Chu gia giờ phút này không có khả năng làm to, chỉ làm như một nhà thường dân tổ chức trong hai ngày, tới ngày thứ ba liền an táng nhập phần mộ tổ tiên.
Trong triều thương nghị cũng định xuống, từ xung quanh triệu tập năm vạn đại quân tiếp viện Thổ Phiền. Chiến sự lần này nên tốc chiến tốc thắng, điều chỉnh sách lược chiến đấu, phái người đến La Thành thương nghị bí mật với Đại phi Mai Tư qua hòa thân trước kia, cùng nàng trong ứng ngoài hợp, cùng nhau ép Tán Phổ Thanh Long tân nhiệm xuống. Không mong tiêu diệt Thổ Phiền, chỉ hy vọng nhanh chóng lấy đầu Thanh Long, nâng đỡ nhi tử của Mai phi tiếp nhận vị trí Tán Phổ, đổi lấy hòa bình hai nước.
Chu Lãng đã xin Hoàng Thượng chờ lệnh xuất chinh, phụ thân bị chặt đứt một tay, trọng thương hôn mê, hắn ở nhà sao có thể đợi tiếp được. Tịnh Thục đương nhiên không nỡ để hắn đi mạo hiểm, nhưng nàng cũng hiểu rõ, thân làm nhi tử, sao có thể chịu nhìn phụ thân sống chết không rõ.
Hai năm qua Chu Lãng đã lãnh binh, mà công lao cũng nhiều, nhưng dù sao hắn cũng còn trẻ, trong nhà lại gặp đại nạn, Hoàng Thượng lo lắng để hắn chỉ huy trận chiến sự này, phong làm Định viễn tướng quân tứ phẩm, lệnh hắn mang vật tư nhanh chóng đến Thổ Phiền tiếp viện, sau khi tới, liền đem binh phù giao cho Quách Dực, vẫn là do Quách Dực chỉ huy chiến sự.
Chỉ là sứ giả đi La thành cùng mật hội với Mai Tư còn chưa chọn ra được, theo lý mà nói để người Mai gia đi là tốt nhất. Nhưng ca ca của Mai Tư là Mai Đồ với đường đệ Mai Tân đều vô năng, mấy người cháu trai trong nhà cũng không dùng được, chỉ sợ chưa vào được địa giới Thổ Phiền, đã bị phát hiện rồi.
Chu Lãng từ Ngự thư phòng đi ra đã cau mày, vì báo thù cho phụ thân, muốn đánh thắng trận này, sứ giả mật hội với Mai Tư là cực kì quan trọng. Tư Mã Duệ đón gió tuyết đến, vỗ vỗ bả vai Chu Lãng ấm giọng nói: "A Lãng, ta nợ huynh một điều kiện còn chưa hoàn thành, để cho ta cùng huynh đi Thổ Phiền một chuyến đi, Mai phi là cô cô ta, ta đi là thích hợp nhất."
"Nhưng mà ngươi. . . Tân hôn chưa tới một tháng. . ." Chu Lãng nhìn chằm chằm mặt đất, không đành lòng nhìn hắn.
Kỳ thật, Hoàng Thượng, Cửu vương bọn họ đều hiểu, người thích hợp nhất là Tư Mã Duệ. Hắn văn võ song toàn, giỏi thuyết phục, lại là người thân của Mai phi, đương nhiên có thể lấy được lòng tin của nàng. Mà hai năm trước Tư Mã Duệ vì tìm kiếm muội muội Tư Mã Đại, từng xâm nhập Thổ Phiền, cũng có chút hiểu biết về địa hình nơi đó, chỉ là hắn là con trai độc nhất của Thừa tướng, lại mới tân hôn xong, Hoàng Thượng cùng các Vương gia đều được Tư Mã Thái Phó dạy bảo mà lớn lên, cùng một người dạy bảo với Thừa tướng Tư Mã Thanh Vân, đương nhiên ngại mở miệng.
