhân đã đại độ như vậy, sao không cho vi phu chọn thêm vài thϊếp thất?"
"Chàng..." Quả nhiên nam nhân ai nấy đều hoa tâm, trong lòng Tịnh Thục chợt lạnh, đẩy y ra, quay đầu nhìn đi hướng khác, đôi môi nhỏ mím thật chặt, tức giận nói: "Vâng, hôm nay ta ghen đấy, nhìn chàng thân cận với người khác, ta không thoải mái. Lòng ta hẹp hòi, chàng muốn thì hưu đi."
"Ha ha! Thật ra thì bất luận nữ nhân nào cũng thật lòng yêu trượng phu của mình, vậy mà cứ nói sẵn sàng chia sẻ với người khác. Dáng vẻ ghen tuông của nàng, thật khiến người ta thích." Chu Lãng cúi đầu hôn môi nàng, bị nàng nghiêng đầu né tránh, hôn đến vành tai. Ngậm vành tai tinh xảo, dùng lưỡi trêu chọc.
Tịnh Thục không chịu nổi loại trêu đùa ngứa ngáy này, ưm muốn trốn, nhưng sao có thể địch nổi cánh tay cường tráng của nam nhân. Không chỉ có lỗ tai bị y hôn càng thêm tê dại, còn có bàn tay không an phận trượt vào trung y, vuốt ve nơi khiến y say mê.
"Nương tử, kinh nguyệt của nàng khoảng mười ngày rồi, đã hết chưa?" Chu Lãng vừa thổi khí bên tai nàng, vừa nhắm mắt hưởng thụ xúc cảm trên tay.
"Ừm." Tịnh Thục không dám nói mấy ngày trước đây đã hết rồi, nếu cho y biết đã lãng phí vô ích nhiều buổi tối như vậy, còn không biết y sẽ trừng phạt nàng thế nào đâu. Chỉ đành phải nhẹ nhàng lên tiếng, xem như là đồng ý hành động kế tiếp của y.
Nam nhân đã nghỉ khoảng mười ngày chợt mở mắt ra, ánh mắt nóng rực, có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, những ngày qua tinh lực thể lực ở dưới lập tức hận không thể trào ra.
Không kịp mở thắt lưng, bàn tay xé chiếc áo mềm nhẵn mỏng manh trên người nàng ra, lộ ra hai luồng trắng nõn đập vào đáy mắt, một cái trong đó vì y mới vừa vuốt ve mà hơi phiếm hồng, càng thêm hấp dẫn.
"A..." Tịnh Thục kêu lên một tiếng rồi vội vàng che miệng lại, lo lắng nhìn cửa, không biết đã cài chốt chắc chắn chưa, lỡ như bọn nha hoàn nghe được động tĩnh xông vào thì làm sao? Nàng che miệng không dám buông ra, sợ y buông vành tai rồi sẽ hôn môi. Nhưng mà, lại quên rằng, phàm là trên người không có y phục ngăn cản, y còn muốn hôn môi sao?
Ngực nóng lên, lưỡi nóng rực của y chạm vào, loại đó khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, mỗi lần Tịnh Thục đều run rẩy không tự chủ được, lại đổi lấy một đợt công kích mãnh liệt hơn.
Vẻ đẹp của nàng, đủ khiến ánh mắt y đắm chìm, càng có thể nói bách hoa thất sắc.
Nụ hôn nóng bỏng một đường xuống phía dưới, trung khố và qυầи ɭóŧ bị cởi ra. Nàng sợ run cả người: "Lạnh."
"Lạnh à? Một lát nàng sẽ chỉ cảm thấy nóng thôi." Y cười quyến rũ, ôm lấy nàng thả lên giường, cúi người đè lên, kéo chăn bên cạnh đắp cho hai người.
Màn đung đưa có tiết tấu, trong ánh đèn cung đình dịu nhẹ, tiểu nương tử kiều mỵ động lòng người. Hôn nàng, ôm nàng, thế nào cũng không đủ. Ánh mắt yêu kiều e thẹn, tránh né không dám nhìn l*иg ngực cường tráng của y, nhưng mỗi khi có mồ hôi nhỏ xuống trước ngực nàng, nóng hôi hổi làm nàng mê say và ngây ngốc nhìn sang.
