Chương 38: Cãi cọ
Ninh Nhi ngồi trong thư phòng của Tiết Kính, hai mắt đỏ hồng.
Tiết Kính ngồi trước mặt nàng, nhìn bộ dáng của nàng, vuốt râu.
"Ninh Nhi, con ngàn dặm xa xôi mà tới, cậu lại mỗi ngày đều bận rộn công vụ, không có thời gian cùng con tâm tình, đây là sơ sót của cậu."
Ninh Nhi nhìn ông rồi rũ mắt xuống: "Là cháu gái thất lễ."
"Ninh Nhi, mới vừa rồi ta nói chuyện với Nguyên Quân con cũng đã nghe được." Tiết Kính chậm rãi nói, "Trí Chi ở Kiếm Nam làm việc không đúng, Kinh Triệu Phủ có bức họa của hắn, hôm nay đã đến quân doanh phía Bắc bắt hắn. Ninh Nhi, Trí Chi hưởng ứng lệnh triệu quân chinh phạt Bách Tế, chuyện này con có biết không?"
Ninh Nhi cắn cắn môi, gật đầu.
"Sao con không nói với cậu?"
Ninh Nhi nhìn ông, vẻ mặt uất ức: "Cậu không thích Chẩn lang."
Tiết Kính thở dài: "Ninh Nhi, cậu cũng không phải là không thích Trí Chi. Chỉ là dòng họ nhà ta nhiều đời làm quan. Trí Chi mặc dù cũng xuất từ nhà quan lại, nhưng chuyện của hắn con cũng biết, hắn không phải người trong sạch. Cậu biết con và hắn có tình, nhưng Ninh Nhi, con hãy cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu như hai người các con thành thân, hắn có thể cho con cái gì? Có lẽ tiền tài hắn có đủ, có thể cho con mức sống giống như một quý phụ nhân. Nhưng biến cố trên đời này, cậu nhìn thấy đã quá nhiều rồi. Trên đời này không thiếu nhất chính là người bới chuyện, hai người các con coi như được như ý, nhưng nếu một ngày kia chuyện xưa bại lộ, không những hắn tự thân khó bảo toàn, cũng sẽ liên lụy con phải gánh chịu. Nếu thật thành như vậy, con bảo cậu làm sao có thể đồng ý? Như thế chẳng phải đã phụ lòng phụ mẫu của con. . . . . ."
Ông nói thanh âm có chút nghẹn ngào.
Ninh Nhi thấy cậu như thế, cũng không chịu nổi, nước mắt rơi xuống: "Cậu. . . . . . Người đừng như vậy. . . . . ."
Tiết Kính giơ tay áo lau khóe mắt, tiếp tục nói: "Ninh Nhi, cậu không để con và hắn cùng nhau, là vì con, cũng là vì Trí Chi, con có hiểu không?"
Ninh Nhi vội nói: "Cháu hiểu. Cậu, Chẩn lang cũng nghĩ đến điều này, cho nên chàng muốn đi lập chút công lao rồi trở lại. . . . . ."
"Nghĩ quá đơn giản rồi." Tiết Kính lắc đầu, nói: "Trí Chi ở Kiếm Nam phạm vào tử tội, hắn coi như lập công lớn trở lại, nhưng một khi tra ra chuyện cũ, theo quốc pháp luận xử, chẳng những công lao bị thu hồi, hắn không chết cũng phải chịu lao ngục. Chuyện hôm nay chính là chứng cứ rõ ràng, hắn còn chưa vào quân doanh, người của Kinh Triệu Phủ đã đi bắt hắn, nếu không phải biểu huynh con trợ giúp, hắn sợ rằng đã bị bắt rồi." Dứt lời, ông nhìn Ninh Nhi, "Ninh Nhi, Trí Chi lần này coi như chạy trốn được, nhưng cũng không về được nữa."
Lời này giống như sấm sét, đánh thẳng vào tim Ninh Nhi.
Nàng nhìn Tiết Kính, cổ họng nghẹn ngào đau đớn, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm hai gò má.
***
Tin tức của Thiệu Chẩn cũng không có nữa.
Ninh Nhi cảm giác cuộc sống của mình trở nên xám xịt. Nhớ nhung của nàng đối với Thiệu Chẩn không bớt nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn, nàng lại cảm thấy mất mát không thôi.
Vi thị mỗi ngày nhờ Ni cô giảng kinh, Ninh Nhi đi theo nàng muốn từ đó tìm chút an ủi, nhưng những kinh văn kia lọt vào tai nàng giống như nước đổ đầu vịt. Ban đêm, nàng vẫn sẽ mơ về Thiệu Chẩn, nằm mơ thấy những chuyện cũ vui vẻ lại ngọt ngào, nhưng mỗi khi nàng tỉnh ngủ, trên gối lại ướt một mảnh.