Nếu Tư Mã Duệ chủ động xin lệnh, vừa vặn liền mở ra khúc mắc của mọi người. Hoàng Thượng lập tức phong chức quan, ban cho hắn vật tư cần thiết, lệnh cho lập tức khởi hành.
Lúc hạ nhân thu thập hành lý, Khả Nhi kéo tay hắn, nhìn hắn cười: "Chàng nhất định sẽ cực kì thuận lợi, phu quân của ta là người thông minh nhất trên đời, chút việc nhỏ này nhất định không làm khó được chàng. Ta ở nhà chờ chàng trở về, nhớ mang chút đặc sản về cho ta. . . Nếu bất tiện thì không mang theo cũng được, ta. . ."
Nàng muốn nói với bản thân rằng phải muốn cười, đừng khóc, khóc là điềm xấu, nhưng sắp nhịn không được rồi.
Tư Mã Duệ sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Ta rất nhanh sẽ trở về, nàng ở nhà giúp ta chăm sóc tổ mẫu, để lão nhân gia mỗi ngày đều vô cùng cao hứng, được chứ?"
Khả Nhi dùng lực gật đầu: "Được, ta bảo đảm có thể làm được."
Tư Mã Duệ bên này tân nương tử khó bỏ, Chu Lãng bên kia kiều thê con nhỏ lại càng không bỏ xuống được. Chu Lãng ôm từng đứa một, nhìn đứa này, hôn nhẹ đứa kia, không nỡ giao cho nha hoàn, lại ôm lấy Nữu Nữu từ trong tay nương tử: "Nữu Nữu, phụ thân đi đón gia gia con về, con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân nói, phụ thân rất nhanh sẽ trở về."
Đôi mắt Tịnh Thục ướt đẫm, một câu cũng không nói nên lời.
Phu thê Quách Khải đến tiễn, Trần Thần nói: "Đệ yên tâm đi đi, trong nhà ta sẽ thường tới giúp Tịnh Thục."
Tiểu tứ bối nhi cũng cảm nhận không khí ly biệt, vỗ ngực nhỏ nói: "Ta sẽ để ý bọn nhỏ, mỗi ngày đều đến xem Nữu Nữu."
Tiểu nam tử hán nói một câu làm nở nụ cười mọi người, giảm bớt áp lực.
Quách Khải vỗ bả vai Chu Lãng nói: "Sau khi đến nơi, xem tình huống, nếu còn cần nhân lực, lập tức đưa chiến báo tới kinh, chúng ta còn có không ít huynh đệ muốn cùng đệ đi gϊếŧ địch đấy."
Chu Lãng gật đầu: "Yên tâm đi, ta sẽ không làm hỏng thời cơ chiến đấu, càng không bởi vậy mà không để ý tới tính mạng của mình. Già trẻ trong nhà liền nhờ hai người chiếu cố, lần này không thiếu các huynh đệ tốt chủ động xin lệnh, Tống đại ca cùng La Thanh đều ở bên cạnh ta, lại có Tư Mã Duệ tương trợ, cứ yên tâm đi."
Đôi mắt hắn thâm sâu nhìn về phía nương tử, dùng lực nhéo nhéo bả vai mềm mại của nàng: "Tịnh Thục, ủy khuất nàng rồi, chờ ta trở lại, sẽ bồi thường. . ."
"Ta không cần chàng bồi thường, ta chỉ muốn chàng bình an trở về. . ." Tiểu nương tử nước mắt vỡ đê rơi xuống, nàng không muốn khóc, nhưng nàng không nhịn được.
"Yên tâm đi, nhất định. Nàng cũng phải thật tốt. . ." Chu Lãng dùng lực cầm tay nàng, xoay người rời đi, nếu còn không đi, hắn sợ hắn không nỡ đi tiếp.
Ăn gió nằm sương, ngày đêm thần tốc, khi đuổi tới Thổ Phiền, Chu Lãng đã gặp được phụ thân mới xa cách.
