Chương 5

Ông chỉ xung quanh phòng làm việc, sau đó hai bàn tay chỉ lên bộ vest đắt đỏ ở trên người mình: “Tất cả cái này, chị vốn dĩ có thể có tất cả cái này.”

Dương Vũ cúi thấp đầu, một hồi lâu cũng thở dài một hơi, bà đứng dậy, chầm chậm đi đến bên cạnh của Đổng Bình Xuyên.

“Bình Xuyên, làm khó em còn nhớ những lời mà năm đó từng nói rồi....”

Bà từ từ cúi người xuống: “Năm đó chị có mắt như mù, không nhìn ra phi long ẩn núp, bây giờ cũng không nói cái này nữa, Bình Xuyên em giúp chị một lần, chị.... chị có thể...”

Bà vừa nói vừa đưa cơ thể của mình dựa sát Đổng Bình Xuyên, con người đến trung niên, Dương Vũ tất nhiên không có thân hình yểu điệu của năm đó nữa, chiều cao một mét sáu lăm, thân hình lộ rõ vẻ đẫy đã, nhưng mà ngực to mông cong cũng càng có ý vị của người phụ nữ trưởng thành.

“Sư tỷ, chị... chị đây là...” Cảm nhận thấy mùi nước hoa mê người được toả ra từ cơ thể quen thuộc của Dương Vũ, tâm trạng của Đổng Bình Xuyên bất giác nóng lên, nhưng ông vội vàng lùi về sau, giơ tay ngăn Dương Vũ lại, chính vào lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của ông vang lên, ông vội vàng quay người lại, cầm điện thoại lên.

“Alo.”

“Giám đốc Đổng, cô Lý đang ở ngoài đợi ông.” Giọng của thư ký vang lên.

“Ừ! Để cô ấy vào đi.” Đổng Bình Xuyên nói xong đặt điện thoại xuống.

Quay đầu nhìn về phía Dương Vũ có chút không biết phải làm sao, Đổng Bình Xuyên cười nói:

“Sư tỷ, em bây giờ có chút chuyện bận, số tiền mà chồng chị nợ, em thật sự là lực bất tòng tâm.... Hay là như thế này đi! Đàn em của em có lẽ có quen biết với những tên chủ nợ đó, em bảo các cậu ấy đi nói chuyện, về chuyện lãi chắc chắn có thể giảm đi cho hai người một chút, còn có em sẽ bảo bọn họ trong thời gian ngắn đừng đến tìm gây phiền phức cho hai người nữa, có điều.... những việc còn lại, vẫn là cần bản thân hai người lại phải tiếp tục đi nghĩ cách.”

“Bình.... Cảm.... cảm ơn em.”

Dương Vũ lúc này có chút cảm giác không biết chui vào lỗ nào, vốn dĩ còn muốn cầu xin khổ sở hai câu, nhưng lúc này cô lại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc này: “Chị...chị đi đây....” Nói xong quay người đi về phía bên ngoài.

“Sư tỷ, túi của chị.”

Đổng Bình Xuyên cầm túi xách nữ rơi ở trên ghế của Dương Vũ lên rồi đuổi theo, Dương Vũ gật gật đầu, nhận lại túi liền đi ra bên ngoài. Lúc này cửa của phòng làm việc mở ra, một cô gái có dáng vẻ của sinh viên đại học đi vào, gương mặt trứng ngỗng, thân hình cân đối, trên người mặc quần áo chơi bóng chuyền, mặc áo crop top váy trắng ngắn, đem cơ thể bao trọn đến nỗi trước lồi sau cong. Dương Vũ sau khi nhìn thấy, phát hiện ra thân hình diện mạo của cô gái này ít nhiều có một hai phần giống như mình khi ở trong trường năm đó.

Thấy Dương Vũ rời khỏi phòng làm việc của Đổng Bình Xuyên giống như chạy trốn, cô gái đó lúc này mới đóng cửa lại, sau đó đi đến gần Đổng Bình Xuyên, liếc mắt nhìn ông, sau đó giơ tay vân vê gò má của nhân vật lớn của hai giới hắc bạch này:

“Có phải là giấu em lén lút với tình nhân già của anh phải không? Nói! Dì ấy là ai vậy?”

Đổng Bình Xuyên cười hi hi, hai tay bóp một cái lên bộ ngực cao thẳng của cô nói: “Em đã nói đó là dì ấy rồi, anh làm sao có thể tìm nhân tình như vậy chứ?”

“Ai biết được anh chứ? Nói không chừng khẩu vị của giám đốc Đổng lại đặc biệt.”

“Khẩu vị của anh chỉ thích những người như em thôi...” Đổng Bình Xuyên đã bắt đầu sờ từ trên xuống dưới người của cô bé, trong lòng thầm ngẫm nghĩ, chơi gái tất nhiên vẫn là phải chơi gái trẻ rồi.

Dương Vũ mặc dù là nữ thần trong lòng ông năm đó, nhưng bây giờ đã qua 45 tuổi rồi, là viên ngọc không còn đáng giá nữa rồi! Vì để có được bà mà tiêu số tiền lớn như vậy? Thật sự nghĩ bản thân ông là kẻ ngốc à? Cần gì phải như vậy? Giống như cô gái ở trước mắt này, năm nay mới 18 tuổi, vừa đúng là lúc tướng mạo xinh đẹp nhất, một tháng cũng chỉ là tiêu mấy vạn của ông là có thể tuỳ ý ông thích làm gì thì làm đó, muốn phóng túng bao nhiêu thì có bấy nhiêu phóng túng! Dương Vũ? Vẫn là kệ đi.