***
Tiết Đình phát hiện Ninh Nhi gầy đi.
Sau hôm hắn và phụ thân nói chuyện bị Ninh Nhi nghe được, Ninh Nhi không tới phòng hắn. Cho đến mấy ngày sau, Ninh Nhi đến thăm hắn, hắn mới phát hiện cằm Ninh Nhi đã nhọn hơn một chút, trong đôi mắt càng ít đi thần thái linh động thường ngày.
Hắn đương nhiên biết đây là vì cái gì.
Tiết Đình suy nghĩ một chút, đợi đến khi người hầu tránh đi, hắn nói thật nhỏ: "Ninh Nhi, ta cảm thấy Trí Chi khả năng đã chạy thoát rồi."
Ninh Nhi ngớ người, giương mắt nhìn hắn.
"Hôm đó ở quân doanh, có mấy người giúp hắn chạy trốn." Tiết Đình nói: "bản lĩnh của bọn họ không phải là nhỏ."
Trong mắt Ninh Nhi xẹt qua một tia sáng.
Người đầu tiên nàng nghĩ đến là Tiêu Vân Khanh. Nhất định là hắn lấy được tin tức, đi cứu Thiệu Chẩn. Nghĩ đến điều này, trong lòng Ninh Nhi như được ánh mắt trời chiếu sáng từ từ buông lỏng.
Tiết Đình cẩn thận dò xét khuôn mặt nàng: "Ninh Nhi, muội biết ai làm đúng không?"
Ninh Nhi tròn mắt, lắc đầu: "Không biết."
Tiết Đình hiểu cho dù nàng có biết rõ cũng không chịu nói nên hắn cũng không hỏi nữa.
"Muội đừng nhớ hắn nữa," Tiết Đình lạnh nhạt nói, "Hắn không về được đâu."
Lời này, Tiết Kính đã sớm nói rồi, Ninh Nhi chỉ im lặng.
Tiết Đình nhìn nàng, thở dài nói: "Muội quá đơn thuần, lời người khác dỗ dành muội lại coi như thật, cũng không nhìn kỹ xem đó là người tốt hay kẻ xấu. . . . . ."
Ninh Nhi nghe lời này thì nhíu mày: "Biểu huynh nói vậy không đúng đâu, Chẩn lang là người rất tốt. Biểu huynh ra tay cứu chàng, cũng không phải vì nghĩ như thế sao?"
"Ta không phải vì giúp hắn, ta là vì giúp muội cùng cả nhà." Tiết Đình lạnh nhạt nói, "Nếu hắn bị bắt, muội sẽ bị liên lụy, trong nhà cũng sẽ gặp phiền toái."
Ninh Nhi ngớ ra nói: "Kinh Triệu Phủ có bức họa của Chẩn lang, nhưng lại không tới điều tra trong phủ?"
"Chưa từng."
"Kinh Triệu Phủ có thể tra được hướng đi của hắn, lại không tra được nơi này, có thể thấy được Chẩn lang sẽ không làm chúng ta liên lụy." Ninh Nhi nói
Tiết Đình bất ngờ, không ngờ Ninh Nhi sẽ nói ra đạo lý này.
"Coi như hắn làm việc cẩn thận thì sao chứ?" Tiết Đình dở khóc dở cười, "Ninh Nhi, hắn là sơn tặc."
Ninh Nhi dẩu môi: "Sơn tặc sẽ một đường cho muội ăn uống, không mảy may tơ hào, đưa muội đến Trường An sao? Biểu huynh, Chẩn lang cho dù là sơn tặc, cũng không giống những tên sơn tặc khác."
"Nhưng sơn tặc chính là sơn tặc." Tiết Đình lạnh lùng nói.
Ninh Nhi trừng mắt lên: "Biểu huynh không nói đạo lý!"
"Muội mới không nói đạo lý." Tiết Đình có chút không nhịn được, nhíu mày, "Hắn đối đãi với muội tốt, chưa chắc đã là người tốt, muội có biết, trên người hắn cõng 20 cái mạng người, với người khác, hắn chính là hung thủ!"
Ninh Nhi mặt đỏ bừng, vừa tức vừa uất ức, muốn phản bác, lại không phản bác được.
"Dù sao. . . . . . Dù sao Chẩn lang vẫn là người rất tốt!" Ninh Nhi đỏ mắt lên, khổ sở trừng mắt nhìn hắn rồi chạy ra ngoài cửa.