Cánh tay phải của ông đã mất, lụa trắng băng bó bày lên vẫn còn vết máu đỏ sậm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi khô nứt, tóc đã điểm trắng. Đến Quách Dực cũng không đành lòng nhìn thẳng, nói với Chu Lãng: "Quân y nói nếu mấy ngày nữa tái vẫn chưa tỉnh lại, khả năng sẽ mê man cả đời, ngươi nói chuyện với hắn đi, phụ thân ngươi nhớ nhất chính là ngươi."
Chu Lãng vừa thấy nước mắt liền rơi xuống, trước làm Diễn Quận vương mặc dù không bằng Cửu vương, Quách Dực oai hùng bức người, nhưng cũng được cho là tuấn nhã lỗi lạc, là Vương gia văn võ song toàn lại khiêm tốn. Mà hiện giờ. . .
"Phụ thân, phụ thân người tỉnh lại đi, nhi tử bất hiếu, sớm nên tới hỗ trợ phụ thân một tay, lại an phận ở một góc, luôn kiếm cớ cho mình. Phụ thân, người có thêm cháu rồi, nương tử con sinh một đôi Long Phượng Thai, nữ nhi gọi là Chu Nguyên San, nhi tử chỉ có tiểu danh là Tiểu Bối Xác, là vì ngày đó sinh ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, Nữu Nữu nói hắn giống vỏ sò. Còn chờ người đặt tên đó, phụ thân, người tỉnh lại, con là A Lãng đây, mấy năm nay ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, phụ thân, người mau tỉnh lại, về nhà dạy bảo các cháu giúp chúng ta đi, có được không?"
Chu Lãng nức nở khóc lóc, nắm thật chặt tay trái của ông, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống ngón tay khô khốc của ông.
Bỗng dưng, đầu ngón tay giật giật. Chu Lãng đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn mắt phụ thân chậm rãi mở ra. "A. . . Lãng. . ." Thanh âm khàn khàn.
Chu Lãng xoay người lại lệnh cho hạ nhân mau mang nước lại, uống nửa chén nước ấm xuống, thần sắc Chu Thiêm khôi phục được mấy phần.
"A Lãng, phụ thân vô dụng, muốn dựa vào quân công lấy lại tước vị cho con, lại. . . Lại. . ."
Khóe mắt Chu Thiêm khô khốc giật giật, lại một gịot cũng không thể rơi xuống, trong mắt hỗn độn làm cho Chu Lãng càng thêm chua xót. "A Lãng, con vẫn hận ta sao?"
Chu Lãng cắn môi liều mạng lắc đầu: "Phụ thân, sao con có thể hận người. Trước kia là con không hiểu chuyện, cảm thấy được ai cũng bất công. Hiện giờ con cũng có ba đứa bé rồi, mới hiểu được trong lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ai cũng không nỡ khắt khe."
"Nhị ca con cho dù chẳng ra gì, nhưng làm phụ thân làm sao có thể nhẫn tâm nhìn chính mình con trai ruột. . . Khụ khụ, A Lãng, con ở Tây Bắc vài năm phụ thân không phải không nhớ con, là vì ta tin tưởng cậu con sẽ chiếu cố con cực kỳ tốt, ngược lại ở nhà. . . Khụ khụ. . ." Thân thể Chu Thiêm suy yếu, lập tức nói rất nhiều, thanh âm cũng run rẩy.
Chu Lãng nắm thật chặt tay trái phụ thân, gật đầu nói: "Phụ thân, người không cần phải nói nữa, ta đều hiểu. Người cứ nghỉ ngơi đi, dưỡng thân thể trở về nhìn tôn tử tôn nữ một cái, an hưởng tuổi già."
Dàn xếp cho phụ thân xong, Chu Lãng đến màn trướng giữa đội tìm Quách Dực tham thảo quân tình.
Lúc đánh giặc hai bên đều ngóng trông tốc chiến tốc thắng, nhưng chiến tranh nào có dễ dàng như vậy. Dù là đại quân phí hết tâm huyết, lại có Tư Mã Duệ tại Thổ Phiền liên hệ tốt nội ứng ngoại hợp, trận này cũng giằng co tám tháng mới hoàn toàn bình ổn.