Ngọt ngào nơi đáy lòng dần khuếch tán, mồ hôi nóng bỏng trên mỗi một tấc da thịt dung hợp vào nhau tản ra sóng nhiệt.
"Tịnh Thục, gọi ta đi, ta thích nghe."
"Phu quân..."
"Phu quân nhà ai cũng có, nhưng ta chỉ là phu quân của nàng, gọi A Lãng."
"A... Lãng, A Lãng..." Y dùng sức, tiếng nói của nàng vỡ òa, mềm mại rời rạc.
"Tịnh Thục, nương tử của ta." Đôi tay rắn chắc ôm chặt nàng, truyền nội lực lượng và sức nóng cho nàng. Lúc nàng thất hồn mê ly, y nằm bên tai nàng nỉ non: "Tháng trước không mang thai, xem ra tháng này phải cố gắng hơn mới được."
Toàn thân tiểu nương tử nóng bỏng, cổ họng khô khốc, không còn sức đẩy y ra, chỉ có thể để mặc y ‘uy hϊếp’ trắng trợn. Suy nghĩ đến những ngày kế tiếp, thật sự vừa sợ vừa ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Chu Lãng thức dậy thì Tịnh Thục cũng tỉnh. Vừa muốn chống thân thể ê ẩm tê dại đứng lên hầu hạ y rửa mặt, đã bị y đè vai lại, đen mặt đe dọa: "Nếu nàng có thể rời giường, chứng minh thân thể còn sức, vậy thì thừa dịp bây giờ còn thời gian, chúng ta lại làm một lần."
Tịnh Thục lập tức nhớ đến tối hôm qua y liên tục đòi hỏi không ngừng không nghỉ, dọa nàng sợ đến mức không dám động. Tuy nói trượng phu rời giường, mình lại nằm, quá không phù hợp với quy củ lễ phép, trong lòng không yên tâm. Nhưng ý của y, là vì thương yêu nàng từ đáy lòng. Mặc dù hơi áy náy, nhưng cũng vô cùng ngọt ngào.
Chu Lãng đứng dậy mặc y phục tử tế, nhìn tiểu nương tử ngoan ngoãn núp trong chăn, một đôi mắt to cứ vòng tới vòng lui trên người của mình, mỗi khi quay đầu lại nhìn, nàng vội vàng che giấu ánh mắt. Y ngồi ở mép giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, hôn trán nàng, mềm giọng: "Ngủ tiếp đi, nếu không thân thể này của nàng sao chịu nổi."
"Vâng, phu quân đi sớm về sớm, buổi tối ta làm món gân hươu mà chàng thích."
"Được." Y lại lưu luyến hôn đôi môi đỏ mọng, mới đứng dậy đến nha môn làm việc.
Mặt trời lên cao, Tịnh Thục mới dậy. Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời rất ấm áp. Nhìn dấu vết loang lổ trên người mình, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng y dũng mãnh tiến lên, thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng không dám gặp ai.
"Phu nhân mặc bộ này đi, cuối xuân rồi, các phu nhân khác đều mặc cung trang lộ ngực, người ngại mặc, nhưng cũng không có thể mặc dày như mùa đông. Cổ áo này nhỏ hơn một chút, hơi cong, vừa lúc tôn lên khí chất cao nhã của phu nhân." Thải Mặc ôm một bộ cung trang màu tím nhạt đi đến trước giường.
Rửa mặt xong, đôi mắt như chứa nước của Tịnh Thục nhìn về phía người trong gương, làn da trong suốt, vô cùng mịn màng, trong mắt mang theo một loại phong tình, đó là sự thẹn thùng lười nhác sau khi được nam nhân sủng ái. Cổ áo hơi mở, dường như có thể thấy dấu vết hoan ái tối hôm qua, nếu là trước đây, nàng nhất định không chịu mặc y phục có thể để lộ ra bí mật nhỏ giữa phu thê như thế, nhưng hôm nay đáy lòng nàng có một ý xấu nho nhỏ.
Muốn cho bọn họ thấy, phu quân sủng ái ta, ai cũng giành không được.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thục Nữ Dụ Phu
- Chương 39: Dụ phu kế thứ ba mươi hai