"Ninh Nhi. . . . . ." Tiết Đình còn muốn nói nữa, Ninh Nhi đã chạy mất.
Khóe miệng hắn kéo ra, tức giận hung hăng đấm một quyền xuống giường, không ngờ, xuất lực quá mạnh, hắn đau đến nhăn nhó mặt mày.
"Lang quân, đây là. . . . . ." Người hầu thấy tình hình không đúng, đi vào nhìn Tiết Đình, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Không có gì, đi ra ngoài đi ra ngoài!" Tiết Đình phiền não xua tay, hít sâu một lúc mới tức giận nằm xuống.
Không có thiên lý, thật không có thiên lý!
Hắn càng nghĩ càng tức. Mình đường đường chính chính, chẳng những bị Thiệu Chẩn chém một đao, lại còn bị Ninh Nhi tức chết. . . . . . Nào có chuyện ủy khuất như vậy!
Ninh Nhi chạy về phòng, tim vẫn còn đập loạn.
Nàng luôn luôn hoà thuận, gặp chuyện mâu thuẫn, coi như ý kiến khác biệt, nếu người khác có lý, nàng cũng sẽ không kiên trì ý của mình. Nhưng mới vừa nói đến Thiệu Chẩn, nàng lại không có cách nào tỉnh táo. Coi như Tiết Đình nói rất có lý, nàng cũng không chịu nhường một bước.
Tâm tình cực kém, nàng ngồi trong phòng một lát lại đứng lên. Mũi ê ẩm muốn khóc, nhưng nước mắt dâng lên trong hốc mắt lại không rơi xuống.
"Nương tử làm sao vậy?" Thị tỳ đi vào thấy bộ dáng nàng, ân cần hỏi.
Chuyện này không tiện nói với người khác, Ninh Nhi vội che giấu, quay đầu đi, buồn buồn nói: "Ừm. . . . . . Không có gì."
Thị tỳ nói: "Phu nhân nói muốn đến Từ Ân Tự lễ Phật, bảo nương tử cùng đi đấy."
Vi thị mở lời, Ninh Nhi tự nhiên sẽ đồng ý.
Ninh Nhi ở Trường An đã lâu nhưng rất ít ra khỏi cửa. Lần này đi lễ Phật, kể từ khi nàng đến nhà cậu là lần đầu đi ra ngoài.
Mặc dù tâm tình không tốt, thế nhưng khi Ninh Nhi ngồi trong xe ngựa, nhìn phố xá bên ngoài, nàng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Ánh mặt trời từ rèm cửa chiếu vào, rất dịu, gió thổi nhẹ, mang theo hương vị mùa hè.
Ninh Nhi nhớ lần trước ngồi xe ngựa còn là Thiệu Chẩn chở nàng, cách màn xe, có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thiệu Chẩn. . . . . . Trong lòng không khỏi buồn bã.
Chẩn lang. . . . . . Chàng vẫn khỏe chứ? Khi nào mới có thể gặp lại chàng đây?
Ninh Nhi nghĩ tới đây hốc mắt lại chua xót.
Xe ngựa đến trước Từ Ân Tự, Ninh Nhi đi xuống, trông thấy quang cảnh bốn phía, hơi kinh ngạc. Ngôi chùa rất lớn, bên ngoài là một cánh cổng hùng vĩ, phía trong mái hiên cong cong nối tiếp, một tòa tháp cao đứng nghiêm in lên bầu trời.
Vi thị thấy nàng sững sờ, cười cười nói: "Từ Ân Tự là đương kim Hoàng thượng khi còn là Thái tử vì Văn Đức hoàng hậu mà xây dựng, lại là nơi danh sư Huyền Trang mở trường dịch kinh văn, đây là danh thắng nổi tiếng ở Trường An."
Ninh Nhi nghe, tỏ vẻ hiếu kỳ: "Mẫu thân con cũng lễ Phật, ngày trước từng nhờ cậu xin cho nàng bản sao kinh thư của ngài Huyền Trang."
Vi thị mỉm cười: "Chính là vị đại sư Huyền Trang này đó, đáng tiếc thân thể Ngài không tốt, gần đây rất ít lộ diện, không biết hôm nay ngài có ở trong chùa hay không."
Hai người trò chuyện, đi qua một cây cầu, Vi thị mang nàng vừa đi vừa xem vào trong chùa.