Vào một lần vượt mọi khó khăn gian khổ trong chiến đấu, Tán Phổ Thanh Long thua lui về đỉnh Tanggula (Dãy núi Nianqing Tanggula là một trong những dãy núi chính của Cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng. Đi ngang qua phần trung tâm và phía đông Tây Tạng, và tiếp tục kéo dài về phía đông của Núi Gangdese). Các lão tướng trong quân đều đã mỏi mệt không chịu nổi, cũng sợ ở cao nguyên rất khó thở, không có khí lực, Là Chu Lãng mang theo một đội binh tướng trẻ tuổi đi lên núi đỉnh, chém thủ cấp Thanh Long trở về. Thổ Phiền lập Tam đệ của Thanh Long, nhi tử Mai phi làm Tán Phổ tân nhậm, về sau biên giới hòa bình.
Chiến sự bình định, lòng nhớ nhà của Chu Lãng càng tăng thêm. Nhoáng một cái đã qua tám tháng, tuy Tịnh Thục từng viết hai phong thư tới báo bình an, nhưng hắn vẫn rất lo lắng. Nương tử mảnh mai như thế, một người trông ba đứa nhỏ, còn phải chiếu cố tổ mẫu bệnh nặng nằm trên giường, Nhị thúc suy sụp, đường đệ yếu đuối, còn thêm Chu Ngọc Phượng không hiểu chuyện, Chu Xảo Phượng không biết điều, tiểu Kim Phượng, tẩu tử Thẩm thị, một nhà nhiều người như vậy, ngẫm lại liền đau đầu.
Chu Lãng cùng Tư Mã Duệ đi theo Quách Dực vào trong cung phục mệnh xong, liền vội vàng chạy về nhà. Lúc đi ngang qua phủ Thừa Tướng, chỉ thấy một lão ma ma đứng gấp rút xoa xoa tay, thấy Tư Mã Duệ qua đến cửa, lo lắng tới nghênh đón: "Công tử, người trở lại rồi, thật tốt quá, đứa nhỏ sắp sinh rồi, người mau vào đi."
Tư Mã Duệ ghìm chặt cương ngựa, không hiểu nhìn bà một cái: "Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?"
"Ai nha, " bà tử vỗ tay một cái cười nói: "Lão nô quên mất, hơn nửa năm nay người ở Thổ Phiền, không dám gửi tin cho ngài. Là thiếu phu nhân, thiếu phu nhân thật sự là không chịu thua kém, lúc người đi tân hôn chưa tới một tháng, lại để thiếu phu nhân mang thai, hôm nay có thể là đứa nhỏ biết phụ thân đã trở về, vậy nên muốn ra rồi."
Tư Mã Duệ sững sờ ở trên ngựa chớp mắt một cái, không thể tin được nhìn về phía Chu Lãng. Chu Lãng đã nghe rõ cười nói: Nương tử huynh chuẩn bị sinh con cho huynh, còn không mau vào xem, ngây ngốc ra đấy làm gì?"
Tư Mã Duệ bỗng nhiên phản ứng kịp, xoay người xuống ngựa liền chạy vào bên trong, bị vấp ở bậc cửa, thiếu chút nữa ngã quỳ rạp trên mặt đất.
Nhìn bộ dáng hắn nóng vội lo sợ không yên, Chu Lãng cười nhẹ, không khỏi nhớ tới lúc Tịnh Thục sinh đại nữ nhi, hắn cũng từ chiến trường trở về, sốt ruột không kém Tư Mã Duệ hiện tại. Nghĩ tới đây, càng thêm nóng lòng muốn nhìn thấy thê nhi, kéo cương ngựa muốn đi.
Bà tử kia nói: "Chu đại nhân không tiến vào ngồi một chút sao? Người. . ."
Chu Lãng nóng vội khó nhịn, nào có tâm tư nghe bà nói chuyện, trách móc nói: "Nương tử người ta sinh hài tử ta đi nhìn cái gì, ta còn phải về nhà xem bọn nhỏ của mình."
