Chương 6

Bệ hạ mắng Thái Tử “Nghịch tử” ngay sảnh chính, ném thẳng ly trà vào người Thái tử.

“Làm bậy làm bạ!”

Ta quỳ trên mặt đất, cũng bị dính một ly trà.

“Ai cho ngươi cái gan làm bậy như thế hả?!”

Râu cha ta sắp chỉa lên trời luôn rồi: “Từ hôn? Chuyện hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, một nữ tử như ngươi được phép nhúng tay vào à?”

“Còn dám chạy tới trước mặt bệ hạ!”

Lưng ta thẳng tắp, mắt cũng không chớp lấy một cái.

“Tiên hoàng ban hôn, ngươi nói lui là có thể lui sao?”

“Bây giờ ngươi ngoan ngoãn tiến cung thỉnh tội cho ta, nói với bệ hạ là suy nghĩ nhất thời, không biết lựa lời……..”

“Không đi.” Ta kiên quyết.

“Không đi? Không đi thì ngươi muốn như thế nào đây?”

“Từ hôn.”

“Từ hôn, từ hôn, từ hôn, trong cái kinh thành này ai còn muốn cưới ngươi nữa?!”

Ta mím môi: “Chưa chắc.”

“Ngươi……” Cha ta chỉ vào ta, “Ta coi như ngươi trúng tà!”

Sau đó phất tay áo rời đi.

Ta đúng là trúng tà.

Nếu không phải đã từng trải qua kiếp trước, không bao giờ ta nghĩ ta sẽ làm được những việc này.

Từ nhỏ ta được dạy phải cư xử theo khuôn phép, đừng nói là xin từ hôn, đến xuất hiện trước mặt bao nhiêu khách nam như vậy cũng không bao giờ có.

Nhưng theo khuôn phép sẽ không có được kết quả tốt.

Tạ thị tồn tại trăm năm qua, biết tiến biết lùi.

Khi triều đình cần, anh dũng tiến lên.

Khi triều đình an ổn, dù có đang trên đỉnh vinh quang cũng giã từ sự nghiệp.

Tuyệt đối trung thành, được bao đời quân chủ tín nhiệm.

Phụ thân ta, huynh đệ ta, các thúc bá của ta luôn luôn tuân thủ tuyệt đối lời răn của tổ tiên.

Cho nên kiếp trước, Sở Hành chỉ mới tỏ vẻ một chút, bọn họ đã không chút do dự giao lại binh quyền, từ quan ngay lập tức.

Nhưng không ngờ lại bị Sở Hành đánh cho không kịp trở tay.

Sự thật chứng minh, trung thành với đồ ngu thì gọi là ngu trung.

“Cô nương, Thái Tử điện hạ nói gì vậy?” Hồng Nhạn không biết chữ.

Vừa bóp đầu gối cho ta, vừa thò người qua, háo hức nhìn lá thư trên tay ta.

Trước đây Sở Hành thường xuyên viết thư tới lui với ta, nói đủ mọi chuyện trên đời.

Nhưng lần này chỉ có bốn chữ to đùng:

“Một vừa hai phải.”

Ta giật giật khóe môi, ném thư trên tay vào nến.

“Cô nương!” Hồng Nhạn lo lắng “Cô nương, nếu điện hạ đã xin lỗi rồi thì chúng ta nhượng bộ……”

Ta ngắt lời nàng: “Ngoài thư ra còn gì nữa không?”

Hồng Nhạn sửng sốt: “Có.”

Nàng lấy từ bàn trang điểm ra một miếng bạch ngọc, hai mắt đột nhiên sáng ngời:

“Hôm nay là sinh nhật cô nương, có phải là Thái Tử điện hạ tặng…….”

Hai mắt ta cũng sáng ngời, đứng dậy cầm lấy áo choàng..