Khách hành hương tấp nập, tiếng tăng nhân tụng kinh truyền đến, kéo dài không dứt. Vi thị đem nàng đến chính điện cầu nguyện, cúng dường xong lại đến thiên điện nghe cao tăng giảng kinh. Ninh Nhi tâm sự đầy cõi lòng, nghe giảng kinh buồn chán, cảm thấy rất khó chịu. Nàng ngồi một lúc, rồi lấy cớ đi nhà cầu ra ngoài điện hóng mát.
Đi ra ngoài nàng thấy hai thị tỳ đang ở trong đình viện nói chuyện phiếm. Ninh Nhi không muốn quay lại, liền tránh né tầm mắt họ, lặng lẽ chạy đi.
Trong chùa nhà nọ nối nhà kia, hành lang thật dài. Khách hành hương lên chùa phần lớn đều vào bái Phật nghe kinh, khi Ninh Nhi tới một nơi không còn nghe được tiếng được tụng kinh thì bốn phía đều không thấy bóng người.
Tiếng chim hót véo von, một gốc cây bồ đề khổng lồ, cành lá như tán dù che mát cả một vùng. Ninh Nhi đi tới dưới tán cây, ngửa đầu nhìn ánh sáng xuyến qua kẽ lá.
Chỉ có một mình, nàng không cần che giấu nữa, nghĩ tới Thiệu Chẩn nàng khe khẽ thở dài một tiếng.
"Tiểu nương tử vì cớ gì mà than thở?" Một âm thanh tươi cười chậm rãi truyền đến.
Ninh Nhi cả kinh, quay đầu lại thì thấy Tiêu Vân Khanh đang đứng sau lưng nàng.
"Tiêu Lang?" Nàng mở to hai mắt, có chút không dám tin, chốc lát, nàng khẩn trương nhìn khắp xung quanh.
"Nhìn cái gì? Sợ Kinh Triệu Phủ tới bắt ta à?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Tiêu Vân Khanh cười đến hai mắt lấp lánh: "Vẫn là Ninh Nhi tiểu nương tử tốt nhất, không giống Trí Chi đúng là kẻ đần, hù ma dọa quỷ hắn cũng không biến sắc, không thú vị chút nào."
Ninh Nhi nhìn xong mới yên lòng, nghe hắn nhắc tới Thiệu Chẩn đôi mắt thấm thoắt đỏ lên.
"Ai ai, lại nữa. . . . . ." Tiêu Vân Khanh bất đắc dĩ nói, "Ninh Nhi, nếu như ngươi mà khóc, ta sẽ không nói chuyện của Trí Chi cho ngươi."
Ninh Nhi nghe được lời này, lập tức thu lại nước mắt, vội vàng hỏi: "Chẩn lang đang ở đâu?"
Tiêu Vân Khanh nháy mắt mấy cái: "Ngươi hôn ta một cái ta sẽ nói."
Thấy Ninh Nhi xấu hổ trừng mắt, hắn hả hê cười lớn.
"Hắn đi rồi." Tiêu Vân Khanh nói, "Theo tin tức hôm qua mới đến, quan binh không bắt được hắn."
Ninh Nhi cảm thấy tim một thoáng yên xuống, chắp tay tạ trời một tiếng, lại vội vàng hỏi: "Chàng đi đâu rồi?"
Tiêu Vân Khanh ý vị sâu xa: "Đi tới nơi hắn vốn muốn đưa ngươi đi."
Ninh Nhi sững sờ, hiểu được.
Tây Vực.
Trong lòng nàng ê ẩm. Bọn họ vốn là muốn cùng nhau đi, hôm nay lại chỉ có Chẩn lang một mình bước đi trên con đường kia.
"Chậc, không phải đã nói không cho ngươi khóc sao?" Tiêu Vân Khanh nói.
"Ta là quá vui mừng. . . . . ." Ninh Nhi vội lau nước mắt, ngẩng đầu, nở nụ cười, "Tiêu Lang, cám ơn ngươi."
Tiêu Vân Khanh nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, có chút không tự nhiên cười cười, khóe miệng co giật.
Đúng là một đôi trời sinh với Thiệu Chẩn. Trong lòng hắn nói thầm.
Ninh Nhi trong lòng vui mừng, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Tiêu Lang, ta có thể nhắn tin cho chàng không?"
"Nhắn tin?" lông mày Tiêu Vân Khanh dương lên, cười như không cười, "Ngươi còn tin được ta sao?"
Ninh Nhi mỉm cười, nghĩ đến chuyện lúc trước hắn lừa mình.
Tiêu Vân Khanh lại nói: "Nhắn tin cho hắn tạm thời không vội, hắn ngược lại có một lá thư gửi cho ngươi."
Thư của Chẩn lang? Ninh Nhi nhìn hắn, mặt mày sáng lên.