Dứt lời, liền đánh ngựa đi, bà tử nhìn bóng lưng nháy mắt đi xa, than thở nói: "Nhưng mà nương tử với hài tử của người đều ở trong này mà."
Tư Mã Duệ một đường chạy như điên xông qua cửa viện, chạy đến trong sân mình, liền nghe một tiếng trẻ sơ sinh khóc lên.
"Chúc mừng Thái phu nhân, phu nhân, là một tiểu thiếu gia." Bà mụ nhanh nhẹn ôm lấy đứa bé, giao cho Mai thị, vừa quay đầu đã thấy Tư Mã Duệ vọt vào.
"Duệ nhi, con trở về vừa lúc, mau đến xem nhi tử của con đi." Mai thị ôm hài tử vui mừng cười toe toét, hai tay Thái phu nhân tạo thành chữ thập, liên tục niệm Phật.
Tư Mã Duệ nhìn thoáng qua tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp, gật đầu kích động nói không ra lời, chỉ liên tục nói: "Tốt, tốt."
Hắn vội vàng nhìn về phía nương tử nằm trên giường, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, cầm lấy khăn mềm bên gối nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp nàng: "Khả Nhi. . ."
Lang Trạng Nguyên luôn có khả năng biện luận cũng không biết nói cái gì cho phải, Khả Nhi vốn mệt không có khí lực, nhưng vừa nhìn thấy phu quân cửu biệt trùng phùng bình an trở về, hai mắt lập tức hiện lên ôn nhu: "Duệ ca ca, chàng xa nhà một chuyến trở về, ta đã sinh cho chàng một nhi tử rồi, có phải rất lợi hại hay không."
"Đúng, đúng, Khả Nhi của ta. . . Thật lợi hại!" Mắt Tư Mã Duệ ướt ướt, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, như là nâng tuyệt thế trân bảo, không để ý mọi người ở đây, cúi người in lên trán nàng một nụ hôn.
Chu Lãng vội vã chạy vào trong nhà, lúc hắn tiến cung phục mệnh, Tống Chấn Cương cùng La Thanh đã đưa Chu Thiêm trở về. Trong nhà chính, trưởng công chúa cùng nhi tử ôm nhau khóc rống, những người khác của Chu gia cũng yên lặng lau nước mắt.
Chu Lãng chạy vào trong nhà, nhìn một vòng, vậy mà không có nhìn thấy bóng dáng của tiểu nương tử với ba đứa nhỏ, một dự cảm xấu ập đến. . . Nàng làm sao rồi? Đi đâu rồi? Sẽ không phải là bị người ta hãm hại rồi chứ?
Phi! Chu Lãng thầm mắng mình một câu, sao có thể đoán mò như thế. "Tam phu nhân đâu? Tiểu thư đâu?"
Quản gia thấy tam gia hỏi, vội vàng đáp: "Sáng sớm phủ Thừa Tướng phái người tới đưa tin, nói là thiếu phu nhân nhà họ sắp sinh hài tử, mong tam phu nhân mau qua xem muội muội chút."
Chu Lãng thở ra một hơi, lúc này trong lòng mới kiên định xuống. "Tổ mẫu, phụ thân, hai người nói chuyện đi, ta đến phủ Thừa Tướng đón mẫu tử Tịnh Thục về, để cho phụ thân nhìn tôn tử tôn nữ một cái."
Chu Thiêm gật gật đầu, để cho hắn đi.
Vừa mới đi tới cửa, chỉ thấy màn nhíu lại, một tiểu cô nương mặc váy màu hồng nhạt chạy vào. Nàng chạy gấp gáp, thiếu chút nữa đυ.ng vào chân Chu Lãng.
"Nữu Nữu." Chu sáng mừng rỡ, ôm lấy nữ nhi, dùng cằm đầy râu mới mọc cọ cọ gương mặt mềm mại của nàng.
"Phụ thân, con rất nhớ người nha." Nữu Nữu chớp chớp mắt to ngây ngô nhìn rõ người trước mắt, ôm cổ phụ thân, dẩu miệng nhỏ lên làm nũng.
Chu Lãng sửng sốt, quả thực không thể tin được một màn trước mắt. Nữ nhi mới nhỏ như vậy, vừa đi đã hơn nửa năm, vậy mà nàng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra được. Một mình tiểu nha đầu đã khiến hắn coi là kỳ tích, lại không nghĩ rằng được Tịnh Thục ôm Tiểu Bối Xác cùng Thải Mặc ôm Tiểu San San trong lòng, hai đứa nhỏ cũng đều ngọt ngào hô lên: "Phụ thân. . . Phụ thân. . ."
Lúc hắn rời đi, này hai đứa nhỏ vẫn còn chưa tới trăm ngày, hiện giờ cũng chưa đến một tuổi. Bọn chúng ngày đêm ở cùng mẫu thân, có thể học được gọi nương cũng không hiếm lạ, vậy mà lại có thể học theo Nữu Nữu gọi phụ thân, quả thực là không thể tin được.
"Tịnh Thục, bọn nhỏ, bọn nhỏ lại có thể nhận ra ta?" Chu Lãng kinh ngạc vui mừng tới miệng không khép lại được.
Tiểu nương tử ôn ôn nhu nhu nhìn hắn, dù cho có nhiều người ở đây như vậy, ánh mắt một khắc cũng không nỡ rời khỏi. "Đợi về phòng ta sẽ nói với chàng, ta đi bái kiến phụ thân."
Lúc này Chu Lãng mới đem Nữu Nữu đặt trên đất, ôm lấy Tiểu Bối Xác cùng Tiểu San San, hai tay mỗi bên một đứa, ôm đến trước mặt Chu Thiêm. "Phụ thân, người coi, đây là đại tôn tử của người, chờ tổ phụ đặt tên đấy."
Chu Thiêm vươn cánh tay trái run rẩy ra, được trưởng công chúa giúp đỡ ôm hài tử đến trên đùi. Hài tử trắng trẻo mập mạp như cục bột, vươn tay nhỏ ra bắt lấy chòm râu của Chu Thiêm.
Tịnh Thục ở một bên ôn nhu nói: "Tiểu Bối Xác, mau gọi gia gia, gọi gia gia. . ."
"Gia. . . Gia. . ." Cục bột nhỏ ngoan ngoãn gọi một tiếng, miệng đầy mùi sữa.
Chu Thiêm rưng rưng cười gật gật đầu, nức nở nói: "Tốt, tốt quá! Sinh thời còn có thể nhìn thấy tôn nhi, thật sự là cảm thấy mỹ mãn rồi. Không uổng công ta khổ sở chống đỡ đoạn đường này, chỉ tiếc thân thể này của ta . . Sợ là không chống đỡ được năm, đợi khi gặp được Văn Tích, ta liền nói với nàng, hiện giờ A Lãng trưởng thành có tiền đồ, còn có tiểu tôn tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dạng giống y với A Lãng trước đây. Chữ bội rất hay, liền gọi là Chu Bội đi, hi vọng các ngươi về sau thuận đường xuôi gió, làm ít công lao, để cho Chu gia chúng ta càng lúc càng rạng rỡ."
"Phụ thân, hôm nay ở trong cung Thánh Thượng đã ân chuẩn thái y tới trị thương cho người, nói vậy rất nhanh thân thể sẽ tốt lên rồi." Chu Lãng nhẹ khuyên bảo.
Đang nói chuyện, liền nghe thị vệ bên ngoài cao giọng báo hiệu: "Cửu vương đến."
Từ khi Chu gia phạm phải sai lầm lớn, Cửu vương liền không có tới nơi này, hôm nay hắn niệm tình nghĩa lúc nhỏ mang theo người đến xem Chu Thiêm. Thời gian như qua rất nhanh, đảo mắt cảnh còn người mất, đã trôi qua hơn nửa cuộc đời.
Đã từng là thiếu niên cưỡi ngựa đạp gió, hiện giờ lại mất một cánh tay, râu tóc cũng bạc trắng, bộ dáng bộ dáng, Cửu vương xem ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Đêm đó, Cửu vương tiến cung gặp Hoàng Thượng, nói tới tình huống hiện giờ của Chu Thiêm, lệ rơi Ngự thư phòng: "Chung quy hắn cũng là cháu ngoại chúng ta, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mắt thấy mạng không còn dài, Hoàng huynh, hà tất phải để hắn mang theo tiếc nuối nhập phần mộ tổ tiên sao."
Hoàng thượng cau mày không nói gì, lại tự tay viết một thánh chỉ. Niệm tại chính tay Chu Lãng gϊếŧ Thanh Long, có công lớn, Chu Thiêm lập công chuộc tội, thân chịu trọng thương. Hoàng ân mênh mông, thưởng lại tước vị Quận vương cho trưởng tử Chu Lãng Chu gia, đổi phong hiệu thành "Hòa", ý là nhắc nhở người trong thiên hạ - - gia hòa vạn sự hưng.
Chu Lãng sắp xếp cho phụ thân nghỉ ngơi xong, lại dặn dò hạ nhân trực đêm, mới vội vàng chạy về Lan Hinh uyển.
"Phu quân." Tịnh Thục vui mừng đón chào, liền muốn cởi vạt áo hắn.
Chu Lãng cười khúc khích: "Thế nào? Nương tử gấp vậy?"
"Cái gì vậy, chàng đừng hiểu sai, ta là muốn xem chàng có bị thương không." Tiểu nương tử mặt đỏ lên, dừng động tác trên tay lại.
"Nào, phụ thân, cởi y phục ngủ một giấc nào." Trên giường một thanh âm non nớt truyền đến, Chu Lãng không khỏi sửng sốt, nữ nhi cũng muốn hắn cởi y phục?
Tịnh Thục bỗng nhiên mím môi nở nụ cười, đẩy hắn đến bên giường: "Không phải chàng muốn biết vì sao bọn nhỏ có thể nhận ra chàng sao? Chàng đi nhìn một cái liền biết."
Chu Lãng ngoái đầu nhìn nương tử biểu tình bí hiểm một cái, tò mò đi đến bên giường.
"Này. . . Này, nàng lại. . ." Chu Lãng lắc đầu cười khổ, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Trên giường ba tiểu hài tử đang ngồi vây quanh một người vải, tiểu nha đầu đang ở ra sức cởϊ áσ ngoài cho hắn, Tiểu San San ngồi chồm hỗm ở trên giường, dùng bàn tay trắng nõn vuốt sợi tóc đen của hắn. Còn Tiểu Bối Xác, dùng đôi tay nhỏ không đủ lực cầm ngón chân của hắn.
Người vải ngũ quan rất là tinh xảo, sống động đó chính là vẻ mặt của Chu Lãng.
"Nàng làm người vải thay ta, cho bọn nhỏ chơi?" Chu Lãng cười khổ quay đầu hỏi.
"Ta sợ bọn nhỏ quên phụ thân, liền thêu bộ dáng của chàng lên, để bọn nhỏ ngày ngày chơi đùa cùng phụ thân." Tịnh Thục nén cười nhìn về phía hắn, nhìn hắn xem có tức giận hay không.
"Thiệt thòi nàng nghĩ ra, " Chu Lãng bị chọc cười vui vẻ, kéo nương tử ôm ấp ở trên đùi, cắn vành tai của nàng nói: "Vậy còn nàng, có phải buổi tối cũng cần phải ôm hắn mới có thể ngủ không. Mấy ngày nay ta vẫn lo lắng cho nàng với bọn nhỏ, hiện giờ xem ra, sắc mặt nàng hồng hào, ngực to eo nhỏ, càng chọc người hơn so với lúc ta đi rồi. Hôm nay ở phòng chính, ta thấy Xảo Phượng với Chu Thắng cũng rất thân thiết lại không mất cung kính với nàng, xem ra phu nhân của ta ở nhà đã rất có uy nghiêm rồi."
Trên miệng hắn nói xong, trên tay cũng không thành thật, chui vào chỗ không nên mà sờ loạn không ngừng. Tịnh Thục lắc lắc thân thể trốn lại tránh không khỏi, chủ động đem yêu thương nhung nhớ, đem bộ ngực mềm nhũn cao ngất trước ngực dán tại trên ngực hắn, mới được dịp nói chuyện: "Tiểu Hoàn đi rồi, lúc rời đi nói ra bí mật năm đó, hóa ra là nhị thẩm làm hại mẫu thân cùng đại ca, mà nàng ta nói chàng đã sớm có đủ chứng cớ, chỉ không có bỏ ra thôi. Tổ mẫu nói chàng là vì Chu gia mới một mình chịu đựng, là vì để cho Nhị thúc cùng Chu Thắng trong lòng không có khúc mắc, bọn họ liền thật tâm thật ý ủng hộ chàng, đương nhiên cũng đối xử với ta tốt hơn nhiều so với trước kia."
Chu Lãng gật đầu: "Vậy còn Xảo Phượng a?"
"Xảo Phượng đã hết hi vọng với Đại biểu ca Quách Chinh, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng nàng cũng không chịu nổi. Lúc nàng khó khăn nhất, có thị vệ bên cạnh vẫn không rời bỏ nàng, cho dù nàng vô lý không hiểu chuyện thế nào, thị vệ kia vẫn vô cùng tốt với nàng. Về sau nàng mới biết được thị vệ kia lớn lên từ nhỏ với nàng tình cảm đã sớm khắc sâu, nàng lén chạy tới hỏi ta làm sao bây giờ, có phải bỏ trốn là tốt nhất không. Ta cảm thấy được nếu nói nàng cùng Đại biểu ca đã hòa ly, cũng không tốt với mặt mũi hai nhà, không bằng nói đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, muốn xuất gia tu hành, để Đại biểu ca cưới người khác, nàng cũng có mai danh ẩn tích song túc song phi. Ta cũng không biết cách này có dùng được hay không, đã nói chờ chàng trở về để chàng quyết định, nàng cảm giác ta là thật lòng suy nghĩ cho nàng, với ta càng lúc càng hòa hợp rồi."
"Lợi hại, nương tử của ta. Đã có thể vừa chiếu cố bọn nhỏ lẫn chính mình, có năng lực thu phục cả nhà trên dưới, người nương tử này của ta, không ai có thể theo kịp rồi." Chu Lãng kêu bà vυ" tiến vào ôm bọn nhỏ đi, khẩn cấp đè nàng ở trên giường: "Chuyện của bọn họ sau này hãy nói đi, hiện giờ chỉ nói chuyện của chúng ta. Ta cho nàng xem trên người rốt cuộc có bị thương không, nàng đó, dụ dỗ ta y như đêm tân hôn vậy, làm cho ta muốn làm tân lang lần nữa rồi."
Tịnh Thục đỏ mặt không chịu động thủ: "Ta chưa từng dụ dỗ chàng? Rõ ràng là chàng. . . Là chàng thích ta trước."
"Đúng, là ta thích nàng trước, kỳ thật. . . Từ đêm động phòng hoa chúc đó, lúc vén khăn voan lên nhìn cái đầu tiên liền thích rồi. Tiếc nuối lớn nhất đời này chính là không thể cho nàng một đêm động phòng hoa chúc viên mãn, nếu như có kiếp sau, Tịnh Thục, ta nhất định cho nàng một đêm động phòng hoa chúa đẹp nhất." Hắn si ngốc nhìn nàng, đem nụ hôn nóng bỏng khắc ở bên má nàng, trên cổ say gáy. . .
Tiểu nương tử thở gấp liên tục, mềm giọng nói: "Chỉ cần chàng ngày ngày ở nhà thì tốt, ta. . ."
"Tịnh Thục, này không phải dụ dỗ thì là cái gì. Ngày ngày ở nhà, hàng đêm hoan hảo đúng không? Cũng được, về sau chúng ta mỗi đêm đều động phòng, dùng một đời một kiếp ân ái cho nàng hiểu rõ trái tim của